Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1121 chữ

Sau khi chúc rượu ăn cơm tất niên xong, trước hết Lâm Xuân Hoa phát hồng bao cho Bình An, Đa Đa, Điềm Bảo, lúc phát hồng bao không thể thiếu mấy câu chúc tết. Mấy đứa nhỏ sao biết hồng bao là gì, chỉ thấy có gì đó nhét vào tay, màu sắc còn đẹp như vậy, chỉ xem là đồ chơi thôi.

Gần đây Điềm Bảo ngoại trừ thích đạp chân còn có một thói quen mới là trên tay có gì cũng thích bỏ vào miệng. Lúc này mới cầm hồng bao khoa tay múa chân một hồi thì bắt đầu nhét nó vào trong miệng.

Lâm Xuân Hoa vội lấy nó ra, nhưng lại không nhanh tay bằng Đa Đa bên cạnh Điềm Bảo. Cũng không biết có phải là do mấy ngày nay luôn thấy người trong nhà giật đồ ra khỏi miệng Điềm Bảo hay không, mà cậu bé vừa thấy Điềm Bảo nhét hồng bao vào miệng đã rất tự nhiên mà giật nó ra.

Điềm Bảo vừa đưa đồ đến miệng đã bị người khác cướp đi, hơi ngây ra, nghiêng đầu chớp mắt nhìn mấy cái, bắt đầu há miệng òa khóc. Lần này thì đến lượt Đa Đa ngây ra, nhìn hồng bao trên tay mình, sau đó dứt khoát đưa tay mình qua cho Điềm Bảo.

Đúng vậy, chính là nhét một ngón trỏ vào miệng Điềm Bảo. Ngày thường Điềm Bảo thích nhất là mút ngón tay cô bé, lúc này thấy có đồ trong miệng thì chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn mấy cái. Có ngón tay gặm thì không thèm khóc nữa.

Đa Đa cũng không biết là bị cô bé mút ngón tay, dù ngứa vẫn cảm thấy dỗ được em gái vui vẻ, cười toe toét. Thậm chí cô bé còn chưa mọc cái răng nào, cười một hồi thì bắt đầu chảy nước miếng. Cố Uyển thật không đành lòng nhìn thẳng, đúng là một cặp anh em ngốc nghếch.

Gần đây không quản được Điềm Bảo mút ngón tay nên chỉ có thể thường xuyên lau sạch tay cho ba anh em, đặc biệt là Đa Đa. Điềm Bảo vừa khóc là thằng bé sẽ dùng chiêu này, Bình An thấy sao học vậy còn bị cậu dạy hư. Ôi chỉ mới hơn hai tháng tuổi thôi, đúng là thành tinh hết rồi.

Nhưng hiệu quả lại có chút khó tin, lúc trước Điềm Bảo vừa khóc là ba đứa nhỏ sẽ cùng nhau khóc. Bây giờ Đa Đa có thể dỗ dành Điềm Bảo thì trông ba đứa nhỏ này cũng khỏe hơn nhiều.

Lâm Xuân Hoa luôn miệng khen Đa Đa thông minh, lại nói chưa thấy đưa trẻ nào thông minh hơn nó. Tần Chí Quân lại âm thầm nói với Cố Uyển là Đa Đa đứa nhỏ thông minh lười biếng, Điềm Bảo khóc sẽ làm ảnh hưởng tới việc Đa Đa đi ngủ đó.

Cố Uyển nghe vậy thì giận dữ véo eo anh một cái, nói anh làm ba mà đi nói xấu con trai như vậy, không ra dáng chút nào.

Tết năm nay, hồng bao là do Lâm Xuân Hoa mua giấy về cắt làm, không chỉ có ba đứa nhỏ có mà đến Tần Chí Hoa và Tần Hiểu Muội mỗi người đều có một cái. Cố Uyển thấy hai ông bà phát xong tiền mừng tuổi thì cũng lấy hồng bao trong túi ra, mỉm cười đưa cho hai người mỗi người một cái. Miệng cô như bôi mật, đến cả lời chúc cũng không bị trùng lặp.

Mấy năm nay Lâm Xuân Hoa và Tần Đại Hữu phát hồng bao cho mấy đứa nhỏ đã quen, nhưng chuyện tự mình nhận tiền mừng tuổi thì đã là của mấy chục năm trước. Hai người mỉm cười nói với Cố Uyển: “Đều là con nhỏ cả, sao còn lì xì cho ba mẹ vậy chứ?”

Cố Uyển cười nói: “Người cao tuổi lì xì cho con nít với mong muốn ngăn chặn những thứ xấu xa, còn tặng tiền mừng tuổi cho ba mẹ là để hi vọng ba mẹ khỏe mạnh sống lâu ạ.”

Nói có vẻ rất có đạo lý. Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa đều muốn có được điềm tốt, vui vẻ nhận lấy.

Sau đó Cố Uyển lại phát cho Tần Hiểu Muội và Tần Chí Hoa mỗi người một phong bao. Cô cười nói: “Hai đứa vẫn chưa lập gia đình cho nên vẫn chị dâu chuẩn bị tiền mừng tuổi cho hai đứa. Nhưng chị dâu nói trước Chí Hoa đã kiếm ra tiền nên hồng bao chỉ là thưởng thêm thôi, không dày bằng của Hiểu Muội đâu.”

Tần Chí Hoa vui vẻ nhận lấy hồng bao nói lời cảm ơn. Anh còn nói có tiền lì xì rất vui, từ nhỏ đến lớn có ba mẹ lì xì, hơn hai mươi tuổi thì có anh cả chị dâu. Xong còn nói một tràng chúc phúc Cố Uyển và Tần Chí Quân, lại tặng cho ba mẹ mình và ba người cháu mỗi người một phong bao, Hiểu Muội cũng không thiếu phần. Theo cách nói của Tần Chí Hoa thì bây giờ anh đã kiếm được tiền rồi tiền rồi.

Buổi tối về phòng mình, trước khi đi ngủ, Tần Hiểu Muội mở phong bao ra xem, ba mẹ và anh ba mỗi người cho cô hai mươi đồng. Cô thấy vậy thì tròn cả mắt, mấy năm qua cô cũng chỉ nhận được một đồng tiền mừng tuổi, năm nay nhận được hẳn sáu mươi đồng. Đến lúc cô mở phong bao của Cố Uyển thì trợn ngược cả mắt, là nhân dân tệ đó, đếm ba lần, tổng cộng có tám tờ.

Vốn sờ thấy dày dày, cô còn tưởng là một tệ, dù sao từ nhỏ đến lớn tiền mừng tuổi nhận được đa phần là một tờ bạc giấy mới cóng.

Cô vội vàng kéo Lâm Xuân Hoa, nói: “Mẹ xem xem, sao anh cả chị dâu lại cho tiền mừng tuổi nhiều như vậy chứ, sao con có thể nhận như vậy được.”

Lâm Xuân Hoa cầm lên xem, đếm đếm một hồi, là tám mươi đồng đó. Bà vội mở cái Cố Uyển cho ra, đếm một lượt, một trăm đồng.

Cầm hồng bao đi gõ cửa phòng Tần Đại Hữu, hồng bao của Tần Đại Hữu cũng là một trăm, của Tần Chí Hoa là hai mươi. Lâm Xuân Hoa tính toán, như vậy sao được chứ, chỉ mừng tuổi cho bọn họ đã hết ba trăm, sao có thể tiêu tiền như vậy được.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.