Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 988 chữ

Giang Hạo nghe Tần Chí Quân nói như vậy thì biết chút tâm tư của mình đã bị anh nhìn thấu. Nhưng mấy ngày nay, sau khi cậu đã hiểu rõ tấm lòng của mình với Tần Hiểu Muội thì cũng không muốn giấu Tần Chí Quân. Mà ngược lại cậu còn muốn từ chỗ Tần Chí Quân kiếm chút manh mối.

Lúc này Tần Chí Quân hỏi thì cậu cũng thoải mái thừa nhận.

“Đoàn trưởng, em gái anh có đối tượng chưa?”

Tần Chí Quân nhíu mày, mỉm cười nhìn anh.

Giang Hạo đã cảm thấy có hy vọng, ưỡn thẳng sống lưng ngồi ngay ngắn, còn sửa sang lại quân trang, tự đề nghị: “Anh thấy em thế nào?”

Tần Chí Quân không nhịn được mà bật cười.

Thằng nhóc này nói một câu cảm ơn với em gái anh còn căng thẳng, thế mà đến trước mặt anh lại ngang ngược như vậy.

Cũng đã làm việc cùng nhau lâu, Giang Hạo biết ngay Tần Chí Quân cười gì, cậu cũng không ngại mà, cười hì hì, nói: “Trước mặt anh em xin mặt dày một chút. Đoàn trưởng, anh làm mối cho em đi, nhà em có hai người anh trai, một người chị gái, đều đã có gia đình. Trong nhà mọi chuyện đều đã xong xuôi, em cũng không phải gánh vác gì nặng nề, nếu có thể thành thì em chắc chắn có thể cho Hiểu Muội một cuộc sống tốt đẹp.”

Còn chưa cần Tần Chí Quân hỏi, cậu đã nhanh nhẹn báo cáo cụ thể tình trạng gia đình mình. Trong trấn có nhà, có mấy gian phòng, ba mẹ anh em làm nghề gì, nghĩ ra được cái gì thì đã nói hết. Cũng coi như là đầy đủ thành ý.

Tần Chí Quân cười nói: “Được, nếu Hiểu Muội đồng ý thì bên phía ba mẹ anh sẽ nói cho cậu.”

Đây là đồng ý rồi. May mà đang ngồi trên xe, nếu không thì có thể Giang Hạo đã vui đến mức nhảy dựng lên rồi.

Trong lúc Tần Chí Quân đang qua đường, Giang Hạo hưng phấn đến mức nói cũng nhiều, hỏi Tần Chí Quân: “Đoàn trước, lúc trước sao anh lại theo đuổi được chị dâu vậy, dạy em mấy chiêu đi?”

Tần Chí Quân nghe cậu hỏi như vậy thì nhớ lại những ngày tháng trước khi kết hôn với Cố Uyển. Cô nhóc này mềm mại đáng yêu, da mặt lại vô cùng mỏng, hồi tưởng đến mức trong lòng rung động, tình cảm mặn nồng đó lại tràn khắp lồng ngực, trong lòng đong đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Giang Hạo hỏi anh mấy chiêu thức, Tần Chí Quân sẽ nói sao? Tất cả những chuyện liên quan đến Cố Uyển, anh chỉ muốn độc chiếm, không bao giờ chịu chia sẽ với ai, dù chỉ là một chút.

“Anh và chị dâu cậu là đôi bên tâm đầu ý hợp, cậu học không nổi đâu. Làm sao theo đuổi con gái thì cậu tự mình suy nghĩ đi.”. Lúc nói mấy câu này, trên mặt anh ngập tràn ý cười, khóe môi vểnh lên.

Năng lực cá nhân và tinh thần đồng đội của chiến sĩ đại đội đặc chủng được yêu cầu vô cùng cao, không chỉ là ở lục quân, mà những binh chủng khác cũng phải như vậy. Một năm nay Chu Dương bị ném vào Long Viêm tôi luyện, lúc này cũng khá tâm đặc với việc sẽ làm thế nào mài dũa, xây dựng lên một đội lính đặc chủng ưu tú. Anh và Tần Chí Quân cùng bàn bạc đưa một một kế hoạch huấn luyện cụ thể.

Hai người còn xin bên trên điều động những người lính già ưu tú từ những đội khác qua huấn luyện cho những binh lính của Thương Lang. Đúng như lời Tần Chí Quân nói với Lâm Xuân Hoa, bắt đầu từ tháng giêng bọn họ sẽ vô cùng bận rộn, đừng nói là về nhà ăn cơm, đến việc mấy ngày không về nhà cũng là chuyện bình thường.

Huấn luyện cường độ cao như vậy, Giang Hạo cũng không có cách nào suy nghĩ chuyện theo đuổi Tần Hiểu Muội. Tóm lại cứ mượn cớ báo cáo công việc, chờ cơ hội là chạy đến chỗ nhà họ Tần, không có cơ hội thì tự mình chế ra rồi lại chạy đến đó.

Tần Chí Quân xem náo nhiệt, anh thực sự coi trọng Giang Hạo, cho nên cũng rất vui vẻ phối hợp với cậu. Anh còn âm thầm nói chuyện này với Cố Uyển, cô nghe vậy thì vui thay cho Hiểu Muội. Cố Uyển và Hiểu Muội vốn là bạn học, còn là bạn thân, lúc này biết cô ấy có người theo đuổi thì tất nhiên là phải vui mừng cho bạn rồi.

Hết tháng giêng, Tần Đại Hữu có ý muốn về quê, ông đã làm ruộng cả đời người, không nỡ bỏ những mảnh ruộng đó. Lâm Xuân Hoa nói ông cổ hủ, ở đây làm lụng hai tháng đã có thể kiếm đủ tiền khi làm ruộng một năm và làm thêm một vài việc lặt vặt khác, sao cứ phải nhất quyết đòi quay về làm ruộng chứ.

Mấy ngày nay người một nhà ở bên nhau vô cùng vui vẻ, sao Lâm Xuân Hoa nỡ để một mình Tần Đại Hữu về quê. Ông ấy là một người đàn ông, về đó thì sao có thể chăm sóc tốt bản thân, chất lượng cuộc sống sao có thể so với thành phố B này được chứ.

Bà khuyên Tần Đại Hữu: “Nếu ông thực sự đau lòng cho ruộng của ông thì Chí Cương cũng có đó, để thằng bé làm là được, nó cũng sẽ có kiếm được nhiều tiền hơn.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.