Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 14270 chữ

Thời điểm sinh của Cố Uyển rất đẹp, là vào ban ngày, lại có Lâm Xuân Hoa ở đây, nên dù có chút hoảng hốt nhưng cũng không xảy ra chuyện gì lớn.

Do tình huống đặc biệt của Cố Uyển, Giang Hạo trên đường đi lái xe rất thật bình ổn, tuy là hơi chậm nhưng cũng rất yên tâm. Bản thân nữ bác sĩ quân y cũng đã từng sinh con, nên trấn an Cố Uyển: “Đây là lần đầu tiên của cô, từ lúc bắt đầu đến khi sinh phải mất bảy tám tiếng, nếu chậm thì mười mấy tiếng cũng có, đừng quá căng thẳng, cứ thả lỏng ra đi.”

Cố Uyển gật đầu, trong lòng vẫn hơi sợ hãi.

Giang Hạo lái xe từ nơi đóng quân đến bệnh viện mất một tiếng rưỡi, chủ yếu là do không dám lái xe nhanh trên đường núi đường đất, sau khi vào khu thành phố thì ổn hơn. Nữ bác sĩ quân y hiển nhiên rất quen thuộc với bệnh viện quân đội, cô ấy giúp tìm một bác sĩ sản khoa mà cô ấy quen, Tần Chí Hoa lo việc nhập viện và thanh toán.

Mọi chuyện đã đi vào ổn định, bác sĩ kiểm tra rồi cho biết cổ tử cung đã mở bằng một ngón tay rưỡi, yêu cầu Cố Uyển nằm xuống nghỉ ngơi một lúc, khoảng thời gian giữa các lần đau đẻ nhiều hơn trước khi vào phòng sinh.

Giang Hạo tranh thủ lúc này đến căng tin bệnh viện mua một ít hoa quả, đồ ăn nhẹ, đồ hộp và thực phẩm dinh dưỡng rồi mang vào phòng bệnh, rồi anh cùng nữ bác sĩ quân y mới chào tạm biệt Lâm Xuân Hoa. Lâm Xuân Hoa cảm ơn họ một lần nữa rồi tiễn họ ra ngoài.

Giang Hạo được Tần Chí Quân chỉ dạy từ khi còn là một lính tốt, anh ấy đều quen biết Lâm Xuân Hoa và Cố Uyển, trước khi đi còn nói với Lâm Xuân Hoa: “Tiểu đoàn trưởng không có ở nơi đóng quân, nếu chị dâu có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho văn phòng, chị dâu xuất viện, bác cứ báo trước cho cháu, cháu qua đây đón mọi người.”

Lâm Xuân Hoa gật đầu cảm ơn, quay vào phòng bệnh, nhìn vào đồ trong túi, nói với Cố Uyển rằng người thanh niên này là một chàng trai tốt, làm việc rất chu đáo. Bà ấy hỏi Cố Uyển bây giờ còn đau không, Cố Uyển vừa mới đau một hồi, sắc mặt hơi tái nhợt, lắc đầu không nói gì.

Lâm Xuân Hoa đắp chăn lên người cô, nói: “Con nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không đau thì ngủ một giấc, tính toán là con sẽ phải sinh vào ban đêm, bây giờ cũng đã chập tối rồi, mẹ qua căn tin mua một ít đồ ăn, con tranh thủ không đau thì ăn nhiều một chút, lúc sinh mới có sức mà sinh.

Năm đó Tần Chí Quân bị thương bà ấy đã chăm sóc anh ở đây vài ngày, căng tin của bệnh viện ở đâu bà ấy nắm rõ. Để Tần Hiểu Muội ở đây cùng Cố Uyển, bà ấy và Tần Chí Hoa đi mua đồ ăn.

Chọn được những món ngon cho Cố Uyển về tranh thủ ăn cho nóng, nhưng Cố Uyển không còn cảm giác ngon miệng, ăn vài miếng là ăn không nổi. Trong khoảng thời gian này y tá đến hỏi thăm tình hình vài lần, đến tám giờ tối, thời gian đau đẻ của Cố Uyển đã rút ngắn xuống còn hơn hai mươi phút một lần, Lâm Xuân Hoa gọi bác sĩ đến xem, sau khi kiểm tra, cổ tử cung đã mở đến ba ngón tay, gọi y tá đẩy cả người cả giường vào phòng sinh.

Trong phòng sinh Lâm Xuân Hoa và những người khác không được vào, ba mẹ con lo lắng chờ đợi tin tức bên ngoài. Thỉnh thoảng một y tá mở cửa gọi, người nhà của у ai ai đó có ở đó không, người mẹ đã sinh con trai...

Lâm Xuân Hoa vội vàng chạy đến hỏi con dâu Cố Uyển như thế nào, sinh hay chưa?

Có rất nhiều người sinh con, các y tá cũng không đủ kiên nhẫn để nghe và kiểm tra từng lời nói được, họ đều quá bận rộn, nếu họ chưa gọi tên thì có nghĩa là chưa sinh, sinh rồi thì sẽ thông báo, vừa gọi vừa mở cửa.

Cố Uyển lúc này toát mồ hôi lạnh vì đau đớn, trong phòng sinh có bảy tám bà mẹ, một số khóc lóc chửi tên ai đó, một số thì khóc lóc la hét rằng họ sẽ không sinh con nữa.

Một nữ bác sĩ đến nhìn bảng tên ở cuối giường của cô , cô có phải là bạn của chủ nhiệm Trần không, đừng căng thẳng, đau thì hãy hít thở sâu, không đau thì nhắm mắt nghỉ ngơi, còn đau, lúc này lên tiết kiệm sức lực, nếu không khi sinh không còn sức mà chịu đựng thì sẽ rất khổ. Cố Uyển ngơ ra một lúc mới nhận ra chủ nhiệm Trần chính là nữ bác sĩ quân y đã giúp cô tìm bác sĩ, gật đầu, thều thào nói lời cảm ơn với nữ bác sĩ.r

Nữ bác sĩ nhìn cô đau đến tái mặt nhưng cô chỉ lặng lẽ chịu đựng, với những ai không khóc không gào cô ấy rất có hảo cảm, cười nói: “Em như này là đúng rồi đúng, khóc sẽ làm cho không khí lọt vào ruột, lúc sinh chỉ đau nhiều hơn thôi, nằm nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng căng thẳng.”

Tám giờ hớn vào phòng sinh, cơn đau nối tiếp từng cơn, mỗi lần thời gian đau kéo dài hơn, đến mười giờ, Cố Uyển vốn có thể nhắm mắt hít thở sâu, chịu đựng cơn đau, lúc này cô không thể chịu đựng được nữa, toát mồ hôi vào giữa trời đông, nghe được có một người mang thai bên cạnh vừa đau vừa chửi mắng chồng, Cố Uyển bỗng nhớ ra rằng cô sắp sinh, Tần Chí Quân vẫn chưa về được, mũi cay cay, nước mắt chảy dài, không biết là do đau hay là do tủi thân nữa.

Tần Chí Quân ở đâu, Tần Chí Quân đang nghĩ tới việc Cố Uyển đã vất vả như thế nào trong lần này, muốn trở về sớm hơn một hai ngày. Lần này, anh ngồi ở vị trí phụ lái xe, xe vừa vào thành phố B không lâu.

Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tần Chí Quân từ chập tối cảm thấy trong lòng có hơi bồn chồn, anh không thể diễn tả được cảm giác của mình, tim đập nhanh, nôn nao bồn chồn không ngớt.

Anh gõ ngón tay lên đầu gối với tốc độ nhanh, trước đây anh chưa bao giờ có cảm giác này, xe chạy ngang qua cổng lớn khuôn viên Thành ủy, anh đột ngột dừng xe, vội vàng xuống xe nói với đồng chí cảnh vệ, gọi cho người nhà.

“Tôi là Tần Chí Quân, đồng chí có thể qua nhà tôi gọi em trai hoặc em gái tôi nhận điện thoại được không?”

Nhưng trạm giác bên này, năm giờ chiều nhận được chỉ thì của Giang Hạo, nếu tiểu đoàn trưởng Tần về, kêu anh mau đến bệnh viện quân đội, vợ anh sắp sinh. Đúng lúc này, nhận được điện thoại của Tần Chí Quân, người binh lính vội vàng truyền đạt lại tình hình.

Tần Chí Quân nghe nói Cố Uyển sắp sinh, đang nằm trong bệnh viện quân đội, tim anh như muốn nhảy ra ngoài. Anh cúp máy cảm ơn các anh cảnh vệ ở đây, vội vàng lên xe, nhờ đồng đội đưa vào bệnh viện quân đội trước.

“Tiểu đoàn trưởng, sao lại vào bệnh viện vậy?” Anh bỗng nhiên xuống xe gọi điện, vừa lên xe lại tự nhiên muốn đưa đến bệnh viện, khiến binh sĩ cũng nhiệm vụ với anh bị một phen hốt hoảng.

“Vợ tôi sắp sinh, đang nằm trong bệnh viện quân đội.”

“Chị dâu sắp sinh? Tôi nói tiểu đoàn trưởng, sao từ tối đến giờ anh vẫn bồn chồn, được rồi, chúng ta đi qua đây đi, ở đây cách bệnh viện quân đội không xa.

Người lính lái xe quay đầu đi đến bệnh viện quân đội, trong lòng thở dài, máu mủ ruột già thật là lợi hại, nếu Tần tiểu đoàn trưởng không đột nhiên bước ra khỏi xe gọi điện, anh về nơi đóng quân, rồi mới đi, đi cũng phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ.

Xe dừng trước cổng bệnh viện quân đội, hơn mười quân nhân đang làm nhiệm vụ cùng Tần Chí Quân bước xuống xe, một nhóm binh lính trang bị vũ trang bước vào, y tá tưởng rằng có người bị thương khi họ thực hiện nhiệm vụ, kết quả là Tần Chí Quân đã vội vàng chạy đến, hỏi có sản phụ nào tên Cố Uyển đến chưa.

Cô ta ngơ ngác một lúc, Tần Chí Quân gấp gáp nói: “Tôi là chồng cô ấy, vừa đi là nhiệm vụ về.”

Sau đó y tá bình tĩnh lại, kiểm tra giúp anh, y nói: “Phòng bệnh số 136.”

Nói rồi chỉ cho anh hương đến đó. Một nhóm người đi đến phòng số 136, trong phòng bệnh, Tần Chí hoa đang ở đó trông đồ đạc, nhưng Cố Uyển thì không.

“Anh cả đã về rồi, nhanh lên, chị dâu đang ở trong phòng sinh, anh nhanh qua đó, mẹ và Hiểu Muội đều ở đó rồi.”

Tần Chí Hoa nhìn thấy anh cả, vội vàng chỉ hướng phòng sinh đê anh mau qua đó.

Tần Chí Quân nghe thấy người đã vào phòng sinh, co chân chạy đến, từ xa nghe thấy một giọng nữ hét lên: “Có người nhà của Cố Uyển không? Sản phụ sinh ra một cặp song sinh, là hai con trai.” “Có, có đây, chúng tôi là người nhà của Cố

Uyển.” Lúc này mẹ của anh cất lời.

“Cả hai đều là con trai ạ, không có con gái

sao?”

“Cả hai đều là con trai.” Cô y tá mỉm cười.

Vừa nói xong Tần Chí Quân đã chạy tới cửa phòng sinh, cũng không quan tâm chào hỏi mẹ mình, vội vàng hỏi y tá: “Cố Uyển thế nào rồi, tôi là chồng của cô ấy, cô ấy không sao chứ?”

Cô y tá bất ngờ thấy một quân nhân, lại nghe là chồng của sản phụ, cười nói: “Sản phụ vẫn ổn, mẹ con đều bình an vô sự.”

Tần Chí Quân thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn, cám ơn!”

Y tá thông báo cho người nhà xong, đóng cửa trở lại phòng sinh, mỉm cười nói với Cố Uyển: “Bên ngoài có một quân nhân vừa mới tới, nói là chồng của em, đến hỏi thăm tình hình của em đó.”

Cố Uyển vừa chịu cơn đau thập tử nhất sinh, mãi mới bình tĩnh được một chút, nghe nói đã sinh được hai đứa con trai, còn Điềm Bảo của mình đi đâu rồi, cũng nghe thấy Tần Chí Quân đã tới, cũng không biết tâm trạng anh ra sao, cả bụng là một cơn đau chết đi sống lại.

Bác sĩ bên cạnh đột nhiên kêu lên: “Còn có một đứa trẻ nữa, sinh ba rồi!”

Phòng sinh náo nhiệt hẳn lên, một vài bác sĩ không có việc gì chạy tới bên cạnh, người sản phụ đợi sinh không bị đau dữ dội ở bên cạnh ngoái đầu sáng nhìn, sinh ba sao, thật là hiếm thấy, thật đáng ngưỡng mộ.

Cố Uyển nghe thấy tiếng sinh ba, cô cũng sững sờ, chỉ là cô không ý thức được gì nữa rồi, đứa nhỏ còn lại chui ra thật nhanh, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Cửa phòng sinh lại mở ra, vẫn là y tá vừa rồi, vui vẻ hét lên:” người nhà Cố Uyển, sản phụ sinh ba, là con gái.”

Lâm Xuân Hoa và Tần Hiểu Muội nhảy dựng lên vì vui mừng: “ Điềm bảo à, là Điềm Bảo đó!”

Ngay cả Tần Chí Quân toét miệng cười, con gái của anh, anh có một đứa con gái.

Cô y tá cười nói: “Gia đình các vị thật may mắn, sinh ba rất hiếm thấy, mỗi năm có khi còn không có lấy một lần.”

Cô đóng cửa phòng sinh rời đi, một đám quân nhân ở hành lang bên ngoài tụm lại chỗ Tần Chí Quân nở nụ cười: “Tiểu đoàn trưởng thật lợi hại, sinh ba luôn!”

Tần Chí Quân vuốt tóc, cười như tên ngốc, vợ mình một lần sinh ba đứa, cũng một lúc anh có đến ba đứa con

Thấy anh cười ngơ ngác, Hách Binh gọi đám người rời đi trước, bọn họ vừa mới trở về sau nhiệm vụ, ở đây cũng không hay cho lắm.

“Tôi sẽ dẫn mọi người trở về giao trả nhiệm vụ trước.”

“Trở về cho các đồng chí xả hơi hút thuốc.”

Tần Chí Quân vẫy vẫy tay để bọn họ đi, ánh mắt nhăn chóng hướng về cửa phòng sinh.

Vốn tưởng là sinh đôi, kết quả sinh ba đứa, cô y tá đẩy Cố Uyển và ba đứa nhỏ đến phòng bệnh 136 để thu xép sau sinh, cả nhà vẫn chưa ai có phản ứng gì. Cẩn thận sắp xếp ngay ngắn ba đứa nhỏ một hàng trên giường sơ sinh khiến mọi người bất ngờ.

Ba đứa nhỏ có ngoại hình rất giống nhau rất khó phân biệt. Hai đứa bên trái đỏ hỏn da nhăn nheo, đứa ngoài cùng bên phải trông đẹp hơn hai đứa còn lại, da không đỏ cũng không nhăn, một nốt ruồi đỏ nhỏ giữa hai lông mày.

Lâm Xuân Hoa hỏi y tá: “Đây là đứa lớn?”

Y tá phá lên cười nói: “Từ trái sang phải, đây là đứa thứ ba, là con gái, nốt ruồi nhan sắc này là cái dễ xác định nhất, chắc là hai người anh sẽ nhường nhịn cô em gái này lắm, con bé nặng nhất, bốn cân tám lạng, đứa con cả bốn cân, đứa thứ hai bốn cân hai lạng. Trên tay mấy đứa trẻ có đánh số, nên không dễ nhầm đâu.”

Phải nói rằng, sinh ba mà có cân nặng như vậy thì đã là rất tuyệt rồi, có những người mang thai đôi, thời kỳ mang thai bồi bổ không tốt lúc sinh ra cũng không tốt được như trường hợp sinh bà này.

Hai y tá giải thích một số điều cần chú ý cho Cố Uyển và gia đình cô ấy trước khi rời đi, Tần Chí Hoa đợi những người khác đi ra ngoài và đóng cửa phòng.

Cố Uyển thực sự rất mệt, bác sĩ yêu cầu cô phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng cô không muốn nhắm mắt khi nhìn ba đứa trẻ bên cạnh giường của mình.

Tần Chí Quân lúc này mới có thể nói chuyện với Cố Uyển, khi cô sinh con anh không ở bên cô, thực ra anh cũng khá áy náy, nhưng mẹ và các em trai em gái ở bên cạnh, nên anh không thể nói nên lời sến sẩm. Cũi được đặt ở giữa hai giường bệnh, Tần Chí Quân ngồi ở bên kia giường của Cố Uyển, giúp cô vén tóc trên mặt đầy mồ hôi ra sau tai, trong long biết bao điều muốn nói, nhưng thốt ra khỏi miệng chỉ là câu anh xin lỗi

Cố Uyển mím môi, người đàn ông ngốc nghếch này đã chạy theo cô kể từ khi cô được đẩy ra khỏi phòng sinh, đôi mắt hàm chứa nhiều điều muốn nói, nhưng anh không thể nói được gì, đến giờ anh vẫn chưa nhìn mấy đứa trẻ. Cô nắm tay anh, cười nói: “Ba đứa con bảo bối”

Đôi mắt cô sáng ngời, tràn đầy hạnh phúc.

Tần Chí Quân rất muốn nói rằng vợ của mình thật tuyệt vời, nhưng khi em trai và em gái ở bên cạnh, anh lại thấy xấu hổ.

Ngược lại, Lâm Xuân Hoa lại hớn hở nói ra điều mình muốn nói: “Uyển Uyển nhà chúng ta thực sự rất tuyệt vời, một lúc cho mẹ thêm những ba đứa cháu.”

Cả gia đình đều cười vang, quây quần xem bọn trẻ. Thật là bé nhỏ, nhỏ đến mức Tần Chí Quân thậm chí không dám dùng tay chạm vào.

Cố Uyển lần lượt chỉ vào ba đứa nhỏ nói: “Đây là Bình An, là đứa thích hoạt động nhất, lúc mới sinh, thằng bé quay đầu lại nhìn em, với vẻ mặt kỳ quái; đứa thứ hai lúc ban đầu vốn định gọi là Điềm Bảo, kết quả nghe thấy là con trai thì ngơ ngác luôn, thằng bé và Điềm Bảo không thích động đậy, khi sinh xong bị bác sĩ vỗ mông khe khẽ khóc hai tiếng rồi lăn ra ngủ luôn.”

Cả nhà nhìn thử quả nhiên là như vậy, Bình An rút tay từ trong tã lót chỉ chỉ quơ quơ khắp nơi, hai mắt đen láy, cũng thích hóng hớt tiếng người, nghe thấy tiếng người ở phía bên nào là quay cái đầu nhỏ về bên đó, còn hai đứa còn lại thì an yên lặng lẽ.

Cố Uyển tiếp tục nói: “Bác sĩ nói bác sĩ Trung y bắt trước đó nói là hai đứa, có thể là do đứa thứ hai và thứ ba không thích cử động, hai đứa nó nhịp đập tim hơi đồng đều nên dễ bị sót.”

Cũng nói rằng Điềm Bảo có thể thích ba hon.

“Bác sĩ đều cho là em đã sinh xong rồi, thậm chí em còn nghĩ không sao cả, nhưng y tá bước vào nói rằng Anh Tần đến rồi, hỏi về tình trạng của em ở ngoài phòng sinh, bụng em đột nhiên thắt một cơn đau, rồi nghe bác sĩ nói còn một đứa nữa sắp ra.”

Một nhóm người khi nghe thấy câu chuyện này cười phá lên, đều nói rằng cô con gái thân với ba hơn.

Trong số ba đứa trẻ, Điềm Bảo ban đầu được cho là cởi mở hơn, cộng thêm với nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa lông mày, trông rất đáng yêu. Nghe thấy con gái mình sau khi nghe thấy mình tới mới chịu chui ra, Tần Chí Quân nhìn niềm vui thích trong mắt cô nhóc thật rõ rệt, lúc này có thể nhìn ra anh thiên vị đứa này hơn.

Việc sinh nở diễn ra suôn sẻ, trong phòng sinh nhiều người không thể ngủ được, Lâm Xuân Hoa đã nhờ Tần Chí Hoa đưa Hiểu Muội đến một khách sạn nhỏ bên cạnh bệnh viện để ở lại một đêm, bà ấy và Tần Chí Quân sẽ ở lại chăm sóc cho Cố Uyển và những đứa trẻ.

“Anh trai mấy đứa về rồi, mai là con có thể quay trở về công việc làm ăn được rồi, chỉ đường cho Hiểu Muội, buổi tối Hiểu Muội ngủ một giấc ngon lành, ngày mai đến thay phiên cho mẹ. Nhớ đi cùng anh ba của con mua cặp móng giò, nấu canh với đậu tương ở nhà gửi qua, đem thêm hai bộ đồ cho bọn trẻ con, vốn ở bệnh viện có một bộ rồi, nhưng đám trẻ này mà bĩnh ra thì cũng không đủ thay đâu.”

Hai anh em gật đầu đồng ý, ra khỏi viện tìm một chỗ để ở.

Lâm Xuân Hoa kêu Cố Uyển nhắm mắt ngủ dưỡng sức: “Con nghỉ ngơi tốt thì mới nhanh có sữa cho con bú, nhanh thôi sẽ ngủ được.”

Cố Uyển cũng biết điều này, nhìn những đứa trẻ vài lần, cô liền nhắm mắt lại, cô thực sự mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tần Chí Quân không nhắm nổi mắt, vợ sinh ra ba đứa con xinh đẹp như vậy, anh nhìn ngắm thế nào cũng không đủ, vừa nhìn những đứa con vừa nhẹ giọng nói với Lâm Xuân Hoa, nghe nói anh có nhiệm vụ phải thực hiện bà gấp rút đến, vừa đến được ba ngày thì vợ anh có dấu hiệu sinh đẻ, Tần Chí Quân cảm thấy quả thật là may mắn. “Cũng may là có mẹ ở đây, nếu không con cũng không dám nghĩ, Hiểu Muội và Chí Hoa làm sao có thể xử lý được.”

Y tá đã nhắc nhở rằng trong bệnh viện cũng có việc ăn trộm trẻ em, mặc dù Tần Chí Quân khóa trái cửa, cả đêm không dám chợp mắt. Lâm Xuân Hoa làm hết việc cho ba đứa nhỏ ăn rồi đi tè, Tần Chí Quân tay chân thô ráp, anh lại vừa đi làm nhiệm vụ về nên không dám động vào bọn trẻ, cho nên Lâm Xuân Hoa cả đêm cũng không ngủ được mấy.

Vì là sinh ba, lại sinh không đủ tháng, Cố Uyển phải ở lại bệnh viện bảy ngày mới được xuất viện trở về nơi đóng quân. Trong khoảng thời gian này, vì ba đứa trẻ, ngoài Cố Uyển và Lâm Xuân Hoa không ai khác có thể giải quyết được, việc canh bồi bổ cho Cố Uyển rơi vào tay Hiểu Muội, cô ấy mỗi ngày đều phải chạy từ đơn vị đến bệnh viện.

. Trong khoảng thời gian nghỉ phép này, Giang Hạo và một vài đại đội trưởng của tiểu đoàn một đến bệnh viện thăm hỏi, trước khi đi ai cũng để lại một phong bao đỏ rồi mới đi, những sáu bảy người, Lâm Xuân Hoa đây ra không nhận cũng không được.

Khi xuất viện, Giang Hạo lái xe đến đón, Cố Uyển bị Lâm Xuân Hoa bịt chặt từ đầu đến chân, nói rằng ở cữ không nên gặp gió. Bọn họ ba người mỗi người bế một đứa trẻ, Giang Hạo phụ trách xách đồ đạc.

Tần Chí Quân ôm đứa con thứ hai Đa Đa, thân thể cứng đờ không thể cử động, sau khi Cố Uyển lên xe rồi cẩn thận giao đứa bé cho Cố Uyển, cả người mới bình thường lại.

Tên ở nhà Đa Đa được gia đình chọn sau khi bàn bạc, đứa thứ hai quá trầm tĩnh, chỉ biết tè dầm, đó hoặc ngủ, nếu không phải bác sĩ nói đứa trẻ bình thường không có vấn đề gì, cả nhà ai cũng sẽ lo lắng rằng thằng bé có ổn hay không.

Gọi đứa thứ hai là Đa Đa cũng vì nó là niềm vui ngoài dự đoán, thêm nữa cũng là vì mong đứa trẻ này hoạt bát hơn, tuy là ngoan ngoãn như nó là tốt, nhưng trẻ con mà hiếu động thì vẫn hơn.

Xe chạy đến nhà, cảnh ba người nhà họ Tần ôm đứa trẻ trên tay thật sự quá tuyệt vời, cho dù Cố Uyển vẫn đang trong thời kỳ ở cữ, nhưng trong nhà không ít vợ quân nhân đến thăm những đứa trẻ.

Tuy nhiên, hầu hết họ đều mang theo những thứ như trứng, đường đỏ,... nhất định không đến tay không, ví dụ những người có mối quan hệ tốt với nhà họ Tần như Điền Thanh Hương và Uông Thu Mai, đã tự tay vồ lấy một con gà mái.

Lâm Xuân Hoa rất vui mừng, đem hạt dưa ngon cùng đồ ăn vặt ra pha trà chiêu đãi họ, nhưng đứa bé còn nhỏ, lúc này khó có thể nhìn thấy nhiều người như vậy, còn nói đời đầy tháng mấy đứa, mời họ đến nhà ăn cơm thăm những đứa trẻ.

Cái cũi do Tần Chí Hoa tặng lúc có công dụng rất lớn, ba đứa bé, một gia đình năm người nếu không có chiếc giường này chắc sẽ ngủ chồng lên nhau mất.

Cố Uyển những ngày ở cữ ăn ngon nhưng ngủ không được, ba đứa trẻ nhận ra cô, nhận ra hơi của anh chị em, cả ba đứa đều phải nằm cùng nhau, phải gần Cố Uyển mới được.

Lúc ở bệnh viện, đều cùng ở một phòng nên Lâm Xuân Hoa không nhận ra, lúc về nhà, Lâm Xuân Hoa sợ giường của Cố Uyển Hoa chật chội nên muốn bế một đứa sang phòng của mình ngủ cũng không được, ba anh em lần lượt thay nhau được bế, không cần biết là bế đứa nào đi thì chỉ cần tách ra là cả ba đứa đều khóc ầm trời, kể cả Đa Đa ngày nào cũng ngoan ngoãn im ru ngủ nay cũng khóc kinh thiên động địa luôn.

Thử mấy lần rồi cũng không dám thử nữa, ba đứa cùng nhau òa khóc, cả khu nhà sắp bị nhà họ làm loạn hết cả.

Để cho Cố Uyển có thời gian ở cữ tốt, Lâm ở Xuân Hoa tối đến nghe thấy tiếng là vào phòng của Cố Uyển để giúp dỗ đứa trẻ, nói với Cố Uyển chỉ cần cho mấy đứa trẻ ăn rồi đi ngủ, mấy việc trong nhà đều đểu Hiểu Muội đi làm, Lâm Xuân Hoa mỗi lần những đứa trẻ ngủ là bà ấy lại luôn chân luôn tay mỗi ngày đi chợ mua thức ăn, nấu ăn giặt giũ quần áo ướt tã lót bĩnh ra của ấy đứa trẻ thế là hết ngày.

Vốn định để mấy đứa trẻ sinh xong thì cho Tần Hiểu Muội về, bây giờ sinh ba rồi cũng không nỡ, lúc Lâm Xuân Hoa muốn gọi điện thoại cho Tần Đại Hữu ở nhà báo vui, Cố Uyển kéo tay bà ấy nói, hay là để ba qua đây luôn.

“Dù sao thì lúc này lúa cũng đã gặt, nhà thì cứ để đó, lấy rèm ngăn tạm chỗ của chú ba lại cho Tần Hiểu Muội ở cũng được, huống hồ còn một thánh hơn nữa là tết rồi, mẹ không có nhà, sợ ba cũng lạc lõng”

Lâm Xuân Hoa thực sự lo lắng Tần Đại Hữu, chỉ là mỗi ngày chăm cháu nên cũng lãng quên đi vấn đề này, Cố Uyển đã nói vậy, lúc gọi đi về nhà bà ấy bàn bạc với Tần Đại Hữu: “Ông này, hay là ông cũng qua đây đi, một mình ông ở nhà đó sao mà ổn được Chí Hoa hiện đang thuê nhà ở một thị trấn gần khu quân sự, làm ăn cũng ổn định. Ông ở với nó cũng được, hoặc qua đây ở cùng phòng với tôi cũng được, rồi để Hiểu Muội qua chỗ thằng ba kéo rèm ngăn phòng ở cũng được, còn đỡ hơn việc để ông đón tết một mình.”

Tần Đại Hữu do dự, không nỡ để lại những cánh đồng mà ông ấy chăm nom cả đời. Lâm Xuân Hoa nghe vậy nói: “Đợt lúa này cũng gặt cả rồi, cùng lắm còn ít ra cỏ trên đồng, ông qua đây nhìn cháu trai cháu gái ông này, chúng rất quý báu đó, như ba con búp bê được đúc từ một khuôn, cháu gái Điềm Bảo nhà mình còn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa hai lông mày, năm hết tết đến, ở đây đón năm mới, năm sau qua về trồng ruộng hay làm cái gì thì mình bàn bạc với nhau sau.”

Tần Đại Hữu nghe nói ba đứa cháu trai cháu gái giống nhau như đúc, rung động, đứa nhỏ nhà thằng con thứ hai, phần lớn thời gian là do con dâu thứ hai chăm rồi, ông ấy cũng không tiện, nên nghe vợ nói về ba đứa cháu ông ấy cũng định đi thăm nom.

Còn thực ra ông ấy ở nhà cũng chỉ là ăn tạm bợ, đứa con thứ hai thỉnh thoảng sẽ gọi ông ấy tới ăn, Tần Đại Hữu biết con dâu thứ hai gọi là gọi vậy thôi, nhưng ánh mắt không có một chút nhiệt tình nào cả. Nghe vợ nói vậy, ông cũng có lay động. “Tôi cũng đâu biết bế trẻ con đâu, trước đây không phải tại tôi mà loạn lên sao?” Vợ và con gái ở bên đó có thể góp sức, ông ấy qua đó thì làm được gì chứ, cái gì cũng khung biết là mà còn ăn chực của con cái, mấy năm nay có ai dư dả gì đâu.

Lâm Xuân Hoa đã ở cùng ông ấy mấy chục năm, chỉ cần nghe giọng nói là biết ông ấy lo lắng cái gì, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi nói với ông rồi, hôm nay trước gọi điện thoại, chính Uyển Uyển muốn ông qua đây đấy, con bé nói sợ tôi không ở nhà, ông đón năm mới lạnh lẽo cô đơn. Tôi nói ông nghe này, con dâu cả nhà mình không biết nói dối, con bé muốn sống qua đây ở thì thực trong lòng nó muốn vậy, đứa con dâu tốt như vậy, không cần phải dè dặt như thế, ông qua đây giúp tôi, ban ngày đi mua rau cỏ thì tôi không cần sai Hiểu Muội đi nữa.”

Tần Đại Hữu nghe thế gật đầu, nói rằng thu xếp việc nhà cửa ổn thỏa, bán một số lương thực để kiếm tiền rồi sẽ qua. Đã lên chức ông rồi, không nên đem túi rỗng đi thăm cháu.

Đầu tháng một, Tần Đại Hữu mau chóng đến thành phố B trước ngày đầy tháng cháu hai ngày, đoàn đại biểu của Tần Chí Quân đến thành phố B tham gia cuộc thi Chiến sĩ giỏi.

—---

“Ba tôi đã truyền tin tức cho anh mấy tháng trước, anh đã chuẩn bị mấy ngày như vậy cuối cùng vẫn không nắm chắc lấy được vị trí cao nhất, được, tôi liếm mặt trở về nhà mẹ đẻ xin ba tôi cho anh đi cửa sau, anh có biết vì chuyện này mà tôi bị chị tôi mỉa mai đến mức nào không, nhưng còn anh thì sao, Tần Chí Quân tạm thời lên sân khấu còn cầm một Binh Vương trở về, hiện tại đã thăng chức Thượng tá, còn anh ngay cả thứ hạng thấp nhất cũng không lấy về được. Gần đây tôi vừa về nhà đã bị chị tôi cười nhạo, nói tôi gả cho một người bùn nhão không trát được tường...”

“Choang!” Một tiếng.

Hạ Quân ném chén rượu xuống đất, mắt đỏ hoe nhìn cô ta, giận dữ quát: “Tần Chí Quân, Tần Chí Quân, đừng tưởng rằng tôi không biết những suy nghĩ xấu xa của cô, cho dù cô muốn gả cho người ta nhưng người ta có để ý tới cô không? Mẹ nó, cô đã gả cho tôi rồi, đừng có ngày nào cũng ở trước mặt tôi nhắc tới Tần Chí Quân!”

Giọng nói sắc bén của Tống Tử San giống như bị bóp nghẹn ở cổ họng, yên lặng như chết trong không khí.

Hạ Quân mượn rượu nổi giận với Tống Tử San, mà Tống Tử San vốn đã gả cho gia đình không môn đăng hộ đối với nhà mình thì không có lí do gì cô ta phải chịu thua thiệt cả, thấy vậy thì đóng sập cửa nhà quay về nhà mẹ đẻ.

Bên phía nhà họ Tần thì đang thu dọn đồ đạc và bố trí một chiếc xe tải để chuyển tất cả đồ đến chỗ khu nhà quân đội.

Khu nhà quân đội khác với nơi ở cho người nhà ở khu đóng quân, bên này là mỗi gia đình một nhà, đa phần là sẽ đóng cửa mệnh ai nấy sống. Người nhà họ Tần chuyển đến đây gây ra tiếng động không nhỏ, hàng xóm xung quanh như mấy người bảo mẫu, giúp việc đều mở cửa ra hóng chuyện. Nhưng các cô không thể chỉ xem mà sau khi chủ nhà về thì không thể không nói với họ.

Nhà họ Tần chuyển nhà thì Tần Chí Hoa cũng tới giúp đỡ. Ngôi nhà Tần Chí Quân được chia có hai tầng và một cái sân nhỏ, có hàng rào sắt bao quanh, nhìn rất đẹp. Trong lòng Tần Chí Hoa vô cùng ghen tị với cuộc sống của anh trai mình, vốn tưởng nơi ở cho người nhà ở khu đóng quân đã tốt lắm rồi, ai ngờ đến đây lại được mở rộng tầm mắt hơn.

Ngôi nhà là phòng khách và một phần để trống. Lầu một có hai phòng ngủ, phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng ăn. Lầu hai có một cái phòng nhỏ, một phòng ngủ, một phòng sách, trong phòng ngủ có nhà vệ sinh.

Căn nhà được ốp gạch, sàn nhà được lát gỗ. Tần Đại Hữu và Tần Chí Hoa đã từng đến đây trước nên cũng không quá giật mình. Còn Lâm Xuân Hoa và Cố Uyển là lần đầu đến đây. Thực ra thì tổng thể ngôi nhà này cũng không khác biệt với nơi ở cho người nhà ở khu đóng quân lắm, cũng có thể nói là đã từng được thấy. Nhưng đã từng nhìn nhà người ta như vậy, thấy con trai mình có nhà cửa như vậy thì sao mà không vui được chứ. Từ lúc Lâm Xuân Hoa bước vào ngôi nhà này thì cười không khép lại được.

Chỉ có Tần Hiểu Muội là lần đầu tiên thấy căn nhà đẹp như vậy, cũng may đây là nhà anh trai chị dâu mình. Nếu đây mà là người khác thì sợ là đến vào cô cũng không dám bước vào.

Nhìn một vòng thì Lâm Xuân Hoa và Tần Đại Hữu chọn một căn phòng ở tầng một, Hiểu Muội cũng ở tầng một, cả không gian ở tầng hai thì để cho hai vợ chồng và ba đứa trẻ ở.

Sau khi cả nhà sắp xếp xong chỗ ở thì Lâm Xuân Hoa đi ra ngoài một lượt hỏi rõ xem chợ đồ ăn ở đâu. Vừa mới chuyển nhà, hàng xóm cứ từ từ làm quen, không vội, nhà họ Giang, nhà họ Chu và nhà họ Phương ở cùng tòa đều phải đi chào hỏi một lượt.

Buổi chiều Cố Uyển và Tần Chí Quân bàn bạc một hồi: “Nhà họ Phương đã đến mấy lần, cũng có ân tình với mình, không thể cứ để người ta cứ qua nhà mình mãi, phải có qua có lại mới có thể dài lâu được. Hai nhà Giang Chu đã quan tâm chúng ta rất nhiều, mấy ngày trước còn gửi quà đầy tháng. Nhà họ Chu thì cũng dễ hiểu nhưng ông Giang lại bảo chị Tử Quân đích thân mang quà sang, có thể thấy ông ấy rất coi trọng anh. Bây giờ lại còn ở chung một khu, chúng ta nên đến chào hỏi trước, hơn nữa nếu anh đến thăm hỏi thì có thể được ông ấy chỉ điểm gì đó cho việc thăng chức của anh. Anh và anh Chu Dương cùng một hội, cái này ông Giang chắc hẳn cũng biết.”

Tần Chí Quân cũng không phải không thạo chuyện đời, chỉ là gần đây nhiều việc quá nên nhất thời quên mất, nghe Cố Uyển nói như vậy thì liên tục gật đầu. Nhất là anh và Chu Dương cùng hội, nếu Cố Uyển không nhắc thì anh cũng không nhớ. Cô nói như vậy, Tần Chí Quân suy nghĩ sâu xa hơn thì thấy e rằng chuyện mình thăng chức cũng cần ông Giang dìu dắt, vậy thì càng nên tự mình đi chào hỏi một phen. Chu Dương đi bồi dưỡng còn chưa quay về, anh đến chỗ ông ấy may mắn còn được ông chỉ điểm thêm.

“Vậy nhân lúc trời chưa tối, anh sẽ ra ngoài mua chút đồ. Buổi tối ăn cơm xong, ba đứa trẻ đi ngủ thì em đi cùng anh đến nhà họ Chu và nhà họ Giang. Nhà bọn họ mà chúng ta đến ban ngày sợ là sẽ không gặp được người ta, cũng chỉ có thể gặp bảo mẫu thôi, đến sau bữa cơm chiều là tốt nhất. Còn về phía nhà họ Phương thì chúng ta còn chưa biết nhà họ ở đâu, tối nay em hỏi chị Tử Quân xem, sáng mai bảo Hiểu Muội trông con rồi em và mẹ qua đó nhé.”

Cố Uyển gật đầu, cô cảm thấy sắp xếp như vậy rất ổn thỏa. Cô cũng biết bên nhà họ Chu ai cũng có công việc, ban ngày qua đó chưa chắc gặp được ai. Còn bên phía nhà họ Giang, thân phận địa vị có sự chênh lệch, bọn họ mạo muội tới gõ cửa cũng không hay, có người nhà họ Chu dẫn đến thì có vẻ sẽ lễ phép hơn.”

Cô lấy một quyển vở trong ngắn kéo, mở ra một trang cho Tần Chí Quân xem, nói: “ n tình qua lại, người ta tặng gì em đều ghi lại cẩn thận, anh xem rồi lúc đi mua đồ có tính toán cho rõ ràng.”

Tần Chí Quân không hề biết VỢ mình đã suy nghĩ chu toàn đến mấy chuyện này, khen Cố Uyển một hồi. Anh thấy vợ mình làm gì cũng cẩn thận hơn mình rất nhiều.

Anh mở tủ lấy ít tiền và phiếu đi ra ngoài mua ít đồ. Nhà họ Tần ăn cơm sớm, sau khi dỗ ba đứa nhỏ ngủ thì hai vợ chồng mang đồ ra ngoài. Nói thẳng ra, trong giới quan trường việc tặng quà từ trước đến nay đều rất được người ta xem trọng, nhất là những ngôi nhà ở trong khu này là trong cùng một hệ thống.

Ai mà quan tâm xem các ngươi có bao nhiêu thân thiết chứ, nếu gặp được thì phải bàn tán một phen đã. Hai vợ chồng Cố Uyển đi tặng quà lúc tối trời thì ngược lại cũng rất tốt.

Nhà họ Chu cũng chưa biết chuyện Tần Chí Quân chuyển đến khu nhà quân đội, bây giờ là gần bảy giờ tối, hai vợ chồng Tần Chí Quân mang quà đến cửa khiến vợ chồng nhà họ Chu ngạc nhiên một phen.

Sau khi nghe Tần Chí Quân nói rõ mục đích đến thì biết bọn họ đã dọn đến đây thì người nhà họ Chu mới cười bảo nên là bọn họ mang quà đến mới đúng. Vợ chồng nhà họ Chu hỏi họ ở nhà nào, Cố Uyển nói số nhà, Giang Tuệ cười nói: “Đúng lúc bác vẫn chưa gặp ba đứa nhỏ nhà cháu, nghe Tử Quân nói rất đáng yêu. Ngày nào đó được nghỉ bác sẽ lên nhà cháu chơi rồi thăm ba đứa nhỏ luôn.”

Uống trà trò chuyện một hồi, sư đoàn trưởng Chu cũng biết con trai cả mình bị điều động thì động viên Tần Chí Quân vài câu, biết bọn họ chuẩn bị đến thăm nhà vợ chồng ông cụ thì mỉm cười gọi Phương Tử Quân đi với bọn họ.

Lần này đi thật sự không phí công, ông Giang gặp đôi vợ chồng trẻ thì cười nói: “Món quà này của cháu bác nhận. Ngôi nhà mà bác chọn cho cháu có thích không hả?”

Lúc này Tần Chí Quân mới nhớ ra hôm đó sư đoàn trưởng nói lệnh điều động của anh vừa ban xuống thì nhà ở cũng chuẩn bị xong. Hóa ra là đã nhận một ân tình lớn như vậy của ông Giang, vội vàng cúi đầu cảm ơn.

Bà Giang pha trà xong thì nói với Cố Uyển và Phương Tử Quân mấy chuyện trong nhà. Tần Chí Quân được ông Giang dẫn vào phòng sách nói mấy câu, lúc ra ngoài trên tay còn cầm mấy tập tư liệu dày cộp. Sau khi về nhà, anh nói với Cố Uyển chuyến này đi rất đúng. Những thứ mà ông Giang đưa toàn là những tài liệu chi tiết của những thế lực đứng đầu của các quốc gia khác nhau, lúc này cái này vô cùng có ích cho anh, nó có thể cho anh một định hướng và tham khảo cho cách huấn luyện đội quân của mình. Những tư liệu này anh vốn không biết tìm ở chỗ nào.

Cố Uyển tò mò nhìn thử, sách bìa cứng, bên trong trừ nội dung được viết bằng tiếng Trung và Anh thì còn ảnh chụp vũ khí và những cái khác. Hỏi Tần Chí Quân thì chắc chắn đây không phải tư liệu bí mật gì, ngày hôm sau từ nhà họ Phương về, rảnh rỗi nên cô mở ra xem.

Cô vốn nghĩ mình có hiểu biết về lính đặc chủng, nhưng khi nhìn mỗi bộ đội của tiểu đội bộ đội đặc chủng ở nước ngoài đều có một bác sĩ hoặc nhân viên vệ sinh theo, thì trong lòng Cố Uyển hơi rung lên. Cái suy nghĩ điên cuồng như cùng ra chiến trường thì cô không có. Nhưng khi đọc sách trong không gian hình như cô đã từng đọc một quyển sách ghi chép không ít bài thuốc mà các võ sĩ dùng để rèn luyện thân thể và nâng cao sức chiến đấu.

Trong lòng cô ghi nhớ chuyện này, đợi mấy đứa nhỏ ngủ thì Cố Uyển vào không gian đọc sách, mất mấy ngày trời thì cuối cùng cô cũng tìm ra được quyển sách đó.

Đọc qua thì thấy thuốc này có công dụng rất lớn, lại không có tác dụng phụ gì. Chỉ là sau khi xem qua mấy chục dược liệu thì Cố Uyển thất vọng, trong có có ít nhất ba loại mà bây giờ không có hoặc không biết, hoặc cũng chỉ có cô không biết thôi.

Cô quay về mang thêm vài quyển sách, rảnh rỗi sẽ mở ra xem, chương trình học năm nhất cô đã học cũng gần hết. Vì để tìm hiểu mấy dược liệu này mà Cố Uyển chạy qua mười mấy nhà thuốc, cũng đến các y quán tìm các thầy lang hỏi thì mới biết có hai loại dược liệu tồn tại, chỉ là tên gọi không giống trong sách mà còn ít dùng nữa, một loại Cố Uyển đã hỏi rất cẩn thận dược liệu kia hỏi thế nào cũng không ai biết. Cô cũng không nhụt chí, tóm lại thì cô cũng đang học chuyên ngành Trung y, quyết định tự mình nghiên cứu phương thuốc này, thử xem có thể thay thế dược liệu kia bằng một loại khác hay không. Đến mức mà mấy hôm nay trừ việc trông con thì phần lớn thời gian đều đang đọc đơn thuốc Trung y. Buổi tối Tần Chí Quân đi làm về thấy cô say mê nghiên cứu y dược, mấy quyển sách được nhà trường phát thì đã xem đến mòn cả giấy. Biết cô chăm chỉ lại rất có thiên phú, lúc được nghỉ anh liền đi đến nhà sách mua những loại sách liên quan về bỏ trong phòng sách.

Ai cũng biết Cố Uyển thi đậu đại học, người nhà họ Tần cố gắng không làm phiền cô. Tần Đại Hữu có lòng, thấy con trai đi mua cho con dâu những sách vở liên quan đến Trung y thì mỗi ngày đi mua đồ ăn thấy có người bán sách cũ và báo, thậm chí trong đó còn có ít sách đóng buộc chỉ đã lâu năm. (sách đóng buộc chỉ: một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa)

Dù ông không biết chữ nhưng cũng biết mấy năm trước có không ít sách quý bị hủy, nói không chừng trong đống phế phẩm lại có thể tìm ra thứ tốt. Cách đây mấy ngày, lúc Tần Chí Hoa đến nhà, ông liền kêu thằng ba đi tìm sách Trung y trong đóng phế phẩm.

Việc này mình ông làm không xong, Tần Chí Hoa lại nhanh nhẹn, chưa đến mấy ngày đã ôm một túi lớn chứa khoảng ba mươi quyển sách về. Cố Uyển nhìn thấy thì như nhặt được bảo bối, biết là ba chồng bảo em chồng giúp đỡ, cô cảm ơn Tần Đại Hữu và Tần Chí Hoa một lượt.

Cố Uyển hỏi Tần Chí Hoa bao nhiêu tiền, muốn trả lại tiền cho anh. Tần Chí Hoa bật cười nói: “Cái này thì không cần đâu, đống sách này nằm trong đống phế phẩm, một túi lớn này cân lên thì cũng chỉ hết hơn một tệ thôi.”

Cố Uyển xem sách Trung y cũng không phải ngày một ngày hai, biết Tần Chí Hoa đã đặc biệt chọn những quyển sách hay. Cô trân trọng cầm khăn lau sạch, nói: “Đừng thấy ba không biết chữ nhưng ông ấy khôn ngoan hơn rất nhiều người. Thế mà có thể tìm ra chỗ mua sách tốt như vậy, chưa nói đến vấn đề tiền bạc thì có rất nhiều sách e là bây giờ tiệm sách không còn bán nữa.

“Ba chỉ là đi đường thì thấy người ta bán sách buộc gáy thì nhớ đến những quyển sách của những năm trước thôi, không tốt như những gì con dâu cả nói đâu.” Sống khôn ngoan, Tần Đại Hữu chỉ tìm nơi mua sách thôi, nghe cô nói như vậy lại cao cấp hơn rất nhiều.

Lâm Xuân Hoa nhìn con dâu cả trân trọng những quyển sách đó như bảo bối, thì lúc Tần Chí Hoa ăn xong cơm tối chuẩn bị về, âm thầm nói với anh: “Chí Hoa, con biết chữ, cũng hay đi nhiều nơi. Sau này thấy phế liệu thì nhớ để ý giúp chị dâu, có sách Trung y gì hay thì cứ mua về. Con không cần tự bỏ tiền ra, lúc về sẽ nói anh cả mẹ con trả tiền lại cho con.”

Tần Chí Hoa biết mẹ thương chị dâu cả nhất, mỉm cười đáp ứng chuyện tìm sách, nói: “Tiền hay không không cần thiết, bây giờ con cũng kiếm được không ít tiền, mà sách ở chỗ phế liệu cũng không đắt mà.”

Ngược lại là anh tới đây vài lần, thấy ba ở đây rảnh rỗi đến mức buồn chán thì hỏi Lâm Xuân Hoa: “Mẹ có muốn để ba đi làm buôn bán với con không. Sắp đến cuối năm rồi, gần đây con nhập ít hàng tết về bán. Để ba chạy ngược chạy xuôi với con, từ chỗ con chuyển vài thùng hàng đến chợ thì cũng không mệt mỏi gì, trước tết còn kiếm được ít tiền.”

Lâm Xuân Hoa nghe vậy thì hơi động lòng, nói: “Để tối mẹ nói chuyện với ba con xem sao.”

Tần Đại Hữu thực sự là rảnh đến phát chán, mỗi ngày trừ mua đồ ăn cũng không còn việc gì khác làm. Nghe Lâm Xuân Hoa nói vậy thì thấy có thể thử xem sao. Mới rạng sáng hôm sau tìm đến ngôi nhà Tần Chí Hoa vừa thuê, được Tần Chí Hoa chiếm giúp một vị trí ở chợ, sau đó giúp ông bày quầy hàng. Chỉ mới một ngày ông đã kiếm được bảy đồng năm hào, ông mừng đến mức vuốt ve số tiền kia, về đến nhà mặt ༡ mũi đỏ rực cả lên.

Trong khoảng thời gian này, Tần Chí Quân lại đến nhà mấy lượt để đưa sách, nhìn qua có vẻ cũng đã lâu năm rồi, có quyển hình như còn truyền từ mấy đời, bút ký trên giấy dán và trong sách nhìn không giống nhau.

Được cả nhà ủng hộ, còn có phương thuốc gốc, chỉ phải nghĩ xem nên lấy gì thay được liệu kia thôi. Đến ngày hai mươi tháng một thì cũng coi như là có chút thành quả.

Nhưng cô cũng chỉ đá chân ngang thôi, dù thông minh, trí nhớ và thiên phú hơn người thường một chút thì cũng không thể chỉ đọc sách vài tháng đã tu thành chín quả được. Cái phương thuốc kia sau khi mình phối lại thì không biết có tác dụng hay không nữa.

Đến cùng thì việc này cũng là vì đại đội đặc chủng của Tần Chí Quân. Ban đêm lúc đi ngủ Cố Uyển nói với Tần Chí Quân thứ gần đây mình nghiên cứu ra, cũng mang ra một quyển sách cũ Tần Chí Hoa mua về cho Tần Chí Quân xem. Cũng chỉ nói với anh là từ trong sách tìm được một đơn thuốc, còn thiếu một loại dược liệu, cô thử thay thế nó bằng một loại khác.

Cô cũng rất thông minh, chọn một quyển sách có giấy nhớ, cô cắt phương thuốc ra, dán chỉnh tề lên đó,nhìn như thể một bút kí trên quyển sách đó. Cho dù là năm tháng của tờ giấy và nét chữ đều không có sơ hở gì. Chính tay cô đã chép lại toàn bộ phương thuốc đó.

Tần Chí Quân luôn nghĩ là Cố Uyển đang học hành, không hề biết cô vì mình mà làm những cái này. Những chuyện khác Tần Chí Quân có thể giúp đỡ, nhưng muốn xem phương thuốc này có đúng hay không thì Tần Chí Quân thực sự không còn cách nào khác. Nhưng đọc những thứ trong sách viết, nếu thứ này thực sự nghiên cứu thành công thì sẽ có công dụng rất lớn.

Đơn thuốc này cho dù thành công mà muốn được sử dụng cũng cần bên trên đồng ý. Vì quan hệ với Chu Dương, Tần Chí Quân nghĩ một hồi, bàn bạc với Cố Uyển rồi quyết định tìm ông Giang, tìm những người khác sẽ bị phân chia lợi ích. Đại đội trưởng của Thương Lam là Chu Dương, vì Chu Dương ông cũng sẽ bảo vệ thứ này

Anh cầm lấy quyển sách đó, ngày hôm sau đến tìm ông Giang. Anh chỉ nói bình thường Cố Uyển ở nhà thích đọc sách Trung y, người nhà lại tìm được trong đống phế phẩm không ít sách cổ, đọc được phương thuốc này thì thấy hay hay, muốn kiểm nghiệm thử xem.

Ông Giang là kiểu người gì chứ, vừa thấy công hiệu của phương thuốc kia đã thấy được lợi ích, nó không chỉ có thể xây dựng được một đội quân hùng mạnh mà còn giúp đỡ cho tiền đồ của người làm đội trưởng như Tần Chí Quân và Chu Dương rất nhiều.

Ông cười cười, cũng không xem quyển sách phía sau đơn thuốc kia: “Bác thấy vợ cháu học hành rất có thiên phú, đã vậy còn chịu nghiên cứu tìm tòi. Hai ngày nay bác sẽ đi một chuyến mời một người sư phụ tốt cho cô ấy.”

Thân phận của ông Giang như vậy còn đi tìm sư phụ cho Cố Uyển, người này còn có Thân phận của ông Giang như vậy còn đi tìm sư phụ cho Cố Uyển, người này còn có thể tệ được sao? Sư phụ khác với giáo viên, giáo viên dạy rất nhiều học sinh, nhưng sự phụ thì không như vậy. Ông cha đã có câu “Một ngày làm thầy cả đời làm cha”. Nếu vì chuyện này mà thực sự có thể tìm cho Cố Uyển một người sư phụ tốt thì tốt biết bao.

Nói thì là hai ngày nhưng sau khi Tần Chí Quân đi, ông Giang ngồi trong phòng uống hết tách trà liền quay người gọi cảnh vệ ra ngoài với ông một chuyến. Ông muốn tìm một người sư phụ cho Cố Uyển, người này tên Lý Tế Xuyên, là bác sĩ chăm sóc sức khỏe của đại thủ trưởng.

Nói thẳng ra thì người này không nằm trong biên chế, khác với những bác sĩ khác. Bản thân ông ấy không phải chấp hành những mệnh lệnh cứng nhắc giống như những người còn lại.

Bác sĩ có năng lực đỉnh nhất ở thành phố B ở đâu? Là ở 301 Hiệp Hòa, 301 là địa chỉ của là Bệnh viện Đa khoa Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Ngày thường chăm lo sức khỏe cho đại thủ trưởng thì đều có bác sĩ đi theo. Nhưng nếu là bệnh nặng thì đều sẽ đến tòa nhà phía Nam 301 được canh gác cẩn thận để thăm khám.

Lý Tế Xuyên một mình, tuổi gần bảy mươi, trong tổ tiên có mấy người là thái y, y thuật còn cao hơn những người bác sĩ xuất sắc ở 301. Cuộc đời ông trừ y học thì đam mê nhất là võ thuật, say mê nghiên cứu nội gia quyền*. Lúc trước ông có lấy vợ, sau này VỢ mất thì một mình trông coi hai ngôi nhà ở thành phố B, càng thêm coi thường danh lợi.

(Nội gia quyền: tên chữ Hán: PJ, đọc bính âm Nèijiā, danh từ này được người Trung Hoa dịch sang tiếng Anh là "Internal style" (trái ngược lại danh từ Ngoại gia quyền, (chữ Hán: 21, đọc bính âm: Wàijiā) được dịch sang tiếng Anh là "External style" hay "External family"), là tên một loại quyền thuật do Trương Tam Phong sáng tạo có nhiều đường nét rất giống Thái cực quyền khiến cho người đời sau ngộ nhận đây chính là Thái cực quyền nguyên thủy rồi gán cho ông là sư tổ sáng tạo ra Thái cực quyền, Hình ý quyền, Bát quái chưởng là ba môn quyền của trường phái Nội gia quyền.)

Bình thường đại thủ trưởng nếu có khó chịu thì sẽ kêu ông đến, ông nghe gọi thì cũng tới xem. Ông không phải bác sĩ nhưng năng lực hơn hẳn bác sĩ.

Nếu như bình thường, Giang Ích Dân không chắc chắn việc Lý Tế Xuyên có đồng ý nhận một người sinh viên vừa thi đậu đại học ngành Trung y như Cố Uyển làm học trò hay không. Nhưng thấy đơn thuốc trên quyển sách hôm nay Tần Chí Quân mang đến, ông chắc chắn Lý Tế Xuyên sẽ có hứng thú.

Xe chạy vào con hẻm của nhà Lý Tế Xuyên, Giang Ích Dân nhíu mày nhìn thấy một bóng lưng mang áo đạo sĩ, hét lên gọi lái xe dừng xe, mở cửa sau xe nhìn xem bóng người

Sau khi bước vào nhà họ Lý, gặp Lý Tế Xuyên thì Giang Ích Dân liền hỏi: “Trên đường tôi nhìn thấy bóng người, nhìn rất giống đạo trưởng Chung mà năm ngoái ông từng gặp. Ông ta đến đây sao?”

Lý Tế Xuyên uể oải gật đầu, nói: “Vốn là có cơ hội để ông ấy chỉ điểm cho tôi, vậy mà ông ấy lại có chuyện gấp phải đi.

Là chuyện gì Lý Tế Xuyên cũng không nói rõ, mỉm cười nói: “Không có chuyện gì ông lại đến đây, còn là ngày tuyết rơi. Nói đi, xem có chuyện gì mà đích thân ông phải đi hả?"

Nói xong thì mời Giang Ích Dân ngồi xuống, ông bắc một nồi nước pha một bình trà ngon, rót ra một chén mời Giang Ích Dân uống.

Giang Ích Dân bưng chén trà uống một ngụm, cười nói: “Là một chuyện tốt. Tôi mang đến cho ông một người học trò giỏi đây.”

Động tác rót trà của Lý Tế Xuyên ngừng lại, nhướng mắt nhìn Giang Ích Dân một cái, cười nói: “Ông còn không hiểu tôi sao, từ trước đến nay chỉ muốn sống bình yên, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thu nhận học trò cả.

Giang Ích Dân nghe như vậy thì cười ha hả, nói: “Tôi còn nói sao tôi lại nghĩ đến ông chứ. Hai người các ông, người thì không muốn nhận học trò, người thì không muốn tìm thầy. Tôi thì lại thấy hai người rất có duyên thầy trò đó.”

Lý Tế Xuyên nghe như vậy thì nhíu mày: “Nếu đã không muốn tìm thầy thì ông đến đây làm gì chứ? Nhìn tư lệnh Giang cũng không giống người rảnh rỗi như vậy mà.”

Giang Ích Dân uống cạn chén trà, bỏ chén qua một bên, chờ Lý Tế Xuyên rót tiếp cho ông một chén, nói: “Việc này thì đúng là do tôi thúc đây, cô bé kia vẫn chưa biết đâu. Ông có nhớ mùa thu năm ngoái tôi nhờ ông giúp mời Chung đạo trưởng giúp cháu ngoại tôi chữa chân không?”

Thấy Lý Tế Xuyên gật đầu, ông nói tiếp: “Năm ngoái lúc Chung đạo trưởng đến thôn Thanh Hồ gặp cô bé này thì vẫn luôn muốn nhận cô bé này làm học trò, nhưng chính cô ấy không chịu. Cho nên tôi mới nói hai người rất giống nhau, không có hứng thú với chuyện bái sư.

Ông còn chưa nói dứt câu, Lý Tế Xuyên đã “cạch” một cái, bỏ chén trà trên tay xuống. “Chung đạo trưởng đã muốn thu nhận cô ấy mà cô ấy còn không chịu sao?”

Tuổi ông cũng đã lớn rồi, hâm mộ đến mức đỏ mắt. Ông đã rất muốn được làm học trò của Chung đạo trưởng, đáng tiếc... Sao lại còn có người không chịu làm học sinh của Chung đạo trưởng chứ ...

Thật là uổng cho sự may mắn đó quá, sao người được nhìn trúng lại không phải là ông chứ.

, Lời nói của Giang Ích Dân đã đâm thẳng vào lòng ông, khiến ông như muốn nhảy dựng lên. Thấy vậy, Giang Ích Dân mới nói tiếp: “Cô gái này chỉ cần dùng một năm để học chương trình học của ba năm cấp ba. Năm ngoái là thủ khoa văn khoa của đại học B, ba nguyện vọng đều đều là ngành Trung y của đại học B, rất có thiên phú, cũng có quyết tâm. Tôi thấy rất ổn đó.”

Trên gương mặt Lý Tế Xuyên lộ ra chút xem thường. Thiên tài dù ít nhưng không phải ông chưa từng gặp, những người muốn làm học trò của ông ai mà chẳng một lòng ham học chứ. Nếu ai có quyết tâm có thiên phú mà cũng được ông thu nhận thì ông nhận hết được sao? Nói chung là ông không muốn có người đến quấy rầy thời gian thanh nhàn của mình.

Giang Ích Dân quen ông đã bao nhiêu năm rồi, sao có thể không biết tính ông chứ? Cuối cùng tung ra một câu mang tính sát thương.

“Cô gái này thực sự là không nghĩ đến chuyện tìm thầy đâu. Nhưng cô ấy tìm được một phương thuốc trong sách có thể gia tăng sức mạnh của con người, rất thích hợp cho các võ sĩ.”. Nói đến đây quả nhiên thấy người Lý Tế Xuyên hơi nghiêng về phía trước. Giang Ích Dân cũng mặc kệ xem như không thấy, tiếp tục nói: “Nhưng đơn thuốc này đã từ rất lâu rồi, trong đó có một vài dược liệu mà bây giờ không có. Chồng cô ấy gần đây mới lên chức phó đoàn trưởng của đội đặc chủng Thương Lang. Cho nên cô ấy muốn dùng phương thuốc này để tăng thể lực cho binh sĩ. Thế là cô ấy mới tự nghiên cứu dược liệu thay thế, nên cô ấy mới nhờ tôi tìm một người đáng tin để có thể xem cho.

Đôi mắt Lý Tế Xuyên phát sáng, loại thuốc thích hợp cho võ sĩ sao.

“Ông Giang à, tôi cũng có nghiên cứu sâu về các dược liệu Trung y đó.

Giang Ích Dân không vội, bưng chén trà lên, ung dung thưởng trà, đến một lúc lâu sau mới nói: “Quan trọng nhất là đáng tin.

Cũng không thể có chút đồ tốt thì để cô gái này dâng hết cho đất nước được, Giang Ích Dân không làm được chuyện này đâu. Người có hiểu biết về Trung y thì cả thành у phố B đâu phải chỉ có một mình Lý Tế Xuyên. Lúc trước không phải còn có một hội người nghiên cứu thuộc hồi xuân thành công sao.

Lý Tế Xuyên vừa nghe đã hiểu. Cái này là muốn ông làm sư phụ của cô gái kia, mới có thể xem như là người của mình.

Người mà Chung đạo trưởng muốn nhận thì tư chất chắc chắn không tệ. Nghĩ đến đây thì ông nghiến răng nghiến lợi. Người sư phụ tốt như Chung đạo trưởng mà cũng không cần nữa sao.

Ông lại bắt đầu thiếu tự tin, lỡ ông đồng ý mà người ta lại không chịu thì cũng hơi ... Giang Ích Dân vẫn cứ khăng khăng: “Bây giờ có một vài việc tôi vẫn chưa tiện tiết lộ với ông. Nhưng tôi thấy cô gái khá là có căn cơ. Nếu ông thực sự có thể nhận cô ấy làm học trò chắc chắn sẽ là một chuyện tốt.”

Lý Tế Xuyên vốn là một người lười thu nhận học trò, lại bị Giang Ích Dân nắm thóp, lúc này lại nghĩ đến chuyện muốn nhận. Ông nhìn Giang Ích Dân, nói: “Hay là xem xem đã.”

Giang Ích Dân còn nói để qua mấy ngày nữa hẹn gặp, Lý Tế Xuyên kéo ông nói: “Chọn ngày chi bằng gặp ngày, Đúng lúc hôm nay để tôi đến nhà ông ăn bữa cơm đi, một mình tôi buồn chán cũng không muốn nấu cơm đâu.”

Tần Chí Quân ở sân huấn luyện thì nghe có chiến sĩ gọi anh về phòng nhận điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, anh lấy cuốn sách bỏ trong ngăn kéo, về nhà đưa Cố Uyển đến nhà họ Giang một chuyến.

Ba đứa nhỏ đang chơi đùa vui vẻ với mẹ thì bị ba đến cướp người, khóc đến rung trời chuyển đất. Người nhà họ Tần phải xuất hết các chiêu thức ra dỗ dành cháu mình.

Một chuyến đi đến nhà họ Giang thì Cố Uyển lại có thêm một người sư phụ. Chọn thời gian đến nhà họ Lý bày bàn thờ, mời nhân chứng, nghiêm túc dập đầu ba cái, kính trà mời sư phụ.

Trước đó cô không dám bái Chung đạo trưởng làm thầy vì ông là người của Huyền Môn, còn cô lại là nửa người nửa yêu. Lúc này có thể bái Lý Tế Xuyên đỉnh cấp của y học Trung Hoa làm sư phụ, cô vô cùng vui lòng.

Lý Tế Xuyên có vui không?

Ông vô cùng vui lòng. Hôm đó ở nhà họ Giang vợ chồng Cố Uyển đã đưa đơn thuốc kia cho ông xem qua. Công hiệu viết trên đơn thuốc hấp dẫn ông thì khỏi phải nói rồi, mà đơn thuốc đó cũng kỳ diệu đến mức khiến cho ông phải vỗ tay hoan hô.

Ngay lúc này y thuật của ông ở Trung Hoa cũng xem như là đứng nhất, nhưng người viết ra đơn thuốc này không biết là tinh thông hơn ông bao nhiêu, là trình độ mà ông không cách nào với tới. Lý Tế Xuyên có cảm giác từ trong một toa thuốc lại được mở ra một góc mới của thế giới này.

Trước kia ông thấy mình đã rất hiểu biết y học Trung Hoa, lần trước ở chỗ đại thủ trưởng đã được chứng kiến phối thuốc hồi xuân, bây giờ lại thấy phương thuốc cổ này. Trong nhất thời ông cảm thấy y học Trung Hoa mấy ngàn năm nay trong dòng thời gian đã thất lạc rất nhiều thứ, có rất nhiều cái chưa được thế hệ sau kế thừa lại. Đây là ông còn chưa biết đơn thuốc hồi xuân là do Cố Uyển đưa ra, nếu biết được thì ông đã có thể lý giải được hàm ý câu nói có căn cơ kia của ông Giang rồi.

Đơn thuốc tăng cường sức mạnh kia ông suy nghĩ mất vài ngày. Việc Cố Uyển muốn thay đổi một vị thuốc khiến ông cảm thấy không ổn lắm, một lòng muốn nghiên cứu thật kỹ đơn thuốc này.

Nếu đã thu nhận học trò thì tất nhiên phải làm tròn trách nhiệm của một người sư phụ. Trước hết Lý Tế Xuyên đi vào trong tàng thư của mình lấy cho Cố Uyển sáu quyển sách, đọc hiểu hết rồi thì quay lại tìm ông.

Có thầy dạy dỗ rất khác so với việc tự học, trong mấy quyển sách mà Lý Tế Xuyên đưa cho cô có rất nhiều ghi chú, giải thích của ông. Cố Uyển càng đọc càng say mê. Chớp mắt đã đến ngày ông công ông Táo, Tần Chí Hoa tạm thời dừng việc kinh doanh. Bên khu nhà quân đội có máy sưởi, Cố Uyển và Lâm Xuân Hoa bàn bạc một hồi thì để Tần Chí Hoa chuyển đến đây một thời gian. Dù sao thì cũng phải ở đây ăn tết mà.

Tần Chí Hoa cũng không khách sáo, mang quần áo đến. Anh ở chung phòng với Tần Đại Hữu, Lâm Xuân Hoa chuyển qua ở chung với Hiểu Muội.

Ngày đầu tiên tới, anh ra cửa thuê một chiếc xe ba gác kéo một chiếc xe nôi từ cửa hàng bán đồ gia dụng về.

Cái nôi này đặt ở lầu một, bên trên trải nệm dày, buổi ngày bà đứa trẻ ngủ dậy thì Lý Tế Xuyên và Tần Hiểu Muội sẽ giúp Cố Uyển đưa chúng xuống đây. Cái nôi này còn có thể đung đưa, ba đứa nhỏ chơi sẽ rất vui.

Ngày bình thường còn đỡ, lúc này là gần cuối năm, Tần Chí Hoa cũng ở đây, cả nhà chỉ thiếu mỗi thằng hai. Trong lòng Lâm Xuân Hoa bắt đầu nhớ Tần Chí Cương và Sáu Cân rồi.

Lúc sáng đang nhặt rau trong phòng bếp, bà âm thầm nói với Tần Đại Hữu: “Sáu Cân cũng đã hơn bốn tháng, không biết thằng hai về có đưa nó về theo không nữa.”

Tần Đại Hữu có chút không thích Vương Hải Quyên, đứa con dâu thứ này khiến ông không biết nói sao mới phải.

Cuối tháng 11 vợ về thành phố B, trong nhà chỉ còn một mình ông . Con dâu cả tuyệt đối sẽ không để ông tự nấu cháo mì sợi gì đó ăn qua loa cho xong chuyện, nhưng con dâu thứ thì chắc chắn sẽ làm như vậy.

Lúc thằng hai còn ở nhà thì sẽ gọi ông cùng ăn, con dâu cũng sẽ biết ý đi gọi ông ăn cùng. Nhưng nếu ban ngày thằng hai đi ra ngoài làm việc thì cô sẽ âm thầm nấu cơm rồi tự bưng vào phòng ăn. Thấy cô như vậy thì sau này dù Tần Chí Cương có gọi như thế nào, Tần Đại Hữu cũng không chịu quan ăn một miếng.

Chỉ là những chuyện không hay này ông không muốn nói với Lâm Xuân Hoa, dù sao hai ba năm nữa bà cũng phải ở lại thành phố B, nên không thể nói ra khiến bà chạnh lòng được. Đến lúc đó ông muốn về nhà thì Lâm Xuân Hoa ở đây cũng không an lòng được.

Lâm Xuân Hoa thấy ông không nói gì thì cũng không nghĩ gì nhiều, tự mình lẩm bẩm bảo điện một cuộc về nhà, cũng sắp hết năm rồi.

Thứ đồ như điện thoại thì trong phòng sách Tần Chí Quân có một cái nhưng người nhà họ Tần chưa từng dùng đến. Cái này không phải nhà mình bỏ tiền ra mua, là thứ đồ vừa chuyển vào đã có. Lâm Xuân Hoa thấy nó là bên bộ đội cấp cho con trai mình làm việc nên không dám tùy tiện động vào. Ngoại trừ thỉnh thoảng quét dọn vệ sinh,thì bình thường bà sẽ không bước vào phòng sách trên tầng hai.

Tần Đại Hữu nói: “Đợi trưa Chí Quân về ăn cơm thì hỏi thằng bé xem điện thoại trên lầy hai có dùng được hay không?”

Lúc ăn cơm trưa. Lâm Xuân Hoa nói chuyện muốn gọi về nhà với Tần Chí Quân, hỏi anh xem có thể dùng điện thoại trong phòng sách không. Tần Chí Quân mỉm cười nói: “Tất nhiên là được rồi, dù cái này là của bên bộ đội sắp xếp, nhưng tiền điện thoại là nhà mình tự trả mà.”

Nghe bảo có thể dùng được điện thoại, Lâm Xuân Hoa rất vui, cảm thấy làm quan thật tốt quá, nhà bọn họ cũng tính là người có điện thoại rồi. Tính toán lúc nào chi bộ thôn đang có người, Lâm Xuân Hoa gọi một cuộc về nhà, người nghe máy vẫn là Trương Kiến Quốc. Chào hỏi nhau vài câu, bà nhờ Trương Kiến Quốc gọi Tần Chí Cương đến, nói qua mấy phút nữa sẽ điện lại.

Cuối năm cuối tháng, Tần Chí Cương cũng không nhận việc gì làm, nghe ba mẹ gọi điện thoại thì anh vô cùng vui sướng. Anh hỏi Tần Đại Hữu ở thành phố B có ổn không, còn nói Sáu Cân đáng yêu thế nào, lại hỏi ba đứa cháu trai cháu gái có ổn không. Nghe nói anh cả đã lên chức phó đoàn trưởng, chuyển qua một ngôi nhà hai tầng thì còn vui vẻ thay Tần Chí Quân một phen.

Cuối cùng thì hỏi đến việc kinh doanh của Tần Chí Hoa. Lâm Xuân Hoa nói thời gian trước Tần Đại Hữu có đến chỗ Tần Chí Hoa bày sạp hàng bán nửa tháng kiếm lời hơn trăm đồng. Tần Chí Cương nghe vậy thì tặc lưỡi, anh bận rộn cả năm cũng chỉ có như vậy, làm ruộng thì cũng chỉ có thể nhờ trời mà ăn thôi.

Lâm Xuân Hoa không thích Vương Hải Quyên lắm, nhưng vẫn rất thương thằng hai: “Em trai con bây giờ cũng rất khá, anh cả con cũng nói chính sách của quốc gia đã được sửa lại, rất ủng hộ làm ăn kinh doanh. Con đi theo Chí Hoa học ít kinh nghiệm, mẹ thấy làm ăn trong trấn chúng ta cũng rất ổn đó.”

Bà không dám bảo anh đến thành phố B, tính tình con dâu thứ thật sự không được người ta yêu thương lắm. Nếu lỡ đến đây mà làm mình ngột ngạt không nói, sợ là đến Cố Uyển cũng bực mình theo.

Tần Đại Hữu nghe đến chuyện làm ăn thì gọi Tần Chí Hoa đến giảng giải kinh nghiệm của mình cho Tần Chí Cương nghe. Tần Chí Cương khá là túng thiếu, đặc biệt là sau khi sinh Sáu Cân thì trong nhà gần như không có tiền tiết kiệm gì, như vậy thì lỡ gặp chuyện gì cần tiền gấp cũng không biết đối phó ra sao. Cho nên anh đặc biệt quan tâm đến chuyện làm ăn của Tần Chí Hoa, hỏi chuyện rất cụ thể, còn bảo nếu như anh muốn lên trấn kinh doanh, bán chút đồ thì nên tìm nguồn cung cấp ở đâu.

Hai anh em nói chuyện một hồi, vẫn là Lâm Xuân Hoa tiếc tiền điện thoại mới bảo cúp máy. Tần Chí Cương nghe xong cuộc điện thoại này thì nhiệt huyết sục sôi, anh cả sống rất tốt, em ba cũng đã có ít thành tựu, anh cũng nên cố gắng để cải thiện cho cuộc sống tốt hơn một chút.

Trương Kiến Quốc bên cạnh nghe Tần Chí Cương nói chuyện thì hình như anh cả nhà họ Tần lên chức, em út thì ở thành phố B hình như sống cũng rất tốt, đứng rất chắc chân. Đợi Tần Chí Cương cúp điện thoại thì ông không để anh đi, rót cho anh chén trà, kéo anh ngồi xuống uống trà tâm sự.

Sau khi thăm dò ra Tần Chí Quân được thăng lên làm phó đoàn trường thì trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa ghen tị. Nếu như bây giờ muốn quay lại đây thì có thể được hưởng đãi ngộ ngang với phó huyện đó. “Chú nhớ năm ngoái lúc về anh cả cháu vẫn còn là tiểu đoàn phó mà. Bây giờ chỉ mới một năm sao lại thăng chức nhanh như vậy chứ.”

Trong điện thoại cũng không nói rõ ràng, Tần Chí làm sao biết được. Hai người nói chuyện một hồi, đoán chừng có lẽ là Tần Chí Quân lập được công lớn gì đó.

Trương Kiến Quốc muốn ồ lên. Nhà họ Tần phát tài rồi, lúc nãy nghe đến cả thằng ba cũng chuyển ra ngoài rồi, Hiểu Muội qua đó ở mấy tháng. Với chức vụ hiện tại của Tần Chí Quân thì tìm cho em gái một người chồng tốt có gì khó khăn chứ? Nhà họ Tần quả nhiên là đã thay đổi rồi.

Trong lòng ông nghĩ như vậy thì càng khách sáo với Tần Chí Cương hơn nhiều. Cho dù bây giờ Tần Chí Cương sống khá khó khăn, nhưng chỉ cần anh thức thời thì cuộc sống sau này sẽ không tệ được.

Tần Chí Cương vừa về nhà thì không tránh được bị Vương Hải Quyên lôi lại hỏi xem điện thoại nói gì. Từ lúc người trong nhà đến thành phố B. Vương Hải Quyên cũng không có gì để làm loạn nữa, Tần Chí Cương cũng sống yên ổn được một thời gian. Lúc này mất cảnh giác, cũng xem như là trò chuyện bình thường, nói hết mọi chuyện với Vương Hải Quyên.

Vương Hải Quyên nghe được anh cả chồng thăng chức còn được chia nhà lầu, em ba đến thành phố B cũng kiếm được tiền, đến cả ba chồng bày sạp hàng bán nửa tháng cũng kiếm lời được trăm đồng. Lúc này điểm cân bằng trong lòng cô ta lại bị phá vỡ, bây giờ cả nhà ai cũng sống tốt, chỉ để lại một nhà ba người người bọn họ ở đây làm ruộng kiếm ăn.

Cô ta nghĩ như vậy, nhưng bây giờ đã thông minh hơn nhiều, rất biết làm bộ làm tịch. Cho dù lòng đỏ mắt ghen tị cũng không biểu hiện thẳng ra ngoài, chỉ đứng trên góc độ của Tần Chí Cương nói chuyện, đề nghị anh: “Em trai anh bây giờ rất có tiền đồ, anh cũng không thể thua kém em ấy được. Hay là anh nói chuyện với anh cả, chúng ta cũng đến thành phố B kinh doanh gì đó, cũng tốt hơn để anh ở chỗ này lội bùn làm việc cực nhọc Đều là anh em cả, làm gì cũng nên công bằng mà.”

Hôm nay Tần Chí Cương nghe được nhiều tin tức tốt, vốn là đang rất thư thái, nghe Vương Hải Quyên nói như vậy thì đến cả lỗ chân lông cũng siết lại. Anh vẫn chưa quên trước đây vợ mình là dạng người gì, âm thầm nhìn Vương Hải Quyên, thấy đôi mắt cô nhìn mình sáng rực thì nói rất sắc bén: “Là em ba đúng lúc đưa Hiểu Muội sang giúp đỡ chị dâu thôi, bây giờ nó cũng bỏ tiền ra thuê bây giờ nó cũng ngoài. Anh em ai cũng lập gia đình rồi chia nhà, giúp đỡ nhau là có, nhưng nếu cứ đến nhờ vả thì sao nhìn được chứ. Đó là anh trai anh, cũng không phải ba anh, cũng không đến lượt anh chen vào.”

Vương Hải Quyên nghe anh nói vậy thì suýt nghẹn cả cổ, chia nhà chia nhà, bây giờ cô ta nghe đến chuyện chia nhà đều cảm thấy ngu ngốc muốn chết. Lúc đầu nhìn như chiếm một món hời, nhưng lâu dài thì lại vô cùng thua thiệt. Nếu từ đầu không chia nhà, cả nhà vẫn chung sống với nhau bây giờ cả nhà đến thành phố B, cô ta mặt dày mày dạn đi theo thì cũng không có lý do gì để đuổi cô ta về cả. Lúc đó sao cô ta lại ngu xuẩn muốn chia nhà chứ. Ngày đó tiền công của Chí Cương là chín hào thì đủ làm cái gì chứ, hơn nửa tháng ba chồng đã kiếm hơn anh làm cả năm, vậy thì người em chồng dẫn theo ba chồng còn có thể kiếm được bao nhiêu chứ. Nếu chưa chia nhà thì số tiền này cô ta cũng đã có một phần rồi. Cô ta hối hận đến mức chua cả ruột, phiền muộn đến mức tim gan lộn cả lên, hít thở cũng không thông được.

Nếu Lâm Xuân Hoa biết lúc này cô ta đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ phỉ nhổ cô ta một trận. Cho dù là không chia nhà, thằng cả có ở thành phố B thì bà có thể để Vương Hải Quyên quấn lấy gây rắc rối sao? Lâm Xuân Hoa nhận thấy, là do Cố Uyển tính cách tốt, nếu không thì đã bị dáng vẻ này của Vương Hải Quyên làm cho tức chết rồi.

Bà vô cùng yêu thương Cố Uyển, dù thế nào cũng không thể để cô chịu thiệt thòi như vậy. Nếu lúc trước Vương Hải Quyên không ầm ĩ chia nhà, thì đến hôm nay không phải Vương Hải Quyên muốn chia nhà mà Lâm Xuân Hoa sẽ tự mình đến mời cán bộ thôn đến giúp đỡ chia rõ ràng. Tự mình không muốn tiến bộ chỉ muốn hút máu anh em, loại người đó tuyệt đối không thể dây vào.

Tần Chí Cương nhìn sắc mặt cô ta như vậy thì khuyên nhủ: “Chí Hoa đã chỉ đường dẫn lỗi cho anh rồi, kinh doanh thì chỗ nào mà không làm được chứ. Theo cách nói của

em ấy thì bây giờ người kinh doanh ít, chỉ cần cúi mình chịu khổ một chút thì làm gì cũng kiếm được tiền thôi. Năm sau anh muốn đi vào trấn xem thử, xem nên làm gì. Chúng ta và Chí Hoa không giống nhau, nó chỉ cần nuôi sống bản thân, còn nhà mình có ba miệng ăn, trong nhà có ruộng có đất thì không lo chuyện ăn uống. Đợi lúc làm nông rảnh rỗi thì anh sẽ đi xem, nếu thực sự có thể làm thì sau này cũng có thể cho em cuộc sống tốt hơn.”

Cái này là khuyên cô ta đừng chui vào ngõ cụt nữa, cố gắng sống thật tốt đi.

Ngoài mặt Vương Hải Quyên gật đầu, trong lòng vẫn còn bất bình. Ở trong huyện sao có thể so sánh với thành phố B được chứ? Nhưng cô ta cũng chỉ có thể giấu nó trong lòng, lấy nhau hơn một năm, cũng đã hiểu được tính cách Tần Chí Cương. Mấy chuyện lặt vặt anh còn có thể nhịn nhưng vượt qua ranh giới trong lòng anh thì tuyệt đối không được. Hơn nữa trước đây cô ta còn có tiền án nên yêu cầu của anh với cô ta còn hà khắc hơn.

Chỉ một cuộc điện thoại, không những là vợ chồng Tần Chí Cương nói chuyện tâm sự mà cả mấy người Lâm Xuân Hoa sau khi xuống lầu thì cả nhà ngồi vào bàn không nhịn được mà nói chuyện vợ chồng Tần Chí Cương. Theo cách nói của Lâm Xuân Hoa thì thằng hai rất tốt, chỉ là vợ thằng hai không được ổn lắm.

Cưới một người vợ không tốt khiến cho cả nhà hơi xa cách với thằng hai. Có lẽ là do thấy thằng hai đã phải chịu thiệt nên Lâm Xuân Hoa nhìn thằng ba ngồi cạnh mình, dặn dò: “Sau này con tìm vợ thì mẹ không có nhiều yêu cầu, chỉ cần một điểm này thôi. Là tính tình của cô gái này phải thật tốt, tốt nhất là giống chị dâu cả của con. Cưới vợ phải cưới vợ hiền, như vậy thì mới có thể đưa cả nhà khá lên được.”

Tần Chí Hoa thấy mẹ mình nói không sai. Tiếp lấy chủ đề này, anh nhắc đến Hà Thành.

“Lúc trước hai bọn con hợp tác nhận một xe vải từ nhà máy, chở một xe đi bán khắp các khu dân cư của thành phố B. Hà Thành đã nhìn thấy vợ anh ta.”

Nghe chuyện Hà Thành tìm được vợ, đến Cố Uyển cũng ngồi thằng người nghe Tần Chí Hoa nói tiếp. Tần Chí Hoa lại thở dài, cả nhà liền đoán là kết cục sợ sẽ không tốt đẹp lắm.

Quả nhiên liền nghe Tần Chí Hoa nói: “Lúc nhìn thấy cô ấy, người phụ nữ đó đang ôm đứa bé chưa đầy một tuổi. Con gái Niệm Niệm của Hà Thành là người đầu tiên nhìn thấy cô ấy, nhanh chân chạy đến níu vạt áo gọi mẹ. Cô gái đó thấy Hà Thành đúng phía sau thì bị dọa đến mặt trắng bệch, giật tay Niệm Niệm ra muốn bỏ chạy, nói là nhận nhầm người. Mọi người không thấy đâu, lúc đó con bé khóc đến mức thảm thương, vừa khóc vừa đuổi theo Đến mẹ. một người đàn ông như con cũng cảm thấy sống mũi cay cay.”

Lâm Xuân Hoa nghe vậy thì nghẹn họng trân trối: “Có phải là nhận nhầm hay không, Niệm Niệm còn nhỏ như vậy. Hơn nữa không phải nói mẹ con bé đi hơn hai năm rồi sao, hai năm trước Niệm Niệm mới hơn một tuổi, sao có thể nhận ra mẹ mình chứ?”

Tần Chí Hoa lắc đầu, nói lúc vợ Hà Thành vừa bỏ đi thì Niệm Niệm khóc rất dữ dội, sau này Hà Thành tìm được một tấm ảnh chụp chung với vợ, đưa cho cô bé xem. Lúc Niệm Niệm hai ba tuổi, người ta nói mẹ cô bé bỏ đi, cô bé luôn miệng nói không phải. Cứ về nhà là mở ảnh ra xem, bình thường xem tấm ảnh đó như bảo bối, mỗi tối trước khi ngủ đều phải mở ra xem một lần.

Cố Uyển là người làm mẹ, nghe được chuyện cô bé kia trước khi ngủ đều xem ảnh chụp của mẹ mình thì lòng mềm nhũn. Cô hỏi Tần Chí Hoa: “Đứa trẻ cô ấy bế là cô ấy sinh ra sao? Niệm Niệm mới mấy tuổi chứ, cô ấy như vậy là vừa về thành phố chưa được bao lâu đã gả cho người khác sao?”

Tần Chí Hoa lạnh lùng cười nói: “Còn không phải như vậy sao? Thế mới nói, cưới vợ không cẩn thận thì không chỉ hại mình mà còn hại cả đời con cháu nữa.”

Tần Đại Hữu nghe vậy cũng lắc đầu. Thực ra chuyện như vậy thì không riêng gì nhà Hà Thành, từ sau khi thanh niên trí thức về thanh phố, có không ít người trước đây cảm thấy không sống nổi kết hôn với người ở quê, sau này thì bỏ chồng bỏ con. Ở thôn Thanh Hồ bọn họ cũng có mấy người như vậy, mấy người mang con theo đi tìm vợ như Hà Thành là rất ít, phần lớn là đến khả năng vào thành phố tìm người còn không có.

Hỏi xem hiện tại Hà Thành có định gì, có phải là mang con về lại quê hương không? Tần Chí Hoa lắc đầu, nói: “Anh ấy không chịu về quê, bảo là ở quê không ai không biết chuyện mẹ Niệm Niệm, không đành lòng nhìn Niệm Niệm bị người ta chỉ trỏ bàn tán. Anh ấy muốn ở thành phố B kiếm nhiều tiền hơn, cố gắng tìm cách sống ổn định ở đây.”

Hà Thành cũng coi như nhà họ Tần, là một người bạn của Tần Chí Hoa. Anh ra nông nỗi này, người nhà họ Tần nghe cũng thấy chạnh lòng.

Chớp mắt đã đến ba mươi tết, Tần Chí Quân thân là sĩ quan, hôm nay trước là phải ở quân đội ăn cơm tất niên uống mấy ly rượu với các chiến sĩ rồi lại vội chạy về với người nhà. Cho nên bữa cơm tất niên năm nay của nhà họ Tần cũng không sớm, bảy rưỡi mới bắt đầu ăm cơm.

Ôm ba đứa nhỏ, một nhà chín người vô cùng náo nhiệt ngồi trên bàn ăn. Cũng là do Cố Uyển lợi hại, trước đây nhà họ Tần lúc nhiều người ăn tết nhất cũng chỉ đến năm người, từ lúc Cố Uyển gả đến, sinh thêm ba đứa cháu, nhà họ Tần chưa bao giờ đông vui như vậy. Nụ cười trên mặt Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa chưa bao giờ biến mất.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.