Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luận văn (1)

Phiên bản Dịch · 1540 chữ

Điền Đậu Đậu và cô gái kia trông như sắp phát điên. Cô gái trực tiếp đẩy mọi người ra, lao ra khỏi lớp chạy đi rửa tay.

Điền Đậu Đậu giơ hai tay lên, hàm răng không khỏi run rẩy. Cuối cùng, cô như phát điên lên định giật tóc mình.

Giang Phong lạnh lùng nói:

“Nếu cậu vẫn muốn sống, tôi khuyên cậu đứng yên đừng động đậy.”

Điền Đậu Đậu dừng lại, cũng hiểu rằng mình buộc phải giữ bình tĩnh trong tình huống này. Giọng điệu và thái độ trầm ổn của Giang Phong đã giúp cô trấn tĩnh lại.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía hắn.

Giang Phong nói tiếp:

“Người xung quanh hãy tản ra.”

Không cần hắn nói, các bạn học đã lùi lại từ sớm. Bây giờ trong phạm vi một mét xung quanh chỉ còn lại Giang Phong.

Giữa những ánh mắt kinh hoàng, sự bình tĩnh và thản nhiên của Giang Phong khiến hắn trở nên siêu nhiên vô cùng.

Giang Phong sắp xếp lại sách vở của mình rồi ngồi xuống.

Điền Đậu Đậu thút thít hỏi:

“Rồi sao?”

“Sao là sao?”

Giang Phong nói:

“Rồi cậu có thể đi bệnh viện.”

Điền Đậu Đậu:

“……”

Giang Phong:

“Tôi khuyên cậu trước tiên có thể đến phía sau phòng học chờ, ba phút nữa chuông vào lớp sẽ reo, trong trường sẽ ít người hơn. Khi đó cậu ra ngoài sẽ khó bị va chạm hơn. Gọi điện cho bố mẹ cậu, bảo họ đến đón cậu đi. Đúng rồi, tôi đề xuất cậu nên báo cáo với trường.”

Điền Đậu Đậu sững người, đột nhiên hét lên một tiếng như muốn trút hết cảm xúc.

Giang Phong đưa tay ra bịt tai.

Điền Đậu Đậu khóc lóc bước ra ngoài, lại nghe thấy có người đằng sau hô lên:

“Đợi đã.”

Điền Đậu Đậu quay đầu hét lên:

“Gì nữa!”

Giang Phong đưa tấm danh thiếp mà Trữ Huyền Lương đã đưa cho hắn:

“Nếu đi bệnh viện chữa không khỏi, có thể đi tìm anh ta.”

Điền Đậu Đậu nhận lấy, do dự miết trong tay, chỉ thấy trên đó ghi:

“Bạc Vân Quan – Trữ Huyền Lương

Làm pháp sự vui lòng liên hệ trước một tháng.

Mua phù vui lòng đến đạo quán.

Gặp phải quỷ vui lòng thông báo trước, không chấp nhận quấy rối và nghi ngờ.

Xem phong thủy là dịch vụ riêng tư, thu phí tương đối cao.

Đơn hàng nhận theo sở thích, người đến có thể từ chối, nói chuyện xin thận trọng.

Điện thoại: 13xx……”

Điền Đậu Đậu đứng ngơ ngác, ngón tay vuốt ve mặt danh thiếp, không hiểu hắn đưa cho cô thứ này là có ý gì.

Giáo viên giảng bài đang từ ngoài cửa đi vào. Thấy chuông sắp reo, trong lớp vẫn còn loạn như vậy, đang định mở miệng mắng. Tiến gần hơn hai bước, ông thấy tay của Điền Đậu Đậu đầy máu, mặt mày lập tức tái xanh.

Ông nhanh chóng lao qua, đứng bên cạnh Điền Đậu Đậu:

“Thầy giúp em gọi xe cứu thương, em đứng yên đừng động đậy. Ra cửa đi!”

Điền Đậu Đậu được đưa vào bệnh viện, chính là bệnh viện nơi phó viện trưởng ở, vì tình huống đặc biệt, bệnh viện đã mở một phòng bệnh riêng cho cô.

Bác sĩ dẫn theo y tá đến lấy mẫu máu của cô, vẻ mặt nghiêm trọng, sau khi lấy xong thì chỉ dặn dò vài câu rồi rời đi. Không kê bất kì đơn thuốc nào, cũng không giải thích bệnh tình.

Trong lòng Điền Đậu Đậu phát hoảng, nhưng trong phòng bệnh vẫn chỉ còn một mình cô.

Cô cẩn thận gọi điện cho bố mẹ, nói mình đang ở bệnh viện. Tuy nhiên, khi bố mẹ nghe nói chỉ là bệnh ngoài da liền không quan tâm lắm, vì còn phải đi làm nên bảo cô cứ ở lại đấy đã, chờ tối đến họ sẽ qua.

Điền Đậu Đậu không dám nói nhiều, cô không biết mình rốt cuộc bị bệnh gì, nhưng trực giác nói với cô rằng không đơn giản, để bố mẹ biết cũng không có ích gì. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định gọi số trên danh thiếp.

Đầu bên kia vang lên thanh âm nam tính trưởng thành. Sau khi nghe cô nói xong, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi cúp máy.

Điền Đậu Đậu đặt điện thoại xuống, ngồi trong phòng bệnh không biết làm gì. Mắt đảo loạn quanh bốn bức tường, sau đó nhắm mắt lại, cố gắng nằm xuống nghỉ ngơi một lúc. Lúc này, từ phòng bên cạnh vang lên tiếng hét thảm thiết. Tiếng hét rất quen thuộc...

Là phó viện trưởng!

Điền Đậu Đậu mở to mắt, đột nhiên nhớ ra. Đúng rồi! Phó viện trưởng cũng nói bị bệnh ngoài da phải nhập viện!

Cô nhanh chóng mang dép lê, chạy ra khỏi phòng bệnh, lần theo tiếng hét tìm qua.

Phòng bệnh của phó viện trưởng nằm ngay bên cạnh phòng cô, lúc này vài y tá và bác sĩ đã xông vào phòng bệnh của ông. Điền Đậu Đậu đứng ở cửa, xuyên qua khe cửa chưa đóng chặt nhìn trộm, cảnh tượng kia khiến cô dựng cả tóc gáy, da đầu tê dại.

Da tay của ông đã rụng hết, mặt cũng thối rữa một nửa. Dường như ông vừa bị ngã, bây giờ phần dưới cơ thể đang chảy máu dữ dội.

Phó viện trưởng nằm trên đất, vừa khóc vừa co giật vì nước mắt chứa muối làm vết thương đau đớn.

Điền Đậu Đậu lùi lại một bước, cố nén không hét lên. Nỗi khủng hoảng cực đại công kích đại não của cô.

“Điền Đậu Đậu?”

Một người ở sau lưng nhỏ giọng gọi tên cô, cô giật mình nhảy dựng lên.

Người kia lại gọi một tiếng:

“Đậu Đậu!”

Điền Đậu Đậu quay đầu lại, sợ hãi:

“Lưu...Lưu Tĩnh?”

Từ khi gặp ác mộng đêm qua, nhìn mặt Lưu Tĩnh, cô cứ cảm thấy không đúng, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh cô ấy há miệng, mắt lồi ra nhìn trần nhà.

Y tá nghe thấy tiếng động bước ra nói:

“Bệnh nhân ra ngoài làm gì? Mau quay lại phòng bệnh của mình! Nhanh lên!”

Hai người mỗi người ôm trong lòng tâm tư riêng, đờ đẫn trở lại phòng bệnh.

Điền Đậu Đậu kéo chăn lên, ngây ngẩn nằm trở lại giường, hai tay nắm chặt đặt trước ngực.

Lưu Tĩnh cẩn thận ngồi bên cạnh cô, suy nghĩ hồi lâu, quyết định nói thẳng:

“Hôm qua tớ...mơ một giấc mơ.”

Điền Đậu Đậu nghe thấy vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm.

Lưu Tĩnh môi khô khốc, tiếp tục nói:

“Hai hôm trước tớ mơ thấy phó viện trưởng, tớ mơ thấy ông ấy bị treo trên cây, tớ sợ chết khiếp, sau đó liền bỏ chạy. Chạy được một nửa, bị một người phụ nữ bắt, cô ta nhét tớ vào một cái thùng trong nhà vệ sinh, sau đó tớ tỉnh dậy, hôm sau phó viện trưởng liền bị bệnh nhập viện.”

Lưu Tĩnh quan sát biểu cảm của Điền Đậu Đậu rồi nói tiếp:

“Hôm qua tớ mơ thấy cậu. Tớ mơ thấy cậu đến nhà vệ sinh, nhìn thấy tớ...”

“Đó là quỷ! Có quỷ!”

Điền Đậu Đậu sụp đổ bật khóc:

“Chắc chắn là quỷ!”

Lưu Tĩnh nghe thấy vậy cũng lập tức muốn khóc.

Cô cũng rất sợ. Chỉ là cô may mắn, hai ngày qua vẫn không bị ngã hay va chạm. Nhưng nhìn Điền Đậu Đậu thế này, ai biết người tiếp theo có phải là cô không?

Y tá bước vào, nghe thấy tiếng khóc lóc om sòm, cau mày nói:

“Các em sinh viên à, đừng tự dọa mình bằng mấy chuyện ma quỷ nữa, đại học không dạy khoa học à?”

Điền Đậu Đậu chỉ vào cô ta mắng:

“Chị thì biết cái gì! Im đi!”

Y tá mặt đen lại, cầm khay bên cạnh lên nói:

“Tôi có thể im, nhưng khuyên cô đừng khóc, cũng đừng làm động tác có biên độ mạnh. Bởi vì bây giờ nước mắt sẽ ăn mòn mặt cô, cọ xát sẽ làm rách da cô. Tốt nhất nên giữ tinh thần ổn định, vì kích động sẽ làm máu chảy nhanh hơn.”

Điền Đậu Đậu lập tức im lặng, điều chỉnh nhịp thở của mình, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại.

Cảnh tượng trong lớp hôm nay khi da cô bị dính mất một mảng thật quá sốc, cô thậm chí không dám chạm vào mặt mình.

Nước mắt không ngừng chực trào ra, cô chỉ có thể cúi cổ để nó rơi thẳng xuống.

Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng bệnh một lúc, Lưu Tĩnh không chịu nổi nữa, quyết định xin phép về nhà, rời khỏi phòng bệnh trước.

Điền Đậu Đậu thì giữ nguyên tư thế đó, như thể lão tăng nhập định, không hề nhúc nhích.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.