Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luận văn (2)

Phiên bản Dịch · 1148 chữ

Khoảng hai giờ chiều, một người đàn ông mặc vest bước vào phòng bệnh.

Điền Đậu Đậu ngước nhìn anh ta, anh ta mở miệng nói:

“Tôi đến xem bệnh tình của cô.”

Anh ta nói vậy nhưng không nhìn cô, mà nhìn quanh phòng bệnh.

Điền Đậu Đậu nhỏ giọng hỏi:

“Tôi bị làm sao vậy?”

Trữ Huyền Lương quay đầu lại, trả lời lấy lệ:

“Ồ, cô bị… bệnh tróc da cấp tính. Phó viện trưởng của các cô cũng mắc bệnh da này.”

Điền Đậu Đậu nắm chặt chăn, hỏi:

“Bệnh này có lây không? Tôi bị lây à?”

“Không lây.”

Trữ Huyền Lương đáp:

“Nhưng nguyên nhân bệnh tạm thời chưa tìm ra. Cô đừng lo, ít nhất không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Nếu không chữa được, tôi thà chết còn hơn!”

Điền Đậu Đậu khóc:

“Tôi thấy rồi! Tôi đã thấy phó viện trưởng của chúng tôi! Tôi sẽ biến thành như ông ấy sao? Tôi sẽ trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ sao?”

Da cô bây giờ yếu ớt như giấy, băng keo cũng không dám dùng, cũng không dám tùy tiện vệ sinh vết thương. Vết thương đã đông lại, là một mảng máu đỏ sẫm, nhưng chưa đóng vảy, chỉ cần động nhẹ là vết thương sẽ rách ra.

Trữ Huyền Lương đưa tay ra về phía cô, muốn đặt lên vai cô:

“Cô đừng kích động.”

Điền Đậu Đậu hét lên:

“Đừng chạm vào tôi!”

Trữ Huyền Lương cười một cái, bàn tay dừng giữa không trung tiếp tục vươn qua, sau đó ấn mạnh lên vai cô.

Điền Đậu Đậu cứng đờ người, không dám động đậy.

Trữ Huyền Lương nói:

“Cô bình tĩnh một chút.”

Điền Đậu Đậu phát hiện ra mình không sao, người đàn ông này có thể chạm vào cô.

“Anh là đạo sĩ tôi gọi đến?”

Điền Đậu Đậu hoảng hốt nhận ra:

“Tôi… tôi thực sự gặp quỷ đúng không?”

Trữ Huyền Lương không đáp, chỉ nói:

“Cô trước tiên cứ ở lại đây đã.”

Điền Đậu Đậu nắm lấy tay anh ta:

“Trong bệnh viện này có phải cực nhiều quỷ không? Tôi không thể ở đây! Đạo trưởng, cứu tôi, anh mau cứu tôi với!”

Trữ Huyền Lương:

“Bệnh viện này an toàn, tình trạng của cô bây giờ không phù hợp để xuất viện. Cô cần theo dõi các chỉ số sinh tồn bất cứ lúc nào. Nhưng tôi hỏi cô cái gì, cô nên thành thật trả lời. Gần đây cô có làm gì không?”

Điền Đậu Đậu nhíu mày nghi hoặc:

“Tôi…”

………..

Giang Phong lại tìm được một một công việc làm thêm giao đồ ăn gần trường, lương cơ bản mỗi tháng là tám trăm, giao một đơn được thêm một đồng. Dù làm gần trường, nhưng hắn vẫn được trang bị một chiếc xe điện.

Ông chủ quán hoành thánh rất tốt, trưa nào cũng nấu thêm một bát cho hắn ăn, mời hắn ăn. Khi cửa hàng bên cạnh thiếu người cũng cho hắn qua giúp.

Hôm đó vì xe của quán bị ông chủ lái đi, hắn phải đi bộ giao đơn, lúc quay về cửa hàng từ khu giảng dạy, hắn đi đường tắt qua hồ Bán Nguyệt trong trường.

Bên hồ liễu rủ, ve kêu râm ran. Một cô gái ngồi xổm bên hồ, trong miệng lẩm bẩm. Thân hình cô ấy lắc lư không vững, nhìn như sắp ngã xuống hồ, vẫn tiếp tục tiến lên phía trước.

Giang Phong lo cô ấy định tự tử liền dừng lại gọi:

“Này, cậu đang làm gì vậy?”

Cô gái khựng lại, từ từ quay đầu. Mặt cô tái nhợt, trong tay cầm một tập giấy, thần kinh căng thẳng nói:

“Tôi… tôi đang viết… luận văn tốt nghiệp của tôi.”

“Ồ.”

Giang Phong chỉ vào ghế bên cạnh:

“Cậu có thể ngồi trên ghế bên kia mà viết.”

“William.”

Cô gái đứng dậy rồi nói:

“William Delbert Gann, nhà đầu tư vĩ đại nhất thế kỷ 20. Ông tin rằng tự nhiên có quy luật riêng, mọi dao động dữ liệu dường như không có quy luật, thật ra đều có thể dự đoán trước. Ông thông qua việc quan sát quy luật sinh trưởng của cây cối để dự đoán thị trường chứng khoán, đều ứng nghiệm cả. Ông đã thực hiện 286 giao dịch trong 25 ngày, tỷ lệ thành công đạt 92,3%. Đáng tiếc, ông không truyền lại lý thuyết hoàn chỉnh của mình, hậu nhân chỉ có thể dựa vào hiểu biết của mình mà tiến hành phân tích nghiên cứu. Sau đó, người ta bắt đầu nghi ngờ ông.”

Giang Phong không hiểu:

“Cái gì?”

Cô gái không dám đến gần hắn, nhưng lại tiếp tục nói:

“Năm 2002, mạng Trung Quốc xuất hiện một kỳ tài vô cùng ngạo mạn, hiểu biết sâu rộng về thiên văn địa lý. Ông giảng giải lý thuyết của mình trên mạng. Ông dự đoán được khủng hoảng tài chính Mỹ năm 2008, cuối cùng cuộc khủng hoảng này được giải quyết nhờ việc tăng giá trị của nhân dân tệ. Ông dự đoán Trung Quốc sẽ nghênh đón đáy thị trường chứng khoán và xuất hiện đợt tăng mạnh, đỉnh sẽ vượt qua 6100 điểm. Thực tế cuối cùng dừng ở 6124 điểm. Dự đoán của ông về thị trường chứng khoán gần như đều chính xác. Đáng tiếc, năm 2008, ông qua đời vì ung thư.”

Giang Phong:

“……”

“Khi đó ông ấy còn nói, khủng hoảng tài chính Mỹ thực ra chưa kết thúc, khoảng trước sau năm 2019, sẽ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán Trung Quốc, tạo ra một đáy mới. Anh có thấy thị trường chứng khoán A không? Ha ha. Tổng thống Trump lên, ông ta phát động chiến tranh thương mại toàn cầu, với Trung Quốc, Nga, EU, Canada, Mexico… Bây giờ đã gần đến năm 2019 rồi…”

Cô ấy cuối cùng ôm tập giấy đến gần Giang Phong nói:

“Tôi phân tích so sánh lý thuyết của hai người họ, cậu xem giúp tôi xem dự đoán của tôi đúng không.”

Giang Phong từ chối:

“… Tôi không học tài chính.”

“Cậu giúp tôi xem đi, cậu xem cho tôi.”

Cô gái nói rồi nhét tờ giấy vào tay Giang Phong, không quan tâm hắn có muốn hay không, cười nói:

“Cảm ơn cậu.”

Giang Phong nghi ngờ mở tờ giấy gấp lại, phát hiện ra bên trong không phải lý luận tài chính gì đó mà là một danh sách.

Ba cái tên ở hàng đầu là “Lã Quyền”, “Lưu Tĩnh”, “Điền Đậu Đậu” bị khoanh một vòng tròn màu đỏ.

Giang Phong ngẩng đầu lên. Bên hồ trống không, làm gì có cô gái nào?

Đúng là gặp quỷ thật rồi.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.