Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên kim lái xe(2)

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Đúng lúc này, có người đàn ông năm mươi mấy tuổi đi tới, còn có mấy người đi theo, để Vương Huyên lập tức cảnh giác, mấy người bên cạnh người đàn ông kia đều không đơn giản.

"Tiểu Nhân, cháu thế nào rồi?"

"Chú à, cháu bị người ta đẩy vào trong nước." Ngô Nhân cáo trạng, cũng nhìn về phía Vương Huyên.

Vương Huyên thở dài, động tác của lão Trần có chút chậm, làm sao vẫn chưa tới? Hắn trước đó chưa đi, hiện tại tất nhiên cũng sẽ không rời đi, tự mình bình tĩnh ra mặt.

Hắn nhiệt tâm làm quần chúng, chủ động tiến lên nói cho người đàn ông trung niên, vị nữ minh tinh kia phô trương quá lớn, dẫn đến con đường nơi này bị ngăn chặn, bảo tiêu đưa người qua đường suýt chút nữa xô đẩy vào trong hồ.

"Thật sự là chẳng ra gì!" Vương Huyên lắc đầu, nói: "Rõ ràng chính mình phạm sai lầm, vừa rồi nữ minh tinh còn nhỏ giọng nói, quen biết người bị hại trong hồ, quả thực là..."

Người đàn ông trung niên tên là Ngô Thành Lâm, đích thật là chú của Ngô Nhân, ông ta tất nhiên tương đối khôn khéo, nghe xong lời này, lập tức biết tên nhóc trước mắt này nhiệt tâm trộn lẫn trắng đen.

"Hai người bọn họ sẽ không phải thật quen biết chứ?" Vương Huyên chỉ vào "Người bị hại" Ngô Nhân trong nước, lại chỉ hướng nữ minh tinh cách đó không xa.

"Không biết!" Ngô Thành Lâm lập tức lắc đầu, lại nhanh chóng cởi áo khoác, đưa cho Ngô Nhân đã đến bên hồ, tự tay kéo cô ấy đi lên.

Ông ta đương nhiên phải phủ nhận, phong cách hành sự của bọn họ chính là như thế, không muốn quá kiêu ngạo, bình thường đều ở dưới đài hoặc là phía sau màn, không muốn để cho mình lộ ra ánh sáng, thành phong cảnh trong mắt người khác.

Huống chi nếu tin tức hôm nay bị đưa lên mạng thì nhất định sẽ tạo thành tiếng xấu.

Cách đó không xa, nữ minh tinh cùng trợ lý bên người đều không cam tâm, muốn nói điều gì, Ngô Thành Lâm trực tiếp liếc mắt nhìn phía kia, lại nói với những người vây xem: "Không có gì hay để xem hết, tất cả giải tán đi."

Người đầu tiên rời đi chính là đoàn người nữ minh tinh, không nói gì, rất khiêm tốn mà đi, không làm lớn chuyện, càng không đến gây sự với Vương Huyên.

Vương Huyên cũng xoay người rời đi, kết quả vẫn chưa ra khỏi một trăm mét, đã thấy một chiếc xe nhanh như điện chớp đến, dừng ở ven đường, chính là lão Trần đuổi tới hiện trường.

"Lão Trần, tôi về trước, đại khái chuyện là như thế này..." Vương Huyên đã nói qua với ông ta trong điện thoại di động, tự mình cũng kể lại đơn giản tình huống, chuẩn bị rời đi.

"Ngoài ý muốn, hóa ra là lão Ngô, đối tượng hợp tác lần này của chúng ta, tiểu Vương ngươi có muốn tới hay không? Đầu tiên làm quen trước, sau này cũng liên hệ không ít." Lão Trần vừa cùng Vương Huyên trò chuyện, vừa nhìn về phía bên hồ, hơi kinh ngạc.

Vương Huyên cảm giác có chút bất thường, lần trước tổ chức thám hiểm không phải chặn cướp Lăng gia, Chu gia, Ngô gia ở núi Thanh Thành sao, sao hiện tại lại hợp tác rồi?

Nhưng hắn cũng có thể hiểu được, khi có chung lợi ích, kẻ địch cũng có thể hợp tác cùng nhau, huống chi song phương đoán chừng vẫn luôn có nội tình hợp tác, lần trước chặn cướp cũng là lão Trần ngấm ngầm sai Thanh Mộc hạ thủ, đối phương chưa hẳn đã biết.

"Lão Trần, tôi không đi, quên nói cho ông, vừa rồi tôi đã đá cháu gái lão Ngô một cước rơi vào trong hồ, ông tự xem mà giải quyết đi. Nhưng ông tuyệt đối đừng bán tôi, bằng không, liên quan tới đại cơ duyên Vũ Hóa Đăng Tiên cả đời này ông cũng đừng nghĩ, dù tôi để nát ở trong bụng cũng sẽ không nói cho ông đâu!"

Lão Trần nghe xong, lập tức cắn rụng răng, ông ta thân là đại cao thủ lĩnh vực Cựu thuật tiếng tăm lừng lẫy, người Tân Tinh đều muốn tới bái phỏng, thế mà phải đích thân ra mặt giải quyết loại chuyện gây rối này, quả thực mất mặt.

Cuối cùng ông ta đi qua, gọi Ngô Thành Lâm, hai người đi uống trà, để người khác đến xử lý chuyện bên hồ.

Ngày kế tiếp, cũng chính là thứ hai, Vương Huyên đi làm bình thường, hắn cảm thấy loại cuộc sống này lập tức sẽ phải kết thúc, tới xem một chút, cũng coi là yên lặng từ biệt với các đồng nghiệp đã ở chung thời gian rất ngắn.

Sau đó không lâu lão Trần cũng tới, mặt mày tỏa sáng, hoàn toàn khác biệt so sánh với dáng vẻ chưa tỉnh ngủ cùng ngáp không ngớt, khóe mắt rất lớn lần trước, hiện tại lão Trần tinh thần sáng láng.

"Lão Trần, đã lâu không gặp, khí sắc của ông không tệ nhỉ, đúng, dịch kinh nghiên cứu thế nào rồi?" Có đồng sự chào hỏi.

"Sách nát kia, bỏ!" Lão Trần rất thẳng thắn đáp lại, sau đó ông ta trực tiếp gọi Vương Huyên đi theo, chuẩn bị kỹ càng để tâm sự.

"Đi đâu." Vương Huyên sau khi ra ngoài nói.

"Tôi cho cậu một kỳ nghỉ dài hạn, gần đây cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, đây là chuyện nhỏ." Lão Trần rất nhiệt tình, hành sử đầy đủ quyền lợi của mình, để hắn nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

"Đã như vậy, ông dứt khoát đổi cho tôi hoàn cảnh khác đi, tôi muốn đi Tân Tinh." Vương Huyên mở miệng, so với trì hoãn thì chi bằng sớm một chút. Dù sao hắn đã hạ quyết tâm.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.