Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1046 chữ

Nghe vậy, Tần Hiểu Muội cũng nở nụ cười, nói: “Thật ra căn phòng hiện tại này em cũng cảm thấy vô cùng đẹp rồi, còn có thể ở trên Tiểu Dương Lâu, em nói là đến giúp đỡ nhưng thật ra là đi theo anh cả và chị dâu hưởng phúc đúng hơn.”

Nghe vậy, cả nhà đều nở nụ cười, Lâm Xuân Hoa bỗng nhiên nghĩ đến một mảnh đất trồng rau lớn bà ấy mới mở và chuồng gà cẩn thận dựng lên, nói với mấy người, thở dài đáng tiếc: “Vậy trụ sở lớn của lục quân nghe nói chính là nơi ở của rất nhiều quan chức cấp cao, đến Tiểu Dương Lâu cũng không được trồng rau nuôi gà, một năm không nói đến phải tốn thêm không ít tiền thức ăn, mấy đứa cháu muốn ăn một quả trứng gà tươi cũng không còn thuận tiện nữa.”

Cố Uyển đã nghĩ đến qua trụ sở lớn của lục quân hai lần để xem qua căn nhà bên trong, nói với Lâm Xuân Hoa: “Lúc trước con đã từng đến trụ sở lớn của lục quân rồi, thấy căn Tiểu Lâu hai tầng nhỏ nhất cũng có sân, nếu mẹ vẫn muốn nuôi gà thì chúng ta xây một chuồng gà ở trong sân cũng được.”

Nghe vậy, Lâm Xuân Hoa lắc đầu.

“Vậy sao được, những người sống ở đó là ai chứ, chúng ta ở bên nhà người nhà trồng đủ loại rau nuôi gà để kiếm sống qua ngày, đến trụ sở lớn có nhiều quan chức cấp cao như thế mà nuôi gà sẽ bị người ta xem thường, đến lúc đó lại khiến Chí Quân bị người ta xem thường rồi.”

Cuộc sống hàng ngày của bà ấy đã tính toán rất nhiều, nhưng so với việc tiết kiệm được vài đồng tiền thì thể diện của con trai bà ấy vẫn phải đặt lên trước để xem xét.

Nghe vậy, Cố Uyển cảm thấy cũng có lý, người trong nhà các cô làm việc cũng đại biểu cho thể diện của Tần Chí Quân, cô trịnh trọng gật đầu.

“Mẹ nói cũng đúng, tuy nói cuộc sống đều là tự mình sống, người khác nói cái gì cũng không liên quan gì đến mình, nhưng những chuyện nhỏ không quan trọng này, chúng ta vừa mới vào cái vòng tròn kia nên chú ý chút. Đợi mấy năm nữa mua một căn đại viện ở bên ngoài sẽ gọi ba mẹ đến ở, đến lúc đó ở trong sân lớn ba mẹ muốn trồng cái gì thì trồng, muốn nuôi cái gì thì nuôi, cuộc sống của chúng ta cứ thoải mái mà sống.”

Lâm Xuân Hoa và Tần Đại Hữu đều nở nụ cười, thành phố B này là nơi nào chứ, con trai có thể đưa bọn họ vào Tiểu Dương Lâu bọn họ nằm mơ đến tính cũng phải cười, con dâu còn muốn đặt một căn đại viện cho bọn họ ở đây.

Nhưng có được ở căn đại viện này hay không thì không nói trước được, con dâu hiếu thuận bày ra, trong lòng bọn họ còn thoải mái hơn so với ở đại viện.

Tần Chí Quân cười nhìn vợ mình dỗ dành ba mẹ già vui vẻ, trong lòng anh biết vợ mình không nói dối, chỉ là căn đại viện quá bắt mắt nhất thời muốn vào ở cũng không dễ dàng mà thôi, ba mẹ anh cũng sẽ có ngày được hưởng may mắn của con dâu thôi.

Buổi tối sau khi mọi người tắm rửa trở về phòng, Tần Chí Quân lập tức ôm eo Cố Uyển hôn trộm lấy mùi hương trên môi cô, ghé vào tai cô cười nói: “Anh muốn nếm thử cái miệng nhỏ nhắn này của em có phải là lén lút bôi mật ong hay không.”

Cố Uyển đỏ mặt, nhưng vẫn ôm cổ anh cười hỏi: “Nếm ra chưa?” Ánh mắt Tần Chí Quân thâm sâu, thấp giọng nói: “Nếm ra rồi, rất ngọt.”

Cô cười híp mắt, lời khen anh cô còn chưa nói mà anh đã nói miệng cô ngọt sao?

Vừa rồi ở bên ngoài nhiều người, lúc này chỉ có hai vợ chồng, cô ôm đầu anh ghé sát vào tai anh nhỏ giọng khen: “Em cảm thấy anh cả Tần của em là người đàn ông có bản lĩnh nhất trên đời này, được làm vợ của anh, em cảm thấy rất tự hào.”

Nói xong cô lui ra cười tủm tỉm nhìn anh, Tần Chí Quân bị cô khen đến muốn rụt rè một chút cũng không được, anh mím môi cũng không kiềm chế được khóe môi liên tục nhếch lên, lại nhìn cô cười rộ lên mặt mày rạng rỡ, đôi mắt anh chợt lóe lên, tiến lại gần ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào mà mút.

Hai người đang say sưa thì chợt nghe được bên tai vang lên một tiếng cười như chuông bạc, Cố Uyển vội vàng đẩy Tần Chí Quân ra xem, nghiêng đầu lập tức đối diện với ba đôi mắt đen láy tròn xoe, thấy Cố Uyển nhìn qua, Điềm Bảo vung tay phấn khích cười ra tiếng, một tiếng cười kia thật sự vang dội giống như chuông bạc êm tai.

Cô mỉm cười, tay Bình An đã vươn về phía cô, chỉ đáng tiếc là tay cậu bé quá ngắn, vươn thế nào cũng không tới, tay vừa vươn qua đã kêu nhiều ghét bỏ đẩy ra, lại đi qua lại mở ra.

Cố Uyển và Tần Chí Quân thân thiết gọi đứa nhỏ nhìn thẳng , cho dù biết bọn nhỏ không hiểu chuyển gì, nhưng lúc này cô cũng cảm thấy mặt nóng lên, cũng không biết ba đứa bé này tỉnh dậy từ lúc nào, đúng là không khóc không quậy một mình chơi đùa ở trên giường không phát ra tiếng động nào.

Cô đẩy Tần Chí Quân ra đi đến bên cạnh giường trẻ em, cúi người trêu chọc ba đứa bé, lại đi kiểm tra tã của bọn nhỏ một lượt, cô ôm từng đứa một lên để bọn nhỏ đi tiểu.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.