Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1111 chữ

Tần Chí Hoa còn chưa kịp ngăn lại thì bà đã chạy lên tầng hai tìm Cố Uyển. Cố Uyển nghe mục đích đến của bà, cười nói: “Chừng này tiền bọn con kiếm được mà, quanh năm suốt tháng chỉ có cơ hội cuối năm hiếu kính mẹ với ba một chút. Cái này mẹ và ba nhất định phải nhận lấy.”

Tần Hiểu Muội đứng bên bảo Cố Uyển lấy hồng bao lại, Cố Uyển mỉm cười nhéo gương mặt cô, nói với Lâm Xuân Hoa: “Mẹ đừng quên, Hiểu Muội cũng xấp xỉ tuổi con, hai năm nữa cũng sắp phải lấy chồng rồi. Tiền này cứ để Hiểu Muội nhận lấy, về sau coi như làm của hồi môn.

Tần Hiểu Muội nghe cô nói thì đỏ mặt, ném hồng bao vào tay Lâm Xuân Hoa, chạy xuống dưới lầu.

Cuối cùng không ai trả lại hồng bao. Cố Uyển chỉ nói một câu tiền lì xì đã cho sao có thể lấy lại được chứ. Đợi sau khi Lâm Xuân Hoa xuống lầu thì Tần Chí Hoa khoanh tay cười nói: “Ba mẹ mới đầu năm đã phát tài rồi, hồng bao của con cũng nhiều bằng anh trai chị dâu đó. Năm nay kiếm được tiền, theo lý thì nên giao cho ba mẹ giữ, nhưng sang năm con muốn mở cửa hàng, phải qua bên sở công thương đăng ký giấy phép, phải có giấy tờ hợp pháp như vậy thì mới yên tâm được.”

Lâm Xuân Hoa chưa từng suy nghĩ muốn lấy tiền thẳng ba, hai đứa trước đã chia rồi thì còn quan tâm thằng ba làm gì chứ. Bây giờ bà rất thoáng, lại nói thằng ba làm việc rất bài bản, cũng không tiêu tiền lung tung. Bà thấy ở thành phố B này anh làm việc rất tốt.

Nói như vậy thì năm nay Tần Đại Hữu kiếm lời hơn một trăm đồng, mừng tuổi Tần Chí Hoa, Tần Hiểu Muội, Bình An, Đa Đa, Điềm Bảo mỗi người hai mươi. Kết quả cho đi một trăm, hai ông bà lại nhận về bốn trăm. Tần Chí Hoa cũng không phải nói đùa, hai ông bà thực sự phát tài rồi.

Cố Uyển và Tần Chí Quân đóng chặt cửa, đợi con cái ăn uống no nê ngủ say thì mở hồng bao của chúng ra xem. Cố Uyển cười nói: “Ba mẹ và em ba cũng nỡ cho đó, tiền ba bày bán sạp hàng nửa tháng hôm nay cũng tiêu hết rồi. Em ba đúng là xuất hết vốn liếng, nhà chúng ta ba đứa, em ấy bỏ mỗi bao một trăm. Chừng này tiền có nhiều người phải kiếm nhiều năm mới được đó. Em thấy em ấy kiếm được nhiều tiền, năm sau kinh doanh cũng không phải quay vòng vốn, như vậy thì tiền cần bỏ ra cũng không quá nhiều, lì xì cho bọn trẻ cũng không tiếc chút nào.”

Tần Chí Quân cũng biết có lẽ trong lòng em ba vẫn cảm kích bọn họ trước đây giữ anh lại thành phố B làm ăn. Mà Tần Chí Hoa cũng coi như là nhìn ba đứa trẻ lớn lên, cũng yêu thương hơn. Tần Chí Quân nói với Cố Uyển: “Sau này em hãy chăm sóc nó một chút, đợi sau này nó lấy vợ cũng hãy tặng một phong bao dày như vậy.”

Cố Uyển gật đầu. Cô còn nói mình chỉ cho Tần Chí Hoa một phong bao hai mươi đồng như mấy đứa trẻ, không biết cậu thấy vậy thì sẽ nghĩ thế nào.

Tần Chí Quân không nhịn được cô cứ mãi nói đến người trong nhà, không tiếp lời cô, trở tay che mắt Cố Uyển, hơi ghen tị, nói: “Ai em cũng chuẩn bị tiền mừng tuổi, mỗi anh là bị em quên đi thôi.”

Cố Uyển nghe vậy thì cười nói: “Anh cũng đã kết hôn rồi, chẳng lẽ còn muốn em chuẩn bị tiền mừng tuổi cho anh sao?”

Cố Uyển nói xong cũng muốn gỡ tay trên mắt mình xuống, Tần Chí Quân lại không cho, cắn một cái trên đôi môi hồng của cô. Cán xong một cái cũng không dừng lại mà gặm cắm một hồi, cho đến lúc hơi thở Cố Uyển rối loạn, người cũng choáng váng thì mới lùi ra, tay vẫn đặt trên mắt Cố Uyển, thì thầm nói với cô: “Cô bé không có lương tâm, vậy mà anh có chuẩn bị quà năm mới cho em đó.”

Cố Uyển tim đập mặt đỏ, muốn hỏi xem quà năm mới gì. Đôi tay đang che mắt cô của anh rút ra, một sợi dây ánh vàng rực rỡ, trên sợi dây còn có một con hồ ly làm bằng vàng ròng to khoảng bằng một móng tay lắc lư trước mặt cô.

Anh mỉm cười nhìn cô, hỏi: “Có thích không hả?”

Từ sau khi Cố Uyển đến thành phố B cũng hiểu biết hơn, biết trang sức vàng rất đắt, một ký cũng phải hơn bốn mươi đồng. Trên người Phương Tử Quân cũng đeo một bộ trang sức vàng, có dây chuyền và vòng tai.

Tần Chí Hoa và Hà Thành đến Thiên Tân để chạy hàng nên không ở thành phố B, cuối cùng Lâm Xuân Hoa suy nghĩ một chút liền nhờ người bà ấy quen là Giang Hạo, nhưng không dám để Giang Hạo đi một mình đón, sợ không quen nhau thì khó tìm ra nhau, lúc ấy còn rắc rối hơn, thêm việc Tần Đại Hữu cũng không biết chữ, không biết biển báo ghi cái gì, cuối cùng kêu Tần Hiểu Muội cùng anh ấy đi đón ông Tần Đại Hữu.

Tần Đại Hữu tiết kiệm, không muốn mua vé tốc hành, chỉ mua vé nhanh phổ thông.

Đúng mười giờ buổi sáng xe đến, bởi vì thời gian không còn nhiều, thêm vì chuyện riêng tư không được hay nên vẫn luôn mượn xe của trung đoàn. Giang Hạo gọi điện chào hỏi Chu Văn Bình, xin nghỉ một ngày, quay về nhà từ sáng sớm, gọi điện cho Tần Hiểu Muội bắt xe vào thành phố, rồi chuyển qua xe buýt.

Lâm Xuân Hoa cảm thấy chuyện gia đình phiền phức như vậy tiểu đoàn trưởng Giang nhất định sẽ không gánh vác nổi, nhưng mà nói, ở trong quân đội thì bà ấy nói chuyện . nhiều nhất là Giang Hạo, con dâu sinh con, tên này còn đến thăm những ba lần, đợt trước còn vào nhà ăn cơm một lần rồi mới về.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.