Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên kim lái xe

Phiên bản Dịch · 1060 chữ

Những người áo đen kia lao đến, ánh mắt bất thiện nhìn Vương Huyên, dáng vẻ cho rằng là hắn đang kiếm chuyện.

"Tay của ngươi đừng đụng đến ta!" Ngô Nhân cảnh cáo.

Vương Huyên không lui lại, đã đến bên hồ, hắn căn cứ mục đích "Trị bệnh cứu người", cho những người tiến lên một bài học, một cước đá một người áo đen vào trong hồ.

Hành động này lập tức giống như là chọc vào tổ ong vò vẽ, một đám người áo đen đều lao đến.

Vương Huyên ôm bé gái, nhìn Ngô Nhân, ý là, nếu cô ấy còn không ra mặt, chúng ta đều phải bị dồn xuống hồ.

Ngô Nhân không để ý tới hắn, muốn đi sang bên cạnh, còn trừng mắt liếc hắn một cái.

Vương Huyên nhìn cô ấy hiện tại vẫn ôm nửa thân trên như phòng cướp, hắn cảm thấy hay là dạy dỗ một lượt đi, khi những người áo đen xông lại, hắn lôi kéo bé gái tránh né, tay đích xác không đụng phải Ngô Nhân, nhưng rất không khách khí, đạp một cước vào cái mông của cô ấy.

Sau đó, đám người áo đen này ai hướng về phía trước, hắn sẽ cho người đến một cước, rất nhanh phụ cận đã không còn ai, người chung quanh lớn tiếng hô tốt, sớm đã ngứa mắt bọn bảo tiêu này.

Cuối cùng nữ minh tinh cũng bị bầy người chen chúc tới, Vương Huyên không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy nữ minh tinh cũng rơi vào trong hồ.

"Tôi cảm thấy, không phải tôi đá xuống." Vương Huyên nhìn chúng nhân nói.

"Chú à, hình như là chú đấy." Bé gái bên cạnh hắn rất thành thật, nhỏ giọng nói với hắn.

Người chung quanh cười vang.

Vương Huyên thở dài, lập tức liên hệ lão Trần, nói: "Lão Trần, tôi đồng ý, đưa cho ông một cọc đại tạo hóa, nhưng ông tới đây giải quyết một vài vấn đề trước đã."

Trong hồ, hai mắt Ngô Nhân phun lửa, thực sự đã tức đến sắp hỏng rồi, thân phận của cô ấy tất nhiên rất ít khi chịu thua thiệt, không tìm Vương Huyên gây phiền phức đã là không tệ, thế mà hôm nay hắn chủ động động thủ, không, là động cước, quả thực khiến cô ấy không thể nhịn được nữa, muốn tức nổ phổi.

Mà cái mông của cô đang ẩn ẩn đau, lực đạo một cước kia thật sự không nhẹ, khiến lúc đó cô suýt kêu ra tiếng.

Cô vốn dĩ đã nóng tính, hiện tại ngực phập phồng kịch liệt, hận không thể lập tức vọt lên bờ tìm người kia tính sổ.

Nhưng cô không dám động, bởi vì váy dài đã ướt đẫm, dính ở trên người, thân hình với đường cong kinh người thực sự không dám lên bờ, nếu không nhất định sẽ trở thành tiêu điểm.

Cô dùng tóc dài che khuất khuôn mặt, lo lắng bị người chụp ảnh, nhưng trong nước thật sự hơi lạnh, dù sao cũng là cuối thu mùa, cô nghiến răng nghiến lợi dù đã bị đông lạnh.

Một bên khác, nữ minh tinh thì không trấn định như vậy, sau khi rơi vào trong hồ hét ầm lên, chuyện này đối với nàng mà nói quả thực là ác mộng, trực tiếp phun ra hai ngụm nước.

Còn may người áo đen rơi vào trong hồ tận chức tận trách, trong một đám người cũng có mấy nữ bảo tiêu, đi qua cứu cô ta, không để cô ta chìm xuống đáy, nhưng lớp trang điểm trên mặt đều đã nhòe hết.

Trợ lý của Ngô Nhân thấy cảnh này, không dám xúc động, sợ cũng bị đá xuống dưới, cô ta đứng ở trên bờ tranh thủ thời gian gọi điện thoại tìm người cầu viện.

Có bảo tiêu áo đen muốn lên bờ, kết quả quần chúng vây xem ồn ào, lại đạp hắn ta xuống dưới, bảo tiêu áo đen khác thấy thế cũng không dám đi lên.

"Mọi người tản ra một chút, cứu người quan trọng, không cẩn thận rơi xuống nước dễ bị cảm lạnh." Vương Huyên hô, hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, vẫn nên để người lên trước mới thỏa đáng.

Lần lượt có người áo đen lên bờ, rõ ràng đã khiêm tốn hơn rất nhiều, không còn dám xô đẩy người, ở trên bờ kéo đồng bạn lên.

"Đại Ngô, tôi kéo cô lên!" Vương Huyên gọi Ngô Nhân, căn cứ vào tinh thần thiện chí giúp người, oan gia nên giải không nên kết, hắn chủ động đưa tay, muốn cứu Ngô Nhân lên, đồng thời rất quan tâm không gọi tên thật của cô ấy. Dù sao cô ấy đến từ siêu cấp gia tộc nào đó ở Tân Tinh, thân phận có chút mẫn cảm.

Ngô Nhân không nhúc nhích, sau khi nghe thấy chữ ‘Đại’ đôi mắt đẹp của cô ấy còn bừng lửa nghiêm trọng hơn. Cô không hề cảm nhận được sự ấm áp từ việc cứu trợ cùng quan tâm, mà cô lại cảm thấy người kia tuyệt đối là đang cố ý trả thù lần trước cô nói chuyện hành động quá kích.

Vương Huyên thấy cô ấy không phản ứng, lại còn cúi đầu, dùng sợi tóc che đi gương mặt xinh đẹp, trông như một con đà điểu, hắn cũng lười quan tâm, dù sao chỉ là duyên phận vài lần gặp mặt.

Ngô Nhân phát hiện ánh mắt của hắn đảo qua, cảm thấy hắn đang cố ý, muốn lôi mình ra khỏi mặt nước, nhìn dáng vẻ chật vật váy dài ướt sũng dính ở trên người.

"Lôi Lôi!" Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi trên mặt đầy nước mắt, khóc nức nở, nhanh chóng chạy tới, đón lấy bé gái bên người Vương Huyên.

"Mẹ ơi!" Cô bé vui sướng kêu lên.

Vừa rồi quá nhiều người, tăng thêm người áo đen loạn xô đẩy, hai mẹ con bị chen lạc nhau.

Vương Huyên thấy thế, lập tức đưa bé gái qua, người phụ nữ mang theo tiếng khóc nức nở cảm tạ, tranh thủ thời gian ôm con của mình lên.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.