Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu cứu (2)

Phiên bản Dịch · 1095 chữ

La Tiểu Mai cười vỗ tay, gọi:

"La Tiểu Mai, sáng dậy giặt đồ nào~"

Ba người nhà họ La bị buộc phải đi ra giữa, trước mặt họ mỗi người xuất hiện một chậu gỗ lớn, bên trong là chiếc váy dài đẫm máu của La Tiểu Mai.

La Tiểu Mai thúc giục:

"Mau giặt đồ đi, không thì bị đánh đấy."

Nói xong, hai con búp bê bước ra từ phòng ngủ tầng một.

Bên ngoài búp bê mặc quần áo bình thường, bên trong nhồi bằng giấy và vải, khuôn mặt màu trắng dùng bút màu đơn giản vẽ ra ngũ quan, có thể nhận ra đường nét của bố La và mẹ La. Một búp bê trong tay cầm cây gậy gỗ to, một búp bê cầm bó tre dày, đứng sau lưng họ.

Mẹ La không kìm được, run rẩy toàn thân, phát ra tiếng khóc bén nhọn.

Bà ta dừng lại, búp bê mẹ La liền quất roi tre, dùng giọng của bà ta mắng:

"Có tí đồ cũng không giặt xong, sao giặt chậm thế, mau giặt sạch! Tã của em đâu..."

Ba người đành cam chịu ngồi xổm bên chậu gỗ giặt đồ.

Trong chậu toàn là nước máu, dù họ giặt thế nào cũng không sạch được. Máu khô trên tay họ, đóng lại thành lớp dày, khến họ toàn thân ngứa ngáy, thống khổ vô cùng.

Trữ Huyền Lương không biết La Tiểu Mai rốt cuộc muốn làm gì, chỉ nhìn thấy ba người nhà họ La bị buộc giặt đồ, giặt mãi giặt mãi, vậy mà giặt liền mấy tiếng đồng hồ.

La Hạo Chí sớm đã chịu không nổi, cậu ta chưa bao giờ làm việc nặng. Giữa chừng dừng lại nghỉ một lát, hai con búp bê kia cũng không phạt cậu ta. Chỉ có bố La và mẹ La, chưa đầy một buổi chiều, trên người e là không còn chỗ nào lành lặn.

Trữ Huyền Lương không biết đã qua bao lâu, nhưng nhìn mẹ La bên kia cả cánh tay đã không nhấc lên nổi.

La Tiểu Mai nói:

"Nhưng tôi còn phải nhổ cỏ cho thỏ, cho thỏ ăn, nhổ lông thỏ, còn phải chặt củi và bắt cá nhỏ nữa! Sao các người giặt lâu vậy mà không sạch nổi một cái áo nào?"

Mẹ La khóc thút thít, không còn sức nữa.

"Được rồi."

La Tiểu Mai lại vỗ tay nói:

"La Tiểu Mai phải kết hôn! Là các người ép cô ấy lấy chồng!"

Ngay sau đó trong phòng lại xuất hiện một con búp bê khác.

Con búp bê đó bụng to, khuôn mặt vẽ đơn giản, bị bôi đen loạn xạ.

Trữ Huyền Lương nhớ lại, trong hồ sơ viết rằng chồng của La Tiểu Mai hơn cô mười bảy tuổi.

Nhưng đây rốt cuộc là cái quái gì?

Trong mắt mẹ La lập tức hiện lên sự kinh hoàng.

Con búp bê mới kia, một tay cầm dao thái rau, một tay cầm chai bia, cười nham hiểm lao thẳng về phía họ.

Ba người hét lên, bị búp bê cầm dao rượt đuổi khắp nhà, đuổi tới đâu là bị đánh tới đó.

Chai bia đập vỡ trên người họ, lại xuất hiện chai mới. Đó là một cuộc bạo hành không ngừng nghỉ.

Đánh một trận xong, búp bê hung dữ dừng lại, kéo họ về trước mặt La Tiểu Mai.

Ba người toàn thân đẫm máu, không rõ là máu từ chậu hay là máu của chính họ.

La Tiểu Mai dường như rất vui, đôi mắt đen thẫm không ngừng quan sát họ. Miệng phát ra điệu hát trầm thấp.

La Hạo Chí khóc cầu xin:

"Chị! Chị cứu em, cứu em!"

La Tiểu Mai dừng lại, nhìn cậu ta một lúc mà không nói gì.

"Dengdeng~"

La Tiểu Mai giơ một ngón tay ra nói:

"Bây giờ các người có một cơ hội cầu cứu!"

Mọi người mừng rỡ.

La Tiểu Mai nói:

"Hãy cầu cứu bố mẹ các người!"

Mẹ La biết sẽ có kết cục gì, sụp đổ nói:

"Tiểu Mai, Tiểu Mai, mẹ biết sai rồi! Mẹ thật sự biết sai rồi! Con gái ngoan, mẹ sẽ đốt tiền vàng cho con, dựng bia mộ cho con được không?"

"Suỵt, La Tiểu Mai, cầu cứu bố mẹ, đừng nói lung tung."

La Tiểu Mai lạnh lùng nói:

"Bây giờ bà mới là La Tiểu Mai."

Bố La lập tức hợp tác mà kêu lên:

"Bố... Bố mẹ, cứu con với! Cứu con với!"

La Tiểu Mai lạnh lùng thốt ra ba chữ:

"Tôi từ chối."

Hai con búp bê mặt mày nhăn nhó, miệng trễ xuống, lộ vẻ vô cùng giận dữ. Đồng thời phát ra thanh âm của mẹ La, chửi rủa:

"Mày nói cái gì? Nó không dưng lại đi đánh mày? Mày không làm vợ người ta cho tốt, đánh mày cũng đáng!"

"Mẹ sai rồi"

Mẹ La khóc không thành tiếng:

"Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi! Con ơi mẹ sai rồi!"

La Tiểu Mai trầm ngâm nhìn bà ta.

Trữ Huyền Lương nhỏ giọng hỏi:

"Nếu là cô, cô sẽ làm gì?"

Hoàng Ngọc nghiến răng:

"Tôi sẽ giết họ."

Trữ Huyền Lương thở dài:

"Không đáng."

Giết người phải trả giá lớn thế nào? Cô ấy đã chết rồi, khi sống chịu nhiều đau khổ như vậy, chết rồi chẳng lẽ còn phải vì họ mà chịu đau khổ dằn vặt nữa sao?

Cô ấy giết họ hôm nay, có thể sống thanh thản sau này không? Người tốt không làm được, cô ấy sau này sẽ mãi nhớ đến chuyện này. Họ sẽ không bao giờ tách rời.

Có những người, không đáng để giết.

La Tiểu Mai lấy con dao thái rau từ tay búp bê, thấp giọng nói:

"Mẹ, mẹ chưa bao giờ cho con cơ hội để tha thứ. Không phải sao?"

Trữ Huyền Lương đưa đứa trẻ cho Hoàng Ngọc, cầm lấy la bàn trong lòng, đang định mở miệng thì cánh cửa sân bị ai đó đá văng.

Người đó đứng ngược sáng bước vào phòng, trên người mang theo hơi nóng ngùn ngụt. Tháo chiếc mũ chống nắng xuống, vẫy vẫy trong tay.

Giang Phong nhìn cảnh tượng đẫm máu, nhướn mày hỏi:

"Làm gì vậy?"

La Tiểu Mai không khỏi run tay.

Giang Phong ngẩng cằm lên, hỏi cô:

"Cô cầm dao định làm gì?"

La Tiểu Mai nhỏ giọng đáp:

"Tôi... cắt... cắt rau."

Trữ Huyền Lương :

"......"

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.