Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1166 chữ

Giang Tuệ nghe ba mình đột nhiên gọi điện đến giao phó chuyện như này, dù không rõ nội tình, nhưng vẫn biết chắc chắn có nguyên nhân, cười nói: “Cuộc điện thoại của ba đến đúng lúc, mấy ngày trước Tử Quân gặp A Dương trong doanh trại của vợ chính ủy, nghe nói đứa nhỏ Cố Uyển kia sinh tam bào thai, hai nam một nữ, ngày mốt là đầy tháng, cô ấy chuẩn bị làm tiệc thôi nôi cho con.”

“Sinh ba?” Thằng nhóc Tần Chí Quân cũng làm cha rồi, còn sinh ra ba đứa.

Ông lão họ Giang ngẩn người, sau đó nói: “Đây là có phúc khí, mấy đứa tặng quà nhiều chút, ba cũng từng nhận ơn của con bé, con giúp ba chuẩn bị một phần quà để con dâu A Dương đem qua luôn.”

Nhận ơn là được Cố Uyển tặng cho hai viên Hồi Xuân hoàn, Giang Tuệ đồng ý, nói buổi tối bà ấy sẽ tự mình chuẩn bị thật kỹ.

Không chỉ nhà họ Giang, Phương Trí Trung về nhà cũng hỏi Tần Nhã Thanh: “Trước đó nghe em nói vợ Tần Chí Quân mang thai, mấy ngày thi đại học là ở lại nhà em gái em à?"

Tần Nhã Thanh gật đầu, đúng là có chuyện này, hỏi anh ấy: “Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?”

Phương Trí Trung kể lại hành động hôm nay của Tần Chí Quân cho vợ mình nghe, nói: “Tần Chí Quân này ấy, tiền đồ sau này khó nói, được đại thủ trưởng tán dương, có quan hệ sâu rộng với hai nhà họ Giang và họ Chu, bản thân anh ta còn có tố chất quân sự hơn người, kiểu người này sớm muộn gì cũng đứng lên thôi. Em gọi cho Mẫn Mẫn, ngày mai qua Tần gia thăm hỏi vợ anh ta, bình thường qua lại nhiều chút.”

Tần Nhã Thanh gật đầu đồng ý, nói: “Hay là đợi đến cuối tuần, Mẫn Mẫn còn phải đi học đấy.”

Phương Trí Trung dò xét nhìn cô ấy, lắc đầu nói: “Em còn định tiếp tục giấu giếm anh à? Mẫn Mẫn đi học cái gì, ngày nào cũng chạy qua công ty của thằng nhóc thúi Phương Ngạn kia, anh cắt đứt nhân mạch của nó là để nó nhìn rõ, không có người ba là anh đây thì nó ra ngoài không dễ lăn lộn thế đâu, để nó thành thành thật thật nhập ngũ, em thì hay rồi, âm thầm lặng lẽ giúp đỡ nó, em thật sự định để nó sau này làm thương nhân đấy à? Tòng quân có gì không tốt, bây giờ anh còn trẻ, trước khi anh lui về có thể ủi phẳng đường cho nó đi, quyền cao chức trọng không tự tại hơn phải đi xem sắc mặt người khác?”

Tần Nhã Thanh bị anh ấy nói toạc ra, trên mặt hơi ngượng ngùng, nói: “A Ngạn cũng đâu có làm gì sai, mỗi người có chí riêng, anh thích bộ đội nhưng cũng không thể ép nó cũng thích bộ đội phải không? Anh còn lạ gì nó, từ nhỏ đã lười vận động nhất, đi bộ đội thật sự là làm khó nó.

Phương Trí Trung tức giận chỉ vào cô ấy mấy lần, cuối cùng thả ra một câu: “Do em nuông chiều nó quá đấy, mẹ chiều con hu!"

Hầm hầm đi lên lầu.

Tần Nhã Thanh nhẹ nhàng thở ra, bây giờ so với hồi tháng bảy đã bớt giận hơn nhiều, hồi đó lần đầu tiên là rượt Phương Ngạn đòi đánh gãy chân cậu ấy, sau đó đến cả không tiến quân thì đoạn tuyệt quan hệ cha con cũng vứt ra, hai ba con ai cũng cứng đầu cứng cổ.

Phương Trí Trung vừa đi vào thư phòng, cô ấy mới gọi điện đến công ty Tiêu Vũ Phi, quả nhiên người nghe là Hạ Mẫn, con bé này bây giờ cũng được xem là nửa nhân viên của công ty Phương Ngạn.

Hạ Mẫn nghe điện thoại là bác gái cả gọi đến, vừa thu lại ngữ điệu công thức hóa, nói chuyện thân mật lên. Nghe nói ngày mai bác gái cả định đi thăm Cố Uyển hỏi cô ấy có muốn đi cùng không, Hạ Mẫn đương nhiên là muốn đi.

Làm nũng đáng thương với Tần Nhã Thanh: “Bác gái, trên người cháu không còn chút tiền nào, bác giúp cháu chuẩn bị chút quà cáp cho Uyển Uyển nha, bác nói xem cháu nên tặng gì đây, cô ấy cũng đã sinh rồi.”

“Rồi rồi rồi, bác gái chuẩn bị cho cháu, đã sinh thì mua chút sữa bột đi.” Hai người thương lượng hẹn giờ xong, Tần Nhã Thanh để lính cảnh vệ chạy đến trung tâm thương mại mua quà.

Lại nói Tần Chí Quân, chạng vạng từ trụ sở về là trực tiếp đi về nhà, Hạ Quân cùng đường với anh, lúc đi ngang qua Tần gia thấy trong phòng có rất nhiều người vô cùng náo nhiệt, trong lòng hơi hâm mộ.

Đàn ông mà, ai mà không muốn tìm cho mình một người khiến gia đình hạnh phúc, đáng tiếc nhà anh ta không có. Tống Tử San đừng nói là sống chung với ba mẹ anh ta, lúc tân hôn cùng anh ta về nhà nội mấy ngày còn nháo nhào một trận lớn trước mặt thân thích không còn mặt mũi, chê ba mẹ anh không sạch sẽ, nhà ở nông thôn tồi tàn, tóm lại là không có gì tốt.

Anh ta cũng có thể hiểu, hòn ngọc quý được nuông chiều lớn lên, hai con người với hai hoàn cảnh khác biệt nhất lại ở với nhau đúng là khó mà hòa hợp. Cho nên anh ta cũng chỉ hâm mộ Tần Chí Quân, không có ý gì khác.

Tần Chí Quân về nhà đã gặp ba mình, trong lòng không nói có bao nhiêu vui sướng, hỏi vài câu lại hàn huyên với Giang Hạo, sau đó vào phòng xem Cố Uyển và con cái. Lăn lộn bên ngoài suốt ba ngày, trên người anh cực kỳ bẩn, không dám đứng quá gần con, đứng xa xa nhìn ba đứa nhóc gọi tên ở nhà một lượt.

Thấy Bình An vẫy tay nhỏ về phía anh, con mắt đen lúng liếng nhìn anh, cười một cái lộ ra hàm không răng, nước bọt chảy dài một đường, khiến trái tim Tần Chí Quân mềm nhũn, rất muốn lại gần ôm con trai một cái.

Điềm Bảo mở miệng nhỏ nhổ nước miếng tạo bong bóng chơi, nghe Tần Chí Quân gọi tên bé, đầu xoay một cái bong bóng nổ, con bé tròn mắt sửng sốt một chút, sau đó lại cười vui vẻ, cười khoa tay múa chân, mặc dày cũng không thể cản nổi con bé.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.