Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tức đến từ Thâm không(2)

Phiên bản Dịch · 1053 chữ

Sau khi nói một đống "Huyết lệ sử" không tồn tại, Vương Huyên lại bổ sung thêm: "Lại nói, lão Trần, theo logic của ông thì ông trả giá là Thanh Mộc."

Thần sắc Lão Trần lập tức bất thiện, nói: "Đây là cậu đang nhắc nhở tôi, cậu trả giá là hai thầy trò chúng tôi sao?"

Kỳ thật Vương Huyên cũng đang nghi hoặc, vì sao lão Trần bị đánh, đây chẳng lẽ là tiếp nhận nhân quả, lão tăng đổi hướng trả thù trên người lão Trần rồi?

"Lão Trần, tôi có thể thề, tôi thật sự đã cho lão ta một gậy mới đạt được ước muốn! Ông đừng vội, chúng ta đánh giá lại một chút, nói với tôi một chút kinh nghiệm của ông, hai ta cùng nghĩ một chút biện pháp."

"Có phải cậu rất muốn biết chi tiết chuyện tôi bị đánh hay không?" Lão Trần đằng đằng sát khí, gần đây mọi việc không thuận, thực sự hơi nóng giận.

Đúng là hắn muốn nghe xem ông ta bị đánh đau thế nào, nhưng vì lý do an toàn, tất nhiên Vương Huyên không thừa nhận, lập tức nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Phổ Pháp tự là một chi thuộc về Phật môn sao?"

"A?" Lão Trần khẽ giật mình, sau đó trịnh trọng lên, ông ta ý thức được vấn đề.

Vương Huyên thuận miệng nói, nghĩ từ toà Cổ tháp ngàn năm này tìm kiếm, được càng nhiều manh mối, kết quả sau khi nói xong ông ta khẽ giật mình, nghĩ thông suốt một số việc.

"Thiền tông!" Hai người đồng thời mở miệng.

"Tức tâm thị phật!"

"Kiến tính thành phật!"

« Lục Tổ đàn kinh » ghi chép có: Vừa nghe nói đã hiểu ra, bỗng nhiên thấy đúng như bản tính, tất cả pháp tự tại tính. (nhất văn ngôn hạ đại ngộ, đốn kiến chân như bản tính, nhất thiết pháp tự tại tính)

"Lão Trần, người ta giảng chính là đốn ngộ, tuân theo bản tâm. Cũng tỷ như tôi, lúc ấy làm việc bằng bản tâm, dù hơi có bất kính, nhưng... được công nhận. Ông thì rõ ràng là một bụng tâm địa gian xảo, nhớ thương kinh văn của người ta, lại còn muốn giả vờ giả vịt, đi lên đánh đầu người ta, nếu tôi là lão hòa thượng cũng nhìn ông không vừa mắt, không đánh ông một đêm thì đánh ai!"

Lão Trần nghe vậy ngửa đầu nhìn trời, lúc này chỉ muốn thở dài một hơi, cũng không muốn nói.

Kể từ khi đề cập đến Thiền tông, ông ta tất nhiên đã hoàn toàn hiểu rõ chỗ mấu chốt vấn đề, xoay người rời đi.

"Lão Trần, có muốn tôi dạy ông mấy thức còn lại hay không?" Vương Huyên rất nhiệt tâm, chuẩn bị kỹ càng làm đến cùng.

"Không cần, tôi sợ động tác của cậu không đúng tiêu chuẩn!" Lão Trần ghét bỏ, quyết định đêm nay trực diện quỷ tăng, hoàn toàn móc sạch kinh văn trên thân nó.

Lão Trần xác thực lợi hại, màn đêm buông xuống đã chiếm được thứ ông ta mong muốn, không còn mất ngủ, từ ngày này ông ta bắt đầu tránh ở trong tiểu viện ngoài thành, đóng cửa từ chối tiếp khách, khổ luyện loại quyền pháp kia.

Mấy người Thanh Mộc đi núi Đại Hưng An dưới lòng đất không quay lại, thời gian rất lâu không có tin tức.

Sinh hoạt của Vương Huyên an tĩnh lại, lão Trần đặc phê, cho hắn nghỉ dài hạn, mỗi ngày hắn có bó lớn thời gian nghiên cứu Cựu thuật.

Hắn cũng đang lật xem đạo tàng, cũng không phải là muốn từ trong đó đào móc ra được truyền thừa gì, chỉ vì tìm hiểu một chút các loại ám ngữ cùng danh từ riêng, để tiến thêm một bước lý giải bí pháp thời cổ.

Trong lúc đó, hắn từng về nhà nói chuyện cùng cha mẹ, nói công ty thấy hắn biểu hiện ưu tú nên chuẩn bị đưa hắn đi Tân Tinh đào tạo chuyên sâu, danh ngạch cùng cơ hội khó được, hắn không muốn bỏ qua.

Nằm ngoài sự dự liệu của hắn, cha mẹ rất ủng hộ, không hề thương cảm cùng khó bỏ gì, khiến hắn chuẩn bị một bụng lời an ủi đều không có đất dụng võ.

Trong trí nhớ từ nhỏ đến lớn của hắn, cho tới bây giờ dường như cha mẹ đều như thế, tấm lòng rộng lớn, nỗi buồn ly biệt gì đó chưa bao giờ tồn tại.

Điều này cũng làm cho hắn thở ra một hơi, nếu như mặt đầy nước mắt thì ăn sẽ nuốt không trôi, hắn chắc chắn sẽ do dự, rất lâu cũng sẽ không lên đường.

Sau đó không lâu, Thanh Mộc bắt đầu đưa tin, nói cho Vương Huyên, anh ta bị giày vò đến thảm, chân chính cảm nhận được nỗi thống khổ ban đêm của sư phụ, mỗi ngày ngủ không yên, còn bị sét đánh!

Anh ta giải thích rằng mình chịu vạ lây, bị liên lụy theo.

Nữ phương sĩ sử dụng thủ đoạn hiện thế càng thêm kinh người, tiến hành xung kích "Tinh thần thiểm điện" quy mô lớn nhằm vào tất cả mọi người ở thực nghiệm tràng dưới đất.

Người nghiên cứu khoa học đến từ Tân Tinh mới đầu không tin những thứ này, cho rằng là một loại thừa số siêu vật chất nào đó đưa tới ảo giác, vận dụng đến dụng cụ tân tiến nhất từ Tân Tinh tiến hành phân biệt cùng kiểm trắc, ghi chép quan sát cùng nghiên cứu.

Hơn nữa, cho dù là Trịnh nữ sĩ người sáng lập sở nghiên cứu Khởi Nguyên, hay là một vài người Cựu Thổ, đều không hy vọng kết thúc thí nghiệm, ký thác kỳ vọng đối với việc kéo dài thọ nguyên.

Hiển nhiên, hoặc là người sở nghiên cứu khoa học tiến hành thí nghiệm tới cùng, hoặc là nữ phương sĩ can thiệp hiện thế tăng thêm thủ đoạn, để Trịnh nữ sĩ Tân Tinh cùng một số người Cựu Thổ đều tự mình "Trải nghiệm".

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.