Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1006 chữ

Lúc này nhìn thấy Giang Hạo lại cực kì khách khí, thời gian còn dư dả, kéo người ta đến ngồi trên bàn cơm, múc cho bát cháo trứng gà cầm chừng, còn kêu Hiểu Muội lấy chút hành lá cắt nhỏ, nhanh chóng đánh mấy quả trứng.

Tần Hiểu Muội vốn dĩ đang nấu cháo thịt cho Cố Uyển trong phòng bếp, nghe âm thanh giòn giã của mẹ cô, nhanh chóng bưng nồi lên trên kệ, đánh mấy quả trứng, cắt nhỏ hành lá, khuấy bột mì, làm liền tù tì một mạch.

Không quá năm phút đã xong một nồi cháo trứng hành lá thơm phức, lập tức bưng lên bàn, bởi vì thời gian ra ngoài cũng không còn nhiều, Lâm Xuân Hoa đang nói chuyện trong nhà nhanh chóng đón lấy bát trứng, để Hiểu Muội khẩn trương ăn sáng.

Đừng nhìn Giang Hạo đã hai lăm tuổi, đây là lần đầu tiên trong đời ngồi cùng một bàn ăn sáng với cô gái khác. Năm ngoái lúc Tần Chí Quân đưa theo Cố Uyển tới quân đoàn, anh nhảy dựng lên hỏi em gái cô có đến không với bộ dáng vui mừng khôn xiết, lúc này em gái thật đang ngồi sờ sờ trước mặt, Giang Hạo lại hơi sợ hãi, cúi đầu húp cháo, mấy món bên cạnh không dám đụng đũa.

Tần Hiểu Muội lại nghĩ rằng anh ấy khách sáo, cho là trong nhà không có lương thực, trực tiếp gắp cho anh một quả trứng gà đã bóc nửa vỏ: “Tiểu đoàn trưởng Giang, ngài đừng khách sáo, ăn cháo không thì đói lắm, ăn trứng gà đi, ngài ăn cùng với hành lá cắt nhỏ xem.”

Giang Hạo thấy cô gái đưa tới trước mặt một quả trứng đã bóc vỏ, trên mặt vẫn giữ vẻ ung dung nói hai từ cảm ơn, chuyện nhà mình thì tự nhà mình biết, nhưng trái tim lại không nhịn được mà nhảy tưng tưng.

Nhưng mà cô ấy nói chuyện với mình mà dùng “ngài” là sao, xưng hô như thế chẳng lẽ cảm thấy anh ấy rất già sao? Giang Hạo vừa gặm trứng gà vừa âm thầm quan sát cô gái trước mắt, nhìn có vẻ rất nhỏ, dáng vẻ mười tám mười chín tuổi, có điều trông rất xinh đẹp, nét mặt hơi giống lão đại của bọn họ, gen của nhà này tốt thật.

Buổi trưa Lâm Xuân Hoa chuẩn bị bữa trưa xong, tính toán thời gian, đến hơn một giờ vẫn chưa có người quay về. Cố Uyển vẫn dùng cơm trong thời gian ở cữ, Lâm Xuân Hoa một mình ăn qua loa mấy miếng cơm, kết quả là đợi đến hơn ba giờ chiều Giang Hạo mới quay lại, trên vai khiêng một cái túi da rắn lớn, tay còn xách một cái bọc thật lớn.

Lâm Xuân Hoa tất bật đi đón, Giang Hạo lại từ chối, trong cái túi kia là gạo, có thể nặng tay lắm.

Đợi đến khi Tần Đại Hữu cũng bỏ cái túi da rắn mình xách theo xuống, Lâm Xuân Hoa trợn tròn mắt, mấy cái này đem theo làm gì mà nhiều vậy. Tần Đại Hữu cười nói, đây là khoai môn, khoai lang, gạo mà ông tự trồng được.

Chuyện này khiến Lâm Xuân Hoa cười chết, lão già này đến nhà con trai còn đem theo lương thực của mình, chỉ tội nghiệp cho tiểu đoàn trưởng Giang, đi đón người ta quay về đã chẳng còn chút sức lực nào. Bà ấy cũng không để cho Giang Hạo đi, bảo anh ngồi trên sô pha nghỉ ngơi tý, còn rót trà, bưng hạt dưa, đem điểm tâm ra cho anh ăn, bảo buổi tối ở nhà ăn cơm tối.

Bọn họ làm lính bình thường giúp đỡ người khác làm sao còn nghĩ đến chuyện ăn cơm gì, bình thường làm xong sẽ đi luôn, Giang Hạo hôm nay lại không từ chối, khách khí một chút xong đồng ý luôn.

Tần Đại Hữu mang theo những thứ này, lúc lên xe có Trương Kiến Quốc với Tần Chí Cương tiễn ông ấy, lúc xuống xe ông còn băn khoăn không biết là con cả hay con ba tới đón mình, không nghĩ đến lại là con gái dẫn theo sĩ quan đến đón mình. Cả đường này trong lòng cứ lẩm bẩm thầm nghĩ hồi lâu mà không dám hỏi, tên nhóc này liệu có phải đối tượng của con gái ông không?

Thật sự quá nhiệt tình, xe trễ đến mấy tiếng đồng hồ, lúc đến nơi đã là hơn mười hai giờ, cậu ta vừa cười tủm tỉm vừa khiêng đồ nặng giúp ông, còn dẫn ông vào một quán ven đường ăn cơm trưa. Cha con ông không muốn, có điều động tác của Giang Hạo nhanh chóng dứt khoát, vừa gọi món vừa trả tiền, nói chú cái này không thể từ chối, không ăn sẽ rất lãng phí.

Trong lòng ông ấy lại lẩm bẩm, nhìn vẻ mặt con gái mình lại không thấy giống lắm, những lời này không tiện hỏi, ông ấy cứ thế mà tính toán suốt cả đường, đợi đến khi Lâm Xuân Hoa đem quần áo ông vào trong phòng, Tần Đại Hữu mới nhỏ giọng hỏi tình huống của Giang Hạo.

Lâm Xuân Hoa nói là trại phó của con trai, từng qua nhà giúp đỡ mấy lần, thời gian này cả hai con trai đều không ở nhà, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm cậu ta giúp đỡ.

Lâm Xuân Hoa nói xong lại bắt đầu tò mò, hỏi ngược lại Tần Đại Hữu: “Ông hỏi cái này làm gì?”

Tần Đại Hữu lắc đầu: “Không đúng, không đúng.”

Sau đó lại kể cho những biểu hiện của Giang Hạo trên đường cho Lâm Xuân Hoa nghe, nói: “Suýt chút nữa tôi còn tưởng là người yêu của con gái mình.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.