Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tức đến từ Thâm không

Phiên bản Dịch · 1077 chữ

Vương Huyên không có ý định qua loa, lần này quyết định cho lão Trần chỗ tốt, hắn trực tiếp biểu thị truyền lại quyền pháp của lão tăng.

Hắn vừa diễn luyện vừa giải thích thức thứ nhất, chỉ là hắn không thể đánh ra quyền ý chân chính, bởi vì cần ngũ tạng chấn động phát lực theo, vừa tiếp xúc độ khó thực sự quá cao, giai đoạn hiện tại hắn chỉ có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Lão Trần là người trong nghề, sợ hãi than, nói: "Lợi hại, nhìn giống Đại Kim Cương Quyền, nhưng tuyệt đối không phải, đối với tôi mà nói, muốn luyện cũng rất khó khăn, đáng giá khiêu chiến."

Vương Huyên chỉ dạy ông ta một thức, nói rằng ông ta có thể trở về, ngày mai sẽ bổ xung mấy thức còn sót lại.

"Được, không vội, ngày mai tôi lại tìm cậu." Lão Trần gật đầu, vội vàng rời đi, không thể đợi thêm muốn tìm chỗ luyện thử.

Vương Huyên im lặng, ý của hắn là, đêm nay lão tăng hai mắt chảy máu sẽ đi tìm lão Trần, hai người vui sướng ở chung một đêm, lão Trần hẳn sẽ biết hết thôi.

Đợi sau khi lão Trần đi, Vương Huyên cũng vỗ vỗ khối thép tấm dày mười mấy centimet kia, kết quả sắc mặt của hắn lúc này đã thay đổi, chỗ lão Trần vừa rồi đã vỗ, xỉ tử tán lạc xuống, hoàn toàn biến thành mảnh vụn nhỏ nhỏ.

Hắn thật chấn kinh, hít một hơi lãnh khí, lão Trần lại biến thái như vậy?

Vương Huyên hồi tưởng, lão đồng nghiệp vừa rồi dường như không dùng sức, cứ như vậy vỗ nhẹ lên, loại thực lực này khiến người t rung động cùng kinh dị.

"Lần sau thái độ của mình đối với lão Trần nên tốt hơn một chút, bị lão đồng nghiệp cực kỳ nguy hiểm như thế nhớ thương, thật làm cho người đau đầu!" Vương Huyên thở dài.

Buổi chiều Vương Huyên về đến nhà đã bắt đầu giày vò khốn khổ, nói cho lão tăng, có thể đi đến bên giường lão Trần ngồi, bởi vì lão Trần thường xuyên đi Tân Tinh, có thể trợ giúp giải quyết tâm nguyện.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, lão Trần đã tìm đến Vương Huyên, hai mắt đỏ tươi trong suốt giống như là mắt thỏ, ông ta chất vấn Vương Huyên, nói: "Tiểu Vương, cậu được lắm, lại hại tôi. Vừa tiễn một nữ phương sĩ đi, hiện tại lại đưa tôi một quỷ tăng, cậu có ý gì? Tôi còn chưa bình ổn được cảm xúc đâu, một vòng mới lại bắt đầu!"

Vương Huyên kinh ngạc, nói: "Ông ấy không dạy ông loại quyền pháp kia sao?"

Lão Trần phẫn uất: "Dạy cái gì? Lão ta ngồi ở giường của tôi, nhìn tôi chằm chằm suốt một đêm. Mỗi lần tôi muốn ngủ, lão ta sẽ xích lại gần, con mắt màu xám chết chóc khiếp người. Còn không bằng Thiên tiên tử lần trước, tốt xấu gì người ta cũng giữ một khoảng cách, hơn nữa dung mạo thực sự là phong hoa tuyệt đại. Nào giống như vậy, tối như mực, còn tản ra mùi thối, cái gì cũng không nói, cả đêm nhìn chằm chằm tôi!"

Xét thấy thực lực chân thật của lão Trần biến thái như vậy, Vương Huyên quyết định nghiêm túc chút, miễn cho lão Trần không chịu được nổi nóng, hắn nói kỹ càng kinh nghiệm của mình một lần.

Ngày kế tiếp, lão Trần càng thêm tiều tụy, bi phẫn đến tìm Vương Huyên, nói: "Tiểu Vương cậu lại lừa tôi!"

"Tôi làm sao lừa ông, tôi đã nói kỹ càng chuyện trải qua cho ông!" Vương Huyên thực tình cảm thấy oan uổng.

"Tôi dựa theo kinh nghiệm của cậu, đánh về phía đầu của lão ta một chút, kết quả, lão ta ở trong lĩnh vực tinh thần của tôi đánh tôi cả một đêm!" Lão Trần bi phẫn muốn chết.

Lão Trần bị đánh cả một đêm sao?

Sau khi Vương Huyên nghe được, không biết vì sao, cũng không cảm thấy ông ta thê thảm, ngược lại còn muốn nhếch miệng cười to lên.

Đương nhiên, vì để tránh kích thích lão Trần, hắn giả vờ giả vịt dùng hai tay vò huyệt Thái Dương, vừa vò vừa cúi mặt, sợ lão Trần nhìn thấy hắn không tử tế còn cười thì sẽ đánh cho hắn một trận.

Mượn cơ hội này, Vương Huyên phóng thích cảm giác buồn cười, sau đó vẻ mặt mới nghiêm túc nhìn lão Trần, không có cách nào, hiện tại lão Trần quá nguy hiểm, hắn phải biểu hiện trịnh trọng một chút.

"Lão Trần, ông phải biết, thế giới này cân bằng, khi ông có được thứ gì thì cũng phải trả giá bằng thứ gì đó, quyền pháp Đại Kim Cương Quyền kia khủng bố, không dễ có được đâu." Vương Huyên vì gia tăng ngữ cảm, cuối cùng ở chỗ này thở dài.

Lão Trần vốn khôn khéo, đồng thời bản thân đủ cường đại, không dễ gạt như vậy, lập tức cười lạnh nói: "Vậy còn cậu, tại sao không bị đánh?"

Vương Huyên cũng đang buồn bực, lần này hắn xác thực hơi nghi hoặc, vì sao lão Trần dùng cùng một biện pháp lại không được, bị lão tăng đánh.

Hắn kỳ thật muốn nói, đoán chừng là vấn đề nhân phẩm, phẩm cách lão Trần không qua được ải, nhưng hắn không dám nói như thế, chỉ có thể trả lời chắc chắn: "Tôi cũng phải trả đại giới!"

Lão Trần không nghe lời này còn tốt, nghe xong liền tức giận, u lãnh mở miệng: "Cậu thì giao ra cái gì? Từ nữ phương sĩ đến quỷ tăng, người trả giá chính là tôi đây!"

Lão Trần tràn ngập oán niệm, ông ta đã cân nhắc tỉ mỉ, mỗi lần đều là ông ta chịu trận, một chút chỗ tốt trong dự đoán cũng không được, vô duyên vô cớ chịu tội.

"Lão Trần, làm sao lại nói vậy, đừng buồn nôn như thế." Vương Huyên tất nhiên không thừa nhận, hắn nhất định phải so thảm hơn lão Trần, mới có thể khiến cho tâm lý ông ta cân bằng.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.