Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả nợ (1)

Phiên bản Dịch · 1070 chữ

Trữ Huyền Lương hỏi:

"Sao cậu lại đến đây?"

Giang Phong đáp:

"Nhận được một tờ giấy, viết địa chỉ ở đây, tôi liền đến xem thử."

"Người của chúng tôi nói với cậu à?"

Trữ Huyền Lương không đồng tình:

"Là ai? Sao lại để cậu đến? Quá nguy hiểm rồi."

Giang Phong không có bất kỳ pháp thuật hay pháp bảo giữ mạng nào, đối mặt với loại đại quỷ như La Tiểu Mai, chẳng phải chỉ có đường chết thôi sao?

Giang Phong không trả lời, tiện tay kéo một cái ghế, ngồi xuống thở dài.

Đường đến đây quá khó đi, hắn không có La Tiểu Mai dẫn đường, xui xẻo chọn phải con đường núi còn đang khai phá để vào làng. Cả đoạn đường này, mặt trời chiếu xuống, làn da cũng bị cháy nắng đến đỏ cả lên.

Ngồi yên vị xong, lại nhìn La Tiểu Mai hỏi:

"Không phải cô muốn thái rau sao? Thái đi. Thái rau gì?"

La Tiểu Mai nghe vậy, thực sự đi vào bếp mang ra một cây bắp cải lớn, đặt lên bàn, chỉ vài nhát đã thái thành miếng.

Giang Phong chỉ nhìn thoáng qua, nói:

"Chưa đủ nhuyễn."

La Tiểu Mai lại giơ dao lên, quay lại làm tỉ mỉ hơn.

Cảnh tượng này thật quỷ dị.

Vài phút sau, La Tiểu Mai bưng bắp cải gần như bị băm nát đến trước mặt Giang Phong.

Giang Phong lại nói:

"Quá nhuyễn rồi."

Hàm răng lộ ra ngoài của La Tiểu Mai nghiến chặt, mặt vì dùng lực mà lại rỉ máu.

Trữ Huyền Lương tưởng rằng cuối cùng cũng sẽ có một màn Lỗ Trí Thâm đấm chết Trấn Quan Tây bản hiện đại, hoặc Trấn Quan Tây phản sát Lỗ Trí Thâm, kết quả là La Tiểu Mai lại kìm nén, cam chịu đi vào bếp mang ra một miếng thịt, giơ cao dao thái rau, băm mạnh xuống như đang trút giận.

Trữ Huyền Lương và Hoàng Ngọc kinh ngạc nhìn Giang Phong.

Đây rốt cuộc là người gì thế này!

Giang Phong cầm mũ, quạt mát cho mình. Trong tiếng dao thái rau nhịp nhàng hỏi:

"Có muốn băm không?"

La Tiểu Mai buồn bực đáp:

"Không muốn."

Giang Phong:

"Vậy thì đến địa phủ báo danh đi."

Bên tai lại vang lên tiếng băm của La Tiểu Mai.

"Chậc."

Giang Phong tặc lưỡi.

Trữ Huyền Lương:

"!!"

Cao nhân!

Mẹ La vừa nhìn đã biết Giang Phong không phải là người tầm thường, từ dưới đất sợ hãi bò dậy muốn đến gần hắn:

"Đại sư ——"

Gọi được nửa chừng, bị Giang Phong nhíu mày ngăn lại:

"Bà tránh xa tôi ra một chút."

Mẹ La sững sờ, quay đầu lại thấy La Tiểu Mai đang nhìn mình đầy u ám. Nhìn biểu cảm đó, nếu không phải vì Giang Phong đang ở đây, có lẽ cô đã ra tay rồi.

"Anh không thể giúp bà ta."

La Tiểu Mai nói:

"Bà ta là người xấu."

Giang Phong:

"Bà ta có phải người xấu hay không, không liên quan đến việc cô có thể ở lại đây hay không."

La Tiểu Mai hét lên:

"Tôi không báo thù xong thì không đi!"

Giang Phong:

"Dù cho cô có báo thù, cũng phải chịu sự trừng phạt tàn khốc gấp ngàn lần so với họ, cô cũng muốn làm vậy sao?"

La Tiểu Mai nghiến răng:

"Đúng vậy!"

"Vậy thì cô giết đi. Giết được thì cứ giết."

Giang Phong quét nhìn qua ba người trên đất, cuối cùng chỉ vào La Hạo Chí nói:

"Cô giết cậu ta trước đi."

La Hạo Chí và Trữ Huyền Lương đều biến sắc.

Trữ Huyền Lương nói:

"Giang Phong! Cậu thật sự điên rồi sao?"

La Hạo Chí hoảng hốt:

"Không không! Chị ơi!"

Giang Phong như đang xem kịch hay, vẫn điềm nhiên ngồi đó:

"Cô giết đi."

La Tiểu Mai do dự một lúc, bay qua bóp cổ La Hạo Chí.

Trữ Huyền Lương:

"Giang Phong!"

La Hạo Chí không giãy giụa, cậu ta nắm lấy hai tay La Tiểu Mai, khóc nói:

"Chị ơi, chị thật sự là chị của em sao? Chị thật sự muốn giết em sao? Chị quên chuyện của em rồi sao? Chị ơi, em là Tiểu Chí mà, em là em trai của chị mà! Chị không nhớ em đã nói sau này sẽ mua nhà lớn cho chị sao? Em đã nói nếu chị sống không tốt thì đến tìm em, em sẽ hiếu thuận với chị! Em là em trai của chị mà!"

La Tiểu Mai thần sắc hoảng hốt, cổ họng nghẹn lại, có chút do dự.

La Hạo Chí nức nở:

"Chính chị đã nuôi em lớn, chị đưa em đi học, chị giặt đồ cho em, nướng cá khô nhỏ cho em. Chị là người tốt nhất với em, cũng là người em thích nhất. Chị ơi."

Tay La Tiểu Mai hơi thả lỏng ra. Sau đó lại siết chặt. Nhưng tay lại không ngừng run rẩy.

Cô luôn như vậy, hết lần này đến lần khác tự nhủ rằng mình sẽ tha thứ cho họ, kết quả cuối cùng đổi lấy cái chết thảm khốc của mình.

Cô căm hận sự nhu nhược và nhượng bộ không đúng lúc của bản thân. Cuộc đời của cô, từ khi theo mẹ La rời khỏi quê nhà, chưa một ngày nào được vui vẻ. Như một con súc vật bị họ sử dụng và lợi dụng.

La Hạo Chí cũng như vậy, cũng là người làm cô đau lòng nhất.

Cô đối xử không tốt với nó sao? Cô móc hết tim gan ra! Kết quả là gì, nó bình an hưởng thụ sự hi sinh của cô.

La Hạo Chí thấy cô tỉnh táo lại, vội nói:

"Em còn từng cầu xin cho chị, em thật sự không biết chị sống những tháng ngày như vậy! Hơn nữa chị gả cho anh rể chẳng phải là chị tự quyết định sao? Em không có áp bức hay làm hại chị mà!"

"Mày không có sao? Mày nói mày không có?"

La Tiểu Mai nghe thấy lời này liền cười lớn, cười đến điên cuồng, cười mãi không dừng lại.

Cuối cùng, âm thanh sắc nhọn đó thậm chí không phân biệt được là đang khóc hay đang cười.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.