Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Pháp

Phiên bản Dịch · 1481 chữ

Sau cuộc trò truyện bái sư, lão chưởng môn cùng Thiên Cơ lão đi ra gọi Sở Dương bảo.

Tiểu Sở, từ hôm nay con hãy ở nơi này mà tu luyện. Nơi này an toàn và tốt cho việc tu hành của con, ta phải về tông môn, con đã bái sư huynh của ta làm thầy, từ giờ hãy chăm chỉ theo huynh ấy học đạo. - lão chương môn nói.

Nói rồi lão chương môn tung người bay lên, làn sương mù dần dần khép lại, lúc này Sở Dương mới để ý thấy ánh sáng không chiếu xuống nhưng nơi này vẫn không tối đi, chính là do ánh sáng tỏa ra từ pháp ấn xung quanh. Mà nơi này cũng không phải do thiên nhiên tạo ra được, bởi vì xung quanh sắp xếp rất hài hòa, giữa nơi thâm sâu cùng cốc lại xuất hiện bãi cỏ xanh mướt cùng đàn thú sống yên bình. Mà ở nơi này hắn cứ có cảm giác như mọi giác quan rõ hơn, cơ thể của hắn đang có một luồng nhiệt lạnh đang chảy vào. Tò mò Sở Dương quay sang hỏi Thiên Cơ lão.

Sư phụ, tại sao con lại cảm giác như cơ thể mình có gì đó khác thường vậy ạ?

Thiên Cơ lão quay lưng về chỗ khác, tỏa ra một làn cổ khí mà đáp Sở Dương:

Do con chưa từng tu luyện nên không biết, hôm nay ta sẽ nói qua các giới luật cho con hiểu. Thế giới chúng ta được chia ra hai con đường tu luyện gồm võ giả và đan sư. Đan sư là những kẻ có thiên căn về luyện đan dược liệu được sự bảo vệ của các tộc, còn về võ giả thì cũng chia thành nhiều con đường tu luyện như biến hóa, thích khách, ngũ hành và ngộ đạo...v.v.

Vậy thưa sư phụ, võ giả nào là mạnh nhất ạ. -Sở Dương lên tiếng hỏi.

Sẽ không có một con đường nào là mạnh nhất cả, sẽ luôn có kẻ nào cũng sẽ có khắc tinh của mình. Tuy nhiên khi con tới cảnh giới ngộ đạo, con sẽ nắm được quy luật của pháp tắc, hiểu được thế nào là "Thế". - Thiên Cơ lão đáp

Vậy sư phụ người dạy cho con ngộ đạo đi, con muốn học. - Sở Dương nhanh nhảu

Thiên Cơ lão nhìn Sở Dương cười lắc đầu mà nói.

Đồ nhi ngốc của ta à. Đại đạo có 3000, sau này khi con khổ luyện thì chính bản thân con phải tự lựa chọn đại đạo cho mình, lúc ấy con mới nắm vững hướng đi của mình được.

Vậy bây giờ con nên học gì ạ? - Sở Dương gãi đầu hỏi

Thiên Cơ lão nhìn Sở Dương, sau đó đặt ngón tay lên đầu hắn mà niệm một tràng những từ hắn không hiểu, Sở Dương thấy đầu mình đau buốt, sau đó hắn mơ màng cảm nhận được một loạt những hàng chữ đang chạy vào trí óc của mình. Tuy chưa được học chữ nhiều nhưng hắn lại hiểu những từ ngữ trong này nghĩa là gì, lão Thiên Cơ gõ nhẹ đầu Sở Dương khiến hắn choàng tỉnh.

Tỉnh lại đi, đây là Thụ Chuyển Nguyên Pháp. Con hãy về tu luyện pháp quyết này củng cố nguyên lực sơ khai của con đi, cách tu luyện ta đều để trong trí nhớ của con rồi. Con vào nhà tu luyện, ta sẽ sống ở thành vực tránh làm con sao lãng có gì thắc mắc cứ gọi tên ta, ta sẽ xuất hiện.

Nói rồi Thiên Cơ lão nhìn quanh một lượt, vận một tràng nguyên lực giữa lòng bàn tay mà chưởng vào một mảnh núi. Giữa một loạt bụi mất mịt mù bay tới, Sở Dương che mặt quay đi cho đến khi bụi đất lắng xuống thì hắn đã thấy một sơn động mới hiện ra.chỉ một cái vẫy tay nhẹ đã khiến một hốc núi bị mất làm Sở Dương kinh sợ, không biết vị sư phụ này của mình mạnh như thế nào. Thiên Cơ lão bay lên trên miệng động và sắp xếp mọi thứ xung quanh còn Sở Dương thì đi về căn chòi để bắt đầu tu luyện.

Bước đầu của Thụ Chuyển Nguyên Pháp là phải ngồi đúng thế, đan điền phải luyện cho mở rộng ra mới thu được nhiều chân nguyên, Sở Dương loay hoay mãi một canh giờ mà vẫn không thể nào thu được một chút gì cả. Hắn suy nghĩ tại sao mấy lão giả cứ tạo ra vẻ thần thần bí bí thế nhỉ, truyền cho hắn công pháp nhưng không chỉ cách để tu luyện dễ chút nhỉ. Bổng một âm thanh ở đâu trong đầu hắn vang lên.

"Đồ nhi, không có con đường tắt cho cường giả đâu, muốn mạnh con phải tự tìm ra cách tu luyện cho riêng mình, hãy thả lỏng suy nghĩ ra tịnh tâm mà luyện"

Cái gì vậy chứ? sư phụ mình có cả thuật đọc tâm ư? Mà thôi bỏ đi, cứ làm theo ông ấy xem sao. Sở Dương cố gạt đi hết những suy nghĩ trong đầu khiến cho đầu óc hắn trống rỗng,miệng bắt đầu đọc pháp quyết. Xung quanh cơ thể hắn bắt đầu tỏa ra một làn khói xanh mờ mờ ảo ảo đang bắt đầu len vào mũi mắt miệng tai, lúc này hắn đã Sở Dương đã hiểu được rằng muốn tu luyện thì không được vội vàng thứ mà hắn cần là phải kiên trì.

Ba canh giờ sau, Sở Dương cảm nhận được giữa bụng hắn có một giọt chất lỏng đang kết tinh lại, dù chỉ là một giọt nhưng hắn cảm nhận được rất rõ ràng.

"Thì ra đây là nguyên lực và đan điền của mình sao" Sở Dương nghĩ trong đầu

Nói về nguyên lực và đan điền thì chúng ta có thể ví như đan điền là một bể chứa võ giả hoặc đan sư có cấp bậc càng cao thì đan điền sẽ càng mở rộng khiến sức chứa càng nhiều, còn nguyên lực là khởi nguồn của những nguồn sức mạnh và khí lực mà võ giả xuất ra, nó quyết định chiêu thức mạnh hay yếu đều nhờ vào nguyên lực cả. Cho nên rất khó để võ giả cấp bậc thấp có thể thắng được người có cấp bậc cao bởi vì khi động thủ, võ giả cấp thấp sẽ nhanh hết nguyên lực tích tụ trong cơ thể hơn, khi hết rồi thì họ cũng hiểu như là một kẻ phàm nhân bình thường không còn sức chiến đấu.

Sở Dương hiểu được điều này nhờ vào chú thích mà Thiên Cơ lão đưa theo vào đầu khiến hắn biết được công pháp nhập môn này quan trọng đến mức nào, hắn cố gắng tu luyện cho thành thạo. Cứ thế một ngày, hai ngày rồi một tuần cũng trôi qua. Hắn bước chân ra ngoài trời, vì mải mê tu luyện bây giờ hắn mới cảm nhận được cơn đói đang kêu réo trong bụng khiến hắn ngồi bệt xuống. Cũng may là tu luyện nguyên lực sẽ giúp hắn dẻo dai hơn người bình thường nếu không giờ này hắn đã chết khát trong căn chòi nhỏ kia rồi. Lúc này, hắn chợt nghe sau lưng hắn có tiếng ho nhẹ thì quay đầu lại liền thấy sư phụ hắn trên tay đang cầm 2 con cá nướng mang tới.

Ta biết con chưa tịch cốc nên vẫn sẽ đói bụng như bình thường, chỉ là ta thấy con mãi mê tu luyện quá nên không nỡ làm phiền, mau ăn đi nếu không thì lại gục ra đó.

Thiên Cơ lão đưa cho Sở Dương hai con cá nướng,hắn nhận lấy rồi ăn ngấu nghiến. Sự quan tâm của sư phụ có cảm giác như người thân khiến hắn nhớ lại sự quan tâm mọi người trong làng hắn trước đây làm cho nước mắt Sở Dương chảy ra từng giọt. Thiên Cơ lão thấy vậy liền an ủi.

Ta hiểu con đã trải qua những gì, nhưng thứ con cần bây giờ không phải là những giọt nước mắt này, nó chỉ làm chậm chân con lại mà thôi,con hãy bình tâm mà hướng về phía trước, thiên hạ này không dành cho kẻ nhu nhược.

Những câu nói của Thiên Cơ lão làm cho Sở Dương hiểu ra có khóc bây giờ cũng chẳng có tác dụng gì, cứ lấy nó làm động lực để vươn lên thì tốt hơn. Sở Dương lau đi nước mắt rồi đứng lên vái cảm tạ sư phụ của mình rồi bình thản ăn tiếp.

HẾT CHƯƠNG 7

Bạn đang đọc Thần Ma Giới Thiên của Tiểu Tuệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieuphu07
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.