Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sáng đi ra biển, chiều chìm thuyền cũng mãn nguyện

Tiểu thuyết gốc · 1353 chữ

Bạch Tiểu An thấy không ai đuổi theo lúc này mới dừng lại. Người cổ đại phong cách thật kì quái, tuổi còn nhỏ như thế đều muốn học làm ăn cướp.

Bạch Tiểu An đậu đen rau má một câu, sau đó trong lòng lại có chút vui sướng.

Ý nghĩ của cậu vậy mà thành hiện thực, chỉ cần vận chuyển linh lực tới hai chân, liền có thể tăng cường tốc độ lên.

Nhưng mà tự thân cung cấp linh lực như thế, lượng tiêu hao cũng rất nhiều, Bạch Tiểu An bây giờ cảm thấy mệt mỏi gấp mấy lần người bình thường.

"Về sau buổi sáng nên tập thể dục, mẹ nó, mới chạy mấy bước liền thở ra hơi."

Trước mắt Bạch Tiểu An là vùng biển rộng lớn, nhìn ra ngoài biển xa, là một cảnh tượng hùng vĩ, không cách nào nhìn thấy điểm cuối cùng.

Phía dưới còn còn có làng chày, Bạch Tiểu An liền đi xuống dưới dò hỏi xem có thể thuê một đội ngũ ra biển hay không.

"Vị đại thúc này, không biết mấy ngày gần đây có ai ra biển?".

Vị đại thúc kia nhìn Bạch Tiểu An một cái, liền biết cậu từ nơi khác đến.

"Mấy ngày nay sóng to gió lớn, sẽ không có thuyền nào ra biển đâu."

Bạch Tiểu An nghe nói như thế, trong lòng có chút thất vọng.

"Vậy không biết khi nào có thể ra biển?"

"Ít thì nửa năm, nhiều thì đầu năm sau liền có thể ra biển."

Bạch Tiểu An rời đi, cái này thời gian quá lâu đi, còn chưa biết có tìm được nơi đó không, lỡ như tình hình xấu nhất là mất mấy năm mới tìm được, như vậy quá mất thời gian.

Đi dạo trong làng một hồi, Bạch Tiểu An muốn trước tìm một nơi dừng chân, sau đó tính toán lâu dài.

Vừa bước tới chợ, cậu liền thấy người quen, chính là cô gái chặn đường lúc sáng, trong lòng cậu chợt lạnh, trùng hợp như thế?

Mà Hạ Tiểu Sương lúc này cũng là nhìn thấy Bạch Tiểu An đứng đó nhìn mình, trên mặt bắt đầu hiện lên sự giận dữ.

"Hừ, tên kia, đứng lại."

Bạch Tiểu An trong lòng gào thét, xui xẻo như thế, đứng lại cái quỷ.

Cậu đang muốn rời đi thì bỗng nhiên có một cái tay bắt lấy vai cậu, khiến cho cậu không thể động đậy.

Bạch Tiểu An rùng mình một cái, muốn dùng lôi điện giật chết tên này, người kia liền mở miệng nói:

"Tiểu huynh đệ, xin lỗi, là con ta ham chơi, cũng không có ý gì xấu, tiểu huynh đệ đừng sợ."

Bạch Tiểu An quay qua nhìn, đó là người nhìn rất hòa ái, trên mặt còn có bộ râu quai nón, mang theo cái nón lá.

Quần áo như ngư dân, cánh tay lộ ra cơ bắp săn chắc.

"Vậy vị đại thúc này có thể buông tay ra?".

"A, xin lỗi, haha."

Hạ Nhị kiểm tra thân thể Bạch Tiểu An, không có chút chân khí nào, rõ ràng không phải người luyện võ.

Nhưng tốc độ lúc sáng, hắn cũng chỉ có thể nghĩ đến người này trời sinh dị bẩm mà thôi.

"Hừ, cuối cùng để bản cô nương bắt được."

Thấy ánh mắt cô gái sát khí đùng đùng, Bạch Tiểu An hơi hoảng.

"Tiểu Sương, không được càn rỡ".

Hạ Tiểu Sương nghe cha mình quát mắng, làm bộ mặt quỷ rồi rời đi, trước khi đi còn không quên trừng Bạch Tiểu An một cái.

"Ha ha không có ý tứ, ta tên là Hạ Nhị, con gái kia Hạ Tiểu Sương, do từ nhỏ mẹ nó mất sớm, ài, chỉ trách mấy năm nay sinh ra nuông chiều nên có chút nghịch ngợm."

Bạch Tiểu An thầm nghĩ tên này để cho con gái vô pháp vô thiên như thế, liền có thể là một cao thủ.

Nhà ai gà mờ lại dám cho con mình làm như thế, ngại sống lâu hay sao.

"Không sao không sao, chuyện này chuyện nhỏ".

"Nhìn tiểu huynh đệ không giống người ở đây, không biết đến đây có chuyện gì?"

Bạch Tiểu An cười nói:

"Ha ha, tại hạ là Bạch Đại An đến đây mua ít cá về biếu gia đình."

Hạ Nhị nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu An:

"Nhưng nơi này chúng ta chỉ sản xuất thuyền lớn, không có bán cá nha."

Bạch Tiểu An nét mặt cứng đờ, cái quỷ gì, ở biển ăn mặc như ngư dân mà lại nói nơi đây không bán cá, chơi đùa gì thế.

Thấy Bạch Tiểu An không tin, Hạ Nhị giải thích:

"Đại An huynh đệ có lẽ không biết, ở làng chúng tôi chỉ sản xuất thuyền bè, đánh cá là phụ, còn muốn mua cá thì huynh đệ đi về hướng bắc một ngày đường liền có làng chuyên bắt cá hải sản."

"Ồ."

Bạch Tiểu An thấy trúng mánh lớn, nếu như thuê được một đội thuyền ra biển, đây chẳng phải quá tiện, nhưng mà nghĩ lại, nơi đây không ai tình nguyện đi cả, thật sự quá khó khăn.

"Không giấu gì đại.."

Bạch Tiểu An thấy ánh mắt híp lại, trên miệng tươi cười của Hạ Nhị, liền hơi lạnh.

"Hạ Nhị huynh, tại hạ là muốn thuê một đội thuyền ra biển, nhưng bây giờ không ai tình nguyện đi hết, không biết Hạ Nhị huynh có thể giới thiệu tiểu đệ hay không?".

"Cái này à, mấy hôm nay biển động sóng to giới lớn, mạn phép hỏi một câu riêng tư, Đại An huynh đệ ra biển làm gì?"

Hạ Nhị nhìn Bạch Tiểu An cười hỏi.

Xxx nó, biết là riêng tư ngươi còn hỏi, trong lòng Bạch Tiểu An hơi xoắn xuýt, trả lời làm sao cho phải.

Chẳng lẽ Hạ Nhị này giống như cái NPC trong game, trả lời đúng liền được đi miễn phí, trả lời sai liền bị một đao tiễn vong.

"Cái này không giấu gì Hạ đại ca, ta từ nhỏ đam mê với biển, chí tại ngoài biển, nhưng người nhà luôn không cho ta thực hiện ước mơ, bây giờ ta đã lớn, cánh liền cứng cáp, muốn đi thực hiện hoài bão của mình.

Cổ nhân có câu, sáng đi ra biển chiều chìm chết cũng mãn nguyện."

Hạ Nhị cứng đờ, cái này lý do cũng quá giả đi, cái gì sáng đi ra biển chiều chìm chết cũng mãn nguyện, ngươi tưởng Hạ Nhị ta ít học hay sao.

Nhưng nhìn vẻ mặt này, Hạ Nhị đánh giá Bạch Tiểu An, khắp nơi đều là sơ hở.

Bạch Tiểu An thầm nghĩ chẳng lẽ kĩ năng diễn xuất của mình lại kém đến như thế, một hai câu liền chưa thuyết phục được người này.

"Muốn đi cũng có, nhưng ít nhất cần 7 ngày mới có đội ra biển, đây là đội cứu hộ ngư dân."

Hạ Nhị vẫn là nói ra cho Bạch Tiểu An biết.

Cậu hai mắt sáng lên, chỉ cần ra ngoài biển, tìm được hòn đảo đánh dấu trên bản đồ là đủ, nhìn bản đồ hòn đảo này cũng không cách quá xa.

"Như vậy quá tốt, cảm ơn Hạ Nhị đại ca."

Hạ Nhị lúc này thấy Bạch Tiểu An muốn rời đi, hắn suy nghĩ một chút rồi nói.

"Nói như thế, Đại An huynh đệ nếu như muốn tìm chỗ ở, có thể đến nhà ta ở tạm, xem như bồi lỗi?"

"A, cái này..".

Bạch Tiểu An nhớ đến cô bé vừa rồi, sợ ở chung Hạ Nhị rời đi, nàng liền mang đao ra chém hắn.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt thành khẩn của Hạ Nhị, Bạch Tiểu An vẫn là chấp nhận, người này có lẽ cao thủ, lại còn quen biết rộng, nếu có thể có sự giúp đỡ, tương lai ra biển cũng trở nên dễ dàng.

Bạn đang đọc Thần Chủ sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.