Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chặn đường

Tiểu thuyết gốc · 1497 chữ

"Sảng khoái.."

Bạch Tiểu An bước xuống giường, vươn vai ra, đây có lẽ là giấc ngủ thoải mái nhất của cậu từ khi đến thế giới này.

Tinh thần Bạch Tiểu An liền đã hồi phục gần như hoàn toàn.

"Đến lúc nên lên đường đông du tìm chân kinh."

Bạch Tiểu An cảm thấy nếu lúc này có ba tên đồ đệ cùng đi theo mình, ý cảnh liền đẹp hơn mấy phần.

Cậu quyết định đi mua một con ngựa tốt, tranh thủ thời gian đi tới nơi cần đến, thời gian này cậu đã phí quá nhiều.

....

"Đại nhân, hình như ngài trình độ cưỡi ngựa..."

Tên bán ngựa nhìn Bạch Tiểu An bị ngã xuống yên ngựa mấy lần, trong lòng không biết nên làm sao an ủi.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người đi mua ngựa mà trình độ cưỡi ngựa lại tệ hại đến như thế.

Bạch Tiểu An cũng là hết cách, không ngờ cưỡi ngựa lại khó đến như thế, cái này còn khó hơn lần đầu học chạy xe máy.

Nhưng nhớ lại mình trong mình thân mang đại thù, một chuyện nhỏ này làm sao có thể từ bỏ, như vậy quá khinh thường Bạch Tiểu An đi.

"Haha cuối cùng thành công."

Bạch Tiểu An ngồi trên xe ngựa, cuối cùng cậu cũng sơ bộ học được cách vận dụng linh lực.

Chuyện cưỡi ngựa là chuyện nhỏ, lên đường mới chuyện lớn, Bạch Tiểu An liền bỏ qua chuyện nhỏ, thuê một chiếc xe ngựa đi tới biển ở phía Đông.

Nếu như hành trình ổn định, đi nửa tháng liền đến nơi.

Trên xe ngựa mấy ngày đi đường Bạch Tiểu An cũng không rảnh rỗi, theo cuốn công pháp [Hướng dẫn dẫn khí nhập thể cơ bản].

Bạch Tiểu An biết được người tu luyện gọi là luyện khí sư, cảnh giới đầu tiên của tu luyện gọi là luyện khí, chia làm mười cảnh.

Ở cảnh giới này, luyện khí sư sẽ mở khiếu huyệt, thu nạp linh khí, chỉ cần có thể dẫn khí nhập thể, liền bước vào một cảnh luyện khí, xem như chân chính trở thành luyện khí sư.

Nếu như trong sách nói luyện khí sư dựa vào linh khí trong thiên địa dẫn vào cơ thể, từ đó thuế biến, thì Bạch Tiểu An phát hiện, trong cơ thể cậu vậy mà có sẵn linh lực.

Luyện khí sư dẫn linh khí vào trong cơ thể chuyển hóa làm linh lực sử dụng, còn Bạch Tiểu An cơ thể liền tự sinh ra linh lực, giống như cái máy phát điện vậy, tự phát ra điện, nhưng cái máy này cũng cần nhiên liệu.

Bạch Tiểu An cũng nghĩ như thế, mà "nhiên liệu" của cậu có thể đến từ đan dược, hoặc là thiên tài địa bảo nào đó.

Mà cậu bây giờ không dám sử dụng đan dược, luyện khí sư sở dĩ có thể sử dụng là bọn họ có thể vận chuyển công pháp hấp thu dược lực.

Đan dược đối với luyện khí sư là thuốc bổ, còn phàm nhân không có công pháp tương ứng, thì đó là thuốc cực độc, sơ hở có thể lấy đi cái mạng nhỏ của cậu.

"Đáng tiếc, công pháp trong nhẫn trữ vật có hơn trăm loại, mình lại không hiểu loại nào."

Từ khi thức tỉnh Tịch Diệt chi nhãn cùng Lôi thể, Bạch Tiểu An còn nghĩ mình là thiên tài trong truyền thuyết, chỉ cần nhìn liền có thể học.

Bây giờ cậu mới phát hiện ra, chuyện đó không dành cho mình.

Trên đường đi có mấy lần Bạch Tiểu An muốn đổi tên lái ngựa khác.

Ngươi lái xe ngựa thì lo lái đi, còn trên đường muốn cho phụ nữ đi nhờ, thấy người ta cãi nhau muốn ra tay khuyên nhủ.

Thật là làm tức chết bản thiếu gia.

Hành trình gần nửa tháng nay xem như bình yên, Bạch Tiểu An nhìn vào tấm bản đồ, chỉ cần đi qua ngọn núi này liền đến.

Đường núi khó đi, Bạch Tiểu An liền để tên lái xe ngựa kia trở về, còn cậu thì một mình băng qua ngọn núi.

Nửa tháng nay Bạch Tiểu An cố gắng luyện tập, khả năng phóng điện bây giờ của cậu liền có tiến bộ, có thể thu phóng tự nhiên, nhưng khoảng cách không xa hơn 5m.

Bạch Tiểu An còn có thể tụ lôi điện vào cánh tay, có thể cắt ngang một cái cây là chuyện không khó.

Cậu bây giờ mới biết nguyên lai mình thật lợi hại, đây nếu như đặt trên giang hồ, xưng làm võ lâm cao thủ cũng có thể.

Nhưng nhớ lại cảnh đêm đó, Bạch Tiểu An sầu lo, cậu lợi hại thì lợi hại, mà khuyết điểm chính là thiếu kinh nghiệm đánh nhau.

Cậu bây giờ lợi hại hơn mấy tên áo đen đó nhiều lắm, nhưng đánh nhau có lẽ ba chiêu cậu liền tử vong.

Đây chính là khoảng cách giữa cậu và những người đó, Bạch Tiểu An cảm thấy mình là trẻ con cầm đao, còn bọn kia là võ sĩ quyền anh, một tay liền có thể đánh mười cái Bạch Tiểu An.

"Đứng lại, đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi.... Để lại cái mạng đi".

Hả?

Bạch Tiểu An từ trong suy tư trở lại, mẹ nó, đến đây rồi còn gặp sơn tặc, số nhọ của mình chẳng lẽ vẫn chưa trừ?

Cậu nhìn thấy rõ ràng chỉ có một tên, tuổi tác giống như mới mười, mười một tuổi, mà rõ ràng lại còn là cô bé.

Còn nhỏ mà liền đi ăn cướp, nhìn liền biết trẻ hư.

"Để lại thân làm áp trại phu quân được không?"

Bạch Tiểu An dò xét hỏi, trong mắt lại có chút nghiêm túc, không dám qua loa.

"Cái này.."

Cô bé nhìn đôi mắt nghiêm túc kia có chút bối rối, nàng chỉ là thấy thiếu niên rõ ràng yếu ớt, muốn trêu chọc một chút, nào ngờ tên này lại hỏi ra như thế.

Không phải người thấy ta còn nhỏ sẽ tức giận ra tay dạy bảo, sau đó ta liền đánh ngươi, sư phụ chắc chắn sẽ không phạt ta, ta ra tay chính đáng nha.

Bạch Tiểu An thấy trên mặt cô bé kia chút bối rối, liền biết đây rõ ràng không phải trộm cướp gì.

Nhưng dám can đảm đối với một người cao hơn mình cái đầu ra tay, thì dám chắc có người sau lưng đi.

"Hừ, ngươi đừng làm khó ta."

Cô gái nhỏ hừ lạnh nói.

Mẹ gì, rõ ràng ngươi muốn làm lục lâm thảo khấu cướp tiền của ta, bây giờ lại nói ta làm khó ngươi, thiên lý ở đâu, lòng người ở đâu.

Bạch Tiểu An nhìn cô gái như sắp khóc đi, liền tỏ ra chút thương xót, con gái nhà ai tuổi còn nhỏ liền bị thiểu năng.

Nghĩ xong cậu liền lấy ra một ít tiền ném cho cô gái, sau đó hiên ngang rời đi.

Cô bé kia chụp lại bạc từ tay Bạch Tiểu An ném qua, trong lòng đầy dấu hỏi chấm, sau đó lại tức giận:

"Đứng lại, ngươi dám chơi ta."

"Sương nhi, dừng tay."

Lúc cô gái lao về hướng Bạch Tiểu An, có một giọng nói hô to, nhưng đáng tiếc quá muộn.

Bạch Tiểu An trong lòng chợt lạnh, nửa tháng nay trong lòng cậu đã có sự giác ngộ sâu xa.

Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, vậy ta... liền chạy.

Bạch Tiểu An suy nghĩ liền làm, sau đó co chân chạy đi, cậu dùng lôi điện cường hóa hai chân, tốc độ tăng lên rất nhiều.

Cô bé kia thấy Bạch Tiểu An biến mất, liền dừng lại.

Mà người vừa hô vừa rồi cũng đi đến, giận mắng:

"Sương nhi, nói con bao nhiêu lần, không nên ức hiếp người khác, ta chỉ con học võ không phải làm chuyện này.

Mà núi cao còn núi cao hơn, lỡ như con trêu chọc một người không thể trêu chọc vậy phải làm sao?"

Hạ Tiểu Sương nhìn người kia cười hì hì nói, khuôn mặt mười phần đáng yêu, nào như lúc nãy.

"Thì cha ra tay giúp con đánh tên đó nha."

Hạ Nhị trong lòng thở dài, mấy năm nay hắn chiều con gái quá, sắp chiều hư nó rồi, nhưng hết cách, vợ hắn khi chết đều nói hắn phải thật tốt chăm sóc con mình, nếu không có hóa làm quỷ cũng không tha.

Mà Hạ Nhị nhìn thiếu niên kia rời đi, người này tốc độ lại nhanh như thế, đổi lại là hắn cũng khó mà theo kịp.

Bạn đang đọc Thần Chủ sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.