Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1066 chữ

Tay bé vung hăng quá, Đa Đa đang ngủ bên cạnh bé bị đánh trúng, nó mơ hồ mở to mắt ra, nghiêng đầu nhìn lên là Điềm Bảo, nâng tay lên che chỗ mới bị đánh, ngáp một cái lại ngủ tiếp.

Tần Chí Quân đứng bên cạnh gọi Đa Đa mấy lần, nó mở mắt nhìn nhìn, ngáp một cái lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Tần Chí Quân nhìn thấy, hỏi Cố Uyển: “Gọi Đa Đa không có tác dụng gì, anh thấy đổi tên thành Nháo Nháo có khi có tác dụng hơn ấy?”

Cố Uyển cười nói: “Thằng bé mới bao nhiêu tuổi đâu mà, em bé một tháng ngoại trừ ăn uống ra thì chỉ còn ngủ.”

Cô duỗi tay nhét một ngón tay vào tay Đa Đa, bé vô thức nắm chặt lấy, ngủ càng ngon giấc.

Tần Chí Quân nhìn mà nóng mắt, cầm quần áo đi tắm rửa, rửa sạch bụi bẩn trên người, mấy đứa nhỏ đều ngủ thiếp đi, cuối cùng không được thỏa cơn nghiện ôm con. Lúc cả nhà mới ăn xong cơm tối đi ngủ không lâu, Điềm Bảo khóc lên, tiếng khóc của con bé như tín hiệu, Bình An và Đa Đa đang nhắm mắt ngủ ngon giấc cũng mở miệng khóc theo.

Gian ngoài Lâm Xuân Hoa vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc, vội vàng đi pha sữa bột, không còn cách nào khác, Cố Uyển không thể cho ba đứa ăn một lúc được, ba đứa nhóc này cái gì cũng tốt, một khi đã đói là cả ba đứa cùng đói, vừa khóc là khóc chung, phải dỗ dành cùng một lúc mới chịu ngừng.

Tần Chí Quân xem thử tã của ba đứa nhóc đều thấy khô mát, đưa Điềm Bảo cho Cố Uyển để cô đút ăn, nhìn hai đứa còn lại hỏi cô: “Đến lượt đứa nào vậy?”

Cố Uyển cười nói: “Đa Đa.” Đây cũng là cả một câu chuyện, ban đầu lúc cho ba đứa nhóc ăn, Cố Uyển thử đút ăn từng đứa một, nhưng không được, khóc cực kỳ to. Cũng may trong nhà có sữa bột, thử ôm hai đứa cho ăn một lần, đứa còn lại uống sữa bột.

Lần đầu tiên là ôm hai đứa nhóc trai trước, hai đứa anh đập em một cái em đạp anh một cú đánh nhau ngay trước ngực cô, dù lực không lớn có thể bỏ qua, nhưng tư thế thì không ổn.

Về sau mới phát hiện, đổi lại Điềm Bảo với một trong hai anh em, sẽ không đánh nhau, bình thường chỉ có Điềm Bảo bắt nạt các anh trai.

Cuối cùng biến thành cứ đến giờ bú sữa mẹ là ôm Điềm Bảo cho Cố Uyển trước, hai đứa còn lại thay phiên nhau, ban đầu uống sữa mẹ thì lần sau uống sữa bột, ba đứa nhóc yên bình ăn no.

Thật ra y tá từng nói, sữa bột ngọt hơn, em bé uống sữa bột rồi thì đa phần không thích uống sữa mẹ nữa, nhưng ba đứa nhóc Tần gia thì không, bọn nó đều thích lại gần Cố Uyển, đứa nào đến phiên uống sữa bột, là phải lại gần mẹ mới ngoan ngoãn uống sữa.

Lúc này Lâm Xuân Hoa cầm bình sữa đi vào, lúc Tần Chí Quân có ở đây thì bà ấy không cần giúp đỡ, bà ấy nhìn mấy đứa nhóc một cái rồi trở về ngủ.

Điềm Bảo là Tiểu Bá Vương, và Đa Đa được Cố Uyển một trái một phải ôm trong ngực, con bé tự hút sữa còn phải nhìn Đa Đa bên cạnh một cái, sau đó ra sức hút nhiều hơn, rất là háu ăn. Tần Chí Quân ôm Bình An để bé dựa vào người Cố Uyển, cầm bình sữa cho bé ăn.

Ban đầu còn tốt, chờ ba đứa nhóc đều nhắm mắt lại hút sữa, trong phòng an tĩnh chỉ còn tiếng uống sữa ừng ực ừng ực, lực chú ý của Tần Chí Quân dần chuyển qua trước ngực Cố Uyển, nhịn không được cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

Nói thật, hình ảnh như vậy, đàn ông bình thường nhìn thấy đều sẽ bốc hỏa, huống chi từ khi Cố Uyển mang song bào thai đến giờ anh toàn ăn chay. Không biết có phải do nuôi con bằng sữa mẹ không, ban đầu vòng 1 của Cố Uyển đã khá căng tròn rồi, bây giờ càng no đủ.

Đáng tiếng, đến cả một chỗ trống cũng không có, cứ đến lúc này Tần Chí Quân mới phát hiện ra, tam bào thai cũng không phải chuyện quá tốt, nếu chỉ sinh một đứa, vậy...

Cảm giác tồn tại của ánh mắt quá mạnh, ban đầu Cố Uyển còn chuyên tâm nhìn hai đứa nhóc cũng dần dần phát hiện ra, gò má cô hơi nóng lên giả bộ như không biết.

Chờ ba đứa nhóc ăn no xong dỗ ngủ rồi, Tần Chí Quân muốn ôm Cố Uyển ngay. Cố Uyển nào chịu, đè thấp giọng nói: “Em lâu lắm rồi chưa tắm rửa, trên người có mùi thúi.

“Thúi chỗ nào, thơm!”

“Còn hai ngày nữa là sang tháng đúng không, anh chỉ ôm một cái thôi, không quấy em.”

Trên người Cố Uyển thật ra không có mùi gì cả, một là vì mùa đông, hai là mấy ngày trước cô thật sự không chịu nổi nữa, Lâm Xuân Hoa cầm một chậu nước ấm đến để cô lau người một lượt.

Nghe anh còn biết cô chưa sang tháng không thể làm bậy, cô cũng tin tưởng, đến lúc tắt đèn rồi mới biết được, cái anh gọi là ôm một cái, là ôm cô ăn tận hứng, vừa hôn vừa bóp vừa liếm vừa mút, quậy hơn một giờ khiến cô hơi đau mới vừa lòng thỏa ý.

Cố Uyển xấu hổ chết đi được, sao có thể lục như thế, nửa đêm ba đứa nhóc ăn gì là...

Nhéo thịt trên lưng anh một cái ghé vào tai anh mắng, nhưng giọng nói vừa mềm vừa quyến rũ, vốn Tần Chí Quân đang đè ép lửa trong bụng bắt mình phải đi ngủ nghe thấy kém chút đổi ý muốn mượn mềm đôi tay mại của cô động một lần.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.