Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả nợ (2)

Phiên bản Dịch · 1199 chữ

La Tiểu Mai nhìn sang búp bê bên cạnh nói:

"Nó nói nó không có? Nó đang tự lừa mình hay thật sự vô tình đến vậy?"

"Ngôi nhà mày cưới vợ là tiền sính lễ của tao!"

"Sính lễ mày cưới vợ là tao bỏ ra!"

"Công việc đầu tiên của mày là tao giúp xin cho!"

"Ngôi nhà mày đang ở bây giờ là nơi tao đã chết!"

"La Hạo Chí!"

La Tiểu Mai từng tiếng thổn thức:

"Tao chịu đựng bạo hành gia đình trong thời gian dài như vậy là vì cái gì? Vì chút tốt bụng nhỏ nhoi của mày dành cho tao, vì để mày có cuộc sống tốt, vì những lời hứa hẹn không thực tế của mày! La Hạo Chí, tao coi mày là người thân duy nhất!"

"Mày không muốn thừa nhận, trong mắt mày tao chẳng là gì cả! La Hạo Chí! La Hạo Chí, tao chỉ là người mà mày thỉnh thoảng nhớ tới để thỏa mãn lòng thương hại của mình. Nỗi bất hạnh của tao trong mắt mày đều là điều đương nhiên! Đúng không?"

La Tiểu Mai lớn tiếng chất vấn:

"Đúng không!"

Khí thế xung quanh cô bùng nổ, cảm xúc không kiểm soát được. La Hạo Chí dưới tay cô từ từ trợn trắng mắt, sắp không xong rồi.

Bố La và mẹ La trong lúc tuyệt vọng phát ra một tiếng gào thét, đôi chân vốn không thể cử động bỗng dưng bùng phát sức mạnh, xông tới muốn liều mạng với La Tiểu Mai.

Giang Phong bước nhanh lên trước nắm lấy vai La Tiểu Mai, chưa kịp dùng sức, một lá bùa đã đập lên người La Tiểu Mai.

Giang Phong tưởng là Trữ Huyền Lương, nhưng phát hiện ra người đó mặc áo sơ mi trắng, mu bàn tay chớp động một chuỗi phù văn ánh đỏ. Anh ta trầm mặt, dùng hai ngón tay ấn vào sau cổ La Tiểu Mai, như tảng đá đè cô gập xuống đất.

La Hạo Chí cuối cùng cũng thoát khỏi tay cô.

Trữ Huyền Lương cùng Hoàng Ngọc thấy rõ người tới, mừng rỡ nói:

"Sư huynh? Đại sư huynh sao anh lại đến đây?"

Người đến có hai người.

Một là đại sư huynh Cửu Thiên, người còn lại là sư muội đồng môn anh ta dẫn theo, tên là Quân Hoành. Không biết họ đã xuất hiện từ lúc nào.

Đèn flash lóe lên, Trữ Huyền Lương quay đầu lại, thấy Quân Hoành đã cất điện thoại đi, hài lòng nói:

"Lưu chứng cứ."

Trữ Huyền Lương nhớ ra bộ quần áo mình đang mặc, bất đắc dĩ muốn giật lấy điện thoại của cô:

"Đừng đùa nữa!"

Quân Hoành nhảy lùi lại một bước:

"Vừa trở về từ thành phố A đã nghe nói về chuyện tòa nhà bỏ hoang. Tôi tranh thủ bói một quẻ cho anh, phát hiện không thấy anh đâu liền đến đây xem thử."

"Tại sao các người lại muốn ngăn cản tôi…"

La Tiểu Mai cúi đầu khóc:

"Họ không đáng chết sao?"

"Sau khi tôi sinh ra, bà ta chưa từng quản tôi, là bà ngoại nuôi tôi lớn. Nhưng một ngày nọ, bà ta liền dẫn tôi đi, từ đó không còn ai yêu thương tôi như bà ngoại. Người yêu thương tôi nhất trên đời đã chết từ lâu rồi, tôi thậm chí còn không biết bà chết như thế nào."

"Bà ngoại bảo tôi phải nghe lời họ, bà nói mẹ tôi thực ra yêu tôi, chỉ là không phải ai cũng biết biểu đạt. Tôi tin, tôi đã tin hơn hai mươi năm! Bà ngoại lừa tôi đau khổ biết bao! Hóa ra không phải! Thật sự không phải…"

Vì vậy cô thích mặc nhất là chiếc áo bông hình hoa lúc năm tuổi. Cuộc đời cô từ khi đó đã chấm dứt.

Sư huynh thu tay lại, nói:

"Thiện ác tự có định số."

"Định số? Định số của họ là gia đình hòa thuận, hưởng thụ hạnh phúc. Chỉ có mình tôi là thừa thãi!"

La Tiểu Mai ngẩng đầu nói:

"Anh đừng hòng lừa tôi! Tôi đã xem qua Công Quá Cách!"

Giang Phong hỏi:

"Tại sao cô có thể xem Công Quá Cách?"

La Tiểu Mai:

"Tôi chính là đã xem qua!"

Giang Phong không vui.

Mẹ La với cái đầu đầy máu bò qua, lại quỳ lạy trước mặt sư huynh Cửu Thiên:

"Đại sư, đại sư mau thu phục nó! Nó giờ là một con quái vật, một kẻ biến thái! Người tu hành lấy từ bi làm gốc, cầu xin ngài!"

La Tiểu Mai nghe lời bà ta nói, cười mỉa mai.

Nhìn đi, nhìn đi. Loại người này mãi mãi không biết sai.

Đại sư huynh cúi đầu liếc bà ta một cái.

"Xin lỗi."

Quân Hoành sờ đầu mái đầu rậm rạp của mình:

"Chúng tôi không phải là người xuất gia, chúng tôi không phải hòa thượng mà là đạo sĩ."

Sư huynh kết hai ngón tay thành quyết, đánh về phía La Tiểu Mai.

Trữ Huyền Lương lo lắng gọi:

"Đại sư huynh!"

Ánh sáng vàng lóe lên từ ngón tay anh ta, La Tiểu Mai nhắm mắt lại, không né không tránh.

Cô thật sự mệt mỏi rồi.

Mỗi ngày đều nghĩ về những việc giống nhau, hoài nghi và căm hận đan xen dày vò. Dù có cơ hội báo thù, cô vẫn không thể ra tay giết người.

Nhưng cô chính là không có tiền đồ như vậy, thật sự không làm nổi kẻ ác.

Cô đợi rất lâu, không thấy hồn phách mình bị đánh tan, ngược lại toàn thân lại cảm thấy dễ chịu, ấm áp như được bao bọc.

La Tiểu Mai mở mắt, cẩn thận đưa tay sờ mặt mình, phát hiện sẹo trên mặt biến mất, vết thương lớn xuyên qua cổ cũng không còn.

Mọi người cuối cùng cũng thấy được dung mạo thật của cô.

Đây là một cô gái có vẻ ngoài khá thanh tú.

Quân Hoành:

"Chị gái?"

La Tiểu Mai mấp máy môi hỏi:

"Tôi không phải là quái vật sao?"

"Không phải."

Sư huynh lạnh lùng nhìn mấy người nhà họ La:

"Lòng người mới là quái vật."

La Tiểu Mai cười:

"Dù anh có nói dối, tôi cũng rất vui."

"La Tiểu Mai."

Giang Phong nghiêm túc nói:

"Cô đã chết rồi, sao còn phải vì chuyện khi còn sống mà ép mình cùng họ đồng quy vu tận. Cô có thể có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, có cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn. Còn họ, sẽ phải từ từ trả giá cho tội lỗi của mình. Lỗi lầm do chính mình gây ra, cuối cùng cũng không trốn thoát được. Đi đến địa phủ báo danh đi, sẽ có người thay cô trừng phạt họ."

La Tiểu Mai hỏi:

"Thật không?"

Giang Phong khẽ há miệng.

Hắn cảm thấy những gì mình nói là sự thật, nhưng ý nghĩ này quá hoang đường, vậy nên chỉ gật đầu.

La Tiểu Mai cúi người thật sâu chào hắn.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.