Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc rực rỡ(2)

Phiên bản Dịch · 1075 chữ

"Mau rút lui" Những người theo con đường Cựu Thuật của tổ chức Thanh Mộc cõng bạn đồng hành đã té xỉu, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

Tình hình doanh trại bên Tân Thuật cũng không khác lắm, có không ít người đã ngã xuống đất.

"Đó là một loại chấn động tinh thần, kèm theo ảo giác, hơi cách xa một chút sẽ không có việc gì!" Vương Huyên đã nhìn ra chuyện đang xảy ra, đỡ Ngô Nhân lùi ra.

Lão Ngô trực tiếp trừng mắt, Vương Huyên lại không để ý tới ông ta, nhàn nhạt liếc ông ta một cái, đỡ cánh tay Đại Ngô lui ra xa.

"Lão Trần sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Sắc mặt một số người trắng bệch, đầu óc choáng váng.

Ngay cả lão Ngô cũng không tiếp tục trừng Vương Huyên nữa, nhìn chăm chú vào chiến trường, cảm giác vùng đất kia có chút khủng bố, lại có thể dùng tinh thần lực để giết người, nếu như bị Trần Khải áp sát, phần lớn có thể giết rất nhiều người trong nháy mắt!

Rất nhiều người đều bất an và lo lắng cho lão Trần.

Bởi vì, lão Trần giơ trường kiếm đen lên đứng ở đó không nhúc nhích, không thể bước về phía trước hay vung kiếm lên.

Chỉ có Vương Huyên bình tĩnh nhất, hắn hoàn toàn yên lòng, muốn so tinh thần lực cùng lão Trần, đây không phải là muốn chết sao?

Lão Trần là ai? Ông ta đã tạo nên một người hung dữ trong tinh thần vực, hơn nữa ở phương diện này thật sự có "Chiến tích", ông ta đã từng trêu chọc cao tăng vũ hóa của Phật môn, kết quả bị quỷ tăng sống ở tinh thần vực đánh một đêm cũng không việc gì, ngày hôm sau vẫn có thể đi tìm Tiểu Vương tính sổ như thường.

Thanh Mộc cũng rất bình tĩnh, anh ta biết rõ sư phụ mình từ rất nhiều năm trước đã có tinh thần vực.

Quả nhiên, trong khi những người đi con đường Cựu Thuật lo lắng, còn những người đi con đường Tân Thuật đang chấn động và vui sướng thì có một sự thay đổi kinh hoàng phát sinh, Đại Tông Sư Trần Khải kêu thảm thiết, tinh thần gần như rối loạn, lắc đầu thật mạnh, rồi sau đó phát điên lao về phía lão Trần.

Khi Trần Khải và lão Trần quyết đấu ở tinh thần vực, ông ta quả thật còn chưa nhìn rõ, trong nháy mắt đã bị tinh thần vực của lão Trần xé rách chùm ánh sáng trước trán, khiến cho ông ta bị thương nặng.

Lão Trần giơ trường kiếm trong tay lên, đằng sau mặt nạ màu bạc lạnh băng là đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn, ầm một tiếng, ánh kiếm đen kịt xẹt qua, máu tươi lập tức tuôn trào.

Trần Khải cũng từng là một vị cao thủ Cựu Thuật, nhưng không thể nào so sánh với lão Trần, nhất là hiện tại tinh thần đã bị đánh tan, sự khác biệt lại càng lớn.

Kiếm phong đen kịt giống như tia chớp giáng xuống, Đại Tông Sư Trần Khải bắt đầu xuất hiện vết rách từ giữa lông mày, tiếp tục lan tràn xuống phía dưới, sau đó cả người đột nhiên bị chia thành hai nửa!

Khi máu tươi phun ra, tất cả mọi người đều sững sờ, đây chính là một Đại Tông Sư đó, vậy mà lại bị bổ thành hai mảnh và ngã xuống trong nháy mắt!

Lão Trần cầm trường kiếm đen đang nhỏ máu, trong Độc Lập Vực, dưới chân là thi thể của Đại Tông Sư, ánh mắt ông ta lạnh lùng, giống như một Ma Thần, khiến tất cả mọi người kinh sợ.

Khắp nơi đều vô cùng kinh ngạc, tốc độ lão Trần chém giết Đại Tông Sư thật sự quá nhanh.

Ngay cả trong chiến hạm siêu cấp, nhân vật nổi tiếng trong giới tài phiệt Chung Dung, tay ông ta cũng bắt đầu run rẩy, hất tấm thảm da Thụy Thú xuống đất.

"Không ngờ lại bi thảm như vậy, ban đầu ta còn nghĩ, để cho người của hai con đường kiềm chế lẫn nhau, cân bằng lẫn nhau. Kết quả ba Đại Tông Sư đều thất bại, ngay cả Trần Khải cũng bị giết. Lát nữa gửi chút tiền cho tổ chức của Trần Khải đi, thể hiện tấm lòng một chút."

Sau đó Chung Dung lại thở dài: "Tiểu Trần, Trần Vĩnh Kiệt, thật là có chút đáng tiếc. Theo ý của Trần Khải, ngũ tạng của Tiểu Trần đã bị kích nổ, nhất định sẽ chết. Lát nữa các ngươi giúp ta tặng vòng hoa cho hắn, ừm, ta sẽ tự tay viết câu đối phúng điếu."

Rõ ràng, biển hiện siêu thần của lão Trần khiến khắp nơi đều chấn kinh.

Một số tổ chức liên quan, tổ chức lớn, giới tài phiệt đều âm thầm giật mình, sau đó đưa ra một số quyết định.

"Tân Thuật gần đây rất sôi động, vốn nên đánh một cái, nhưng hiện tại xem ra vẫn nên thôi đi, dù sao lần này cũng bị thương không nhẹ."

"Bên Cựu Thuật, nhường tài nguyên cho bọn họ, phải tiếp tục nâng đỡ."

Vương Huyên cảm thán, một kiếm chém chết một Đại Tông Sư, loại chiến tích này quá rực rỡ.

Ngô Nhân thở dài: "Chiến tích tàn khốc của Trần Đại Tông Sư, đối với những người đi theo con đường Cựu Thuật sẽ rất có lợi, bởi vì giới tài phiệt cùng những tổ chức kia hẳn là sẽ nhường tài nguyên về một số bộ phận một lần nữa."

"Tài nguyên gì?" Vương Huyên kinh ngạc.

"Tất cả các bên vốn có kế hoạch thử mở rộng phạm vi, nâng đỡ Cựu Thuật bắt đầu từ mấy lớp thực nghiệm Cựu Thuật ở các nơi. Hơn nữa, bọn họ cũng đã chuẩn bị một lô thuốc hổ lang, muốn cho học sinh lớp thực nghiệm dùng trước. Nhưng vào lúc này, bên Tân Thuật đột nhiên truyền đến tin tức, nói rằng có đột phá kinh người, có thể kéo dài tính mạng cho con người. Cho nên vào thời điểm cuối cùng, lô thuốc kia được đưa cho bọn họ."

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.