Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm nhiệm vụ

Phiên bản Dịch · 1003 chữ

Âm thanh máy móc trong đầu Hạ Tiểu Hạ trầm mặc nói: “Đinh! Bổn hệ thống đã kết hợp với tình huống thực tế, mỗi tháng sẽ cấp cho ký chủ ba lần ngủ nướng, nếu vượt quá số lần cho phép thì nhiệm vụ sẽ thất bại.”

Hạ Tiểu Hạ rất đắc ý, tốt xấu gì cô cũng đã trải qua thế kỷ 21, nên cô biết cái phá hệ thống này đang lừa dối cô, bởi vì nào có chuyện dễ dàng giải trừ trói buộc như vậy được.

Nhưng mà không đợi cho Hạ Tiểu Hạ đắc ý quá lâu, hệ thống lại tuyên bố thêm nhiệm vụ.

“Đinh! Mời ký chủ trong vòng 3 giờ hái được hai cân rau dại rồi cắt thêm một sọt cỏ cho heo ăn, sau khi hoàn thành sẽ khen thưởng năm quả trứng gà.”

“…”

Mùa này vào sau 12 giờ trưa thì ánh nắng sẽ hơi đốt người.

Hạ Tiểu Hạ chạy tới nói cùng bà nội rằng cô muốn đi cắt một sọt cỏ cho cô heo mẹ trong nhà ăn, điều này đã làm cho bà nội cô kinh ngạc không thôi.

Bà nội: “Ngoan Bảo à, cháu bị gì mà đột nhiên lại muốn đi cắt cỏ vậy? Ai da, có phải là trong nhà đã có đứa nào không có mắt mà đã nói cái gì với cháu rồi không? Đừng sợ, mau nói cho bà biết là đứa nào để bà liền đi đánh chết hắn! Đánh không chết thì bà kêu ông nội cháu tới đánh giúp bà!”

Lời này tuy rằng uy vũ nhưng lại làm cho tâm người ta cảm thấy ngọt ngào, tuy nhiên Hạ Tiểu Hạ lại cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Nhiệm vụ này mà cũng không được làm nên Hạ Tiểu Hạ liền muốn khóc!

Cô sợ thời gian không kịp vì nếu không cái hệ thống tích cực kia sẽ khấu trừ của cô một lần cơ hội.

Không kịp suy nghĩ thêm nữa, Hạ Tiểu Hạ liền chạy nhanh đi ngăn lại bà nội cô.

Hạ Tiểu Hạ: “Bà nội ơi, không phải thế đâu, bà nội trước hết nghe cháu nói đã.”

Một cô bé 6 tuổi và lại rất được nuông chiều, sau đó bỗng nhiên trở nên cần mẫn siêng năng làm việc thì đến quỷ cũng đều không tin!

Hạ Tiểu Hạ đành phải làm nũng mà nói rằng: “Bà nội à, cháu từ nhỏ đến lớn còn chưa có cắt qua cỏ, mà cũng chưa được ra sau núi chơi đùa, bây giờ cháu muốn đi thử xem sao!”

Giọng nói của Hạ Tiểu Hạ mềm mềm mại mại, làm nũng ngọt đến nhân tâm, cho nên bà nội cô nhất thời nghĩ tới việc Ngoan Bảo của bà bởi vì thân thể yếu nên từ nhỏ đã không được đi ra ngoài chơi đùa, vì vậy bà ấy tức khắc cảm thấy đau lòng không thôi.

Bà nội: “Được rồi, bà nội sẽ bảo hai anh trai của cháu dẫn cháu đi chơi. Nhưng hai anh trai của cháu sẽ cắt cỏ còn cháu chỉ ở bên cạnh ngồi chơi là được. Đừng có làm mà mệt, bà nội sẽ đau lòng đấy.”

Nói ngọt xong rồi trong nháy mắt bà nội cô liền biến đổi sắc mặt, gương mặt già của bà nhăn lại và nói vọng ra ngoài cửa: “Hạ Tây, Hạ Bắc! Hai cháu đâu rồi?”

Bà nội cô kêu lên một tiếng như sư tử Hà Đông rống, làm cho anh trai Hạ Bắc của cô sợ tới mức dùng tốc độ siêu tốc mà chạy vào trong phòng bà nội.

Hạ Bắc: “Bà nội gọi cháu làm gì vậy? Ở đâu ở đâu, bà nội có gì phân phó cứ nói thẳng, dù cháu không được ăn cơm nhưng cũng sẽ hoàn thành cho bà nội!”

Ở trong lòng Hạ Bắc có chuyện khó chịu nhất chính là không được ăn cơm, cho nên hắn thấy chuyện này sẽ có thể biểu đạt sự chân thành của hắn. Trên khuôn mặt nhỏ của Hạ Bắc biểu lộ ra vẻ nghiêm túc mà nhìn bà nội mình, cùng lắm thì hắn liền ít ăn đi một bữa cơm thôi mà!

Hạ Bắc cảm thấy hắn đã muốn khóc!

Bà nội: “Cháu mếu mặt làm gì vậy? Anh hai của cháu đâu rồi?”

Hạ Bắc: “Dạ anh hai đi làm việc rồi ạ…”

Thật ra cậu nhóc hỗn đản Hạ Tây kia vừa nghe thấy âm thanh của bà nội là đã nhanh chóng cầm cái đồ hốt phân mà bỏ chạy, chỉ để lại một câu rằng: Cháu đã bắt đầu đi làm việc, buổi tối để cho cháu một củ khoai lang nướng nhé.

Hạ Bắc đã bị ba chữ khoai lang nướng này dán tại trong đầu đến ngây ngốc mà để cho Hạ Tây trốn thoát.

Bởi vì cậu ta chậm hiểu nên luôn bị anh trai mình khi dễ!

Quả là nhân sinh thua ở cái đầu!

Bà nội: “Cháu cầm theo lưỡi hái và sọt tre rồi dẫn theo em gái cháu ra sau núi chơi đùa, đừng có về quá trễ, không được làm cho Ngoan Bảo của bà bị mệt.”

Hà Tây: “Dạ, chuyện nhỏ ấy mà, bà nội cứ yên tâm đi, em ấy không mệt được đâu! Ngoan Bảo à, mau cùng anh ba đi thôi!”

Mỗi lần nghe được cái tên Ngoan Bảo này là Hạ Tiểu Hạ liền cảm thấy rất xấu hổ, nhưng mà cái tên này là do bà nội lão Phật gia của cô ban cho, cho nên cô không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Trưởng bối kêu như vậy thì còn tốt một chút, vì hiện tại thân thể này vẫn còn rất nhỏ mà, nhưng mấy anh trai chỉ hơn cô có mấy tuổi cũng kêu như thế đã làm cho Hạ Tiểu Hạ cảm thấy tâm mệt.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Sinh (Bản Dịch) của Ba Tầng Mây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LiênNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.