Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngu Công dời núi, chững chạc không bỏ

Phiên bản Dịch · 1310 chữ

Chương 96: Ngu Công dời núi, chững chạc không bỏ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Phân công thỏa đáng, bùn đất đã được đào lên, dùng nước sông hòa tan, dung hợp Côn Luân Thổ, Diệp Giang Xuyên tiếp hành luyện hóa, hóa bùn thành đá, thả vào trong nước.

Nước sông trong vắt, tuy dòng nước chảy xiết nhưng dòng chảy không nhanh, đá Côn Luân Thổ vừa thả xuống đã chìm đến đáy.

Một lát sau, lại một cục đá Côn Luân Thổ rơi xuống, lập tức dung hợp với cục đá Côn Luân Thổ trước đó, hóa thành tường đá.

Một lát nữa, lại một cục đá Côn Luân Thổ rơi xuống, tường đá lớn hơn.

Cứ như vậy, từng cục đá Côn Luân Thổ rơi xuống, dung hợp thành tường đá, bắt đầu ngăn nước sông.

Bùn đất được dung hợp với Côn Luân Thổ sẽ không tiêu tán trong nước, nhưng thể tích lại bị thu nhỏ. Chỉ một lát sau, tường đá đã bị mất một phần ba.

Nhưng tường đá còn lại vô cùng kiên cố, hóa thành đập đá, giống như nó vốn là một phần của dòng sông.

Nhìn thấy cảnh này, Tạp Trát Y, Diêm Bạch Thủy và Liễu Liễu đều hoan hô lên.

Tất cả trở nên nhiệt tình hơn, tiếp tục đúc đập.

Ban đầu, người nào cũng khí lực mười phần, lòng tin tràn đầy, mắt thấy đập đá từng chút một quật khởi.

Nhưng theo thời gian, khí lực hao hết, ai nấy đều bắt đầu mệt nhọc.

Làm việc thì phải tiêu hao khí lực.

Cuối cùng, người nào cũng tê liệt ngã xuống đất, chỉ còn một mình Diệp Giang Xuyên là còn vất vả làm việc.

Lúc này, đập nhỏ đã thành hình. Diệp Giang Xuyên nhìn thoáng qua, mọi người đã không còn sức lực.

“Được rồi, trước đến đây thôi. Mọi người về nghỉ ngơi một lát, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục.”

Nơi này không có khái niệm thời gian, tất cả đều dựa vào mình nắm chắc.

Hai lớn ba nhỏ quay về bờ sông. Thần Tinh, Liễu Liễu, Diêm Bạch Thủy đều ngã xuống ngủ say sưa, chỉ Diệp Giang Xuyên là còn kiên trì.

Diệp Giang Xuyên cẩn thận tính toán, sau đó cũng thiêm thiếp một lát.

Nơi này không có thời gian. Sau khi tỉnh lại, Diệp Giang Xuyên đánh thức những người kia tiếp tục làm việc.

Một lớn ba nhỏ, Diêm Bạch Thủy hô to: “Đói, đói quá.”

“A ô, a ô!”

Người nào cũng đói bụng đến khó mà chịu đựng.

Diệp Giang Xuyên đưa cho mỗi người nửa quả Già La. Liễu Liễu không cần, nàng không cần ăn quả Già La.

Diệp Giang Xuyên cũng chỉ ăn nửa quả để khôi phục sức mạnh.

Sau khi ăn xong, mọi người khôi phục tinh lực, sau đó bắt đầu tiếp tục đúc đập.

Cứ như vậy, Diệp Giang Xuyên mang theo một lớn ba nhỏ bắt đầu kiếp sống đúc đập dài dằng dặc.

Đào đất, mang đất, luyện đất, đúc đập.

Nhìn dòng sông không lớn, nhưng không biết vì sao khi đúc đập, chúng lại trở nên rộng lớn.

Năm người làm, ban đầu còn nhảy cẫng hoan hô, cuối cùng không còn lên tiếng, chỉ yên lặng làm việc.

Hai lớn ba nhỏ, năm người cố gắng làm việc.

Tịch mịch vô cùng, vất vả vô cùng, nhưng bọn họ không oán không hối, lúc nào cũng như thế.

Những sinh linh khác đều đứng từ xa quan sát, một vài lời lưu ngôn phỉ ngữ bắt đầu sinh ra.

“Hắn kiên nhẫn nhất, nhưng hắn chỉ làm màu mà thôi, để xem hắn có thể chịu đựng được mấy ngày.”

“Đúng vậy, tên họ Diệp này là một kẻ ngốc, để xem hắn sẽ có kết cục gì.”

“Nhìn đi, nhìn đi, ta thấy bọn họ không làm đến nổi một tuần đâu.”

“Cần chi một tuần, nửa tuần thôi cũng không thể rồi.”

Vô số lời chê bai tập trung lên người Diệp Giang Xuyên. Bọn chúng làm không được cũng không thích người khác làm được. Cho nên, bọn chúng không tiếc dùng những lời ác độc nhất để công kích Diệp Giang Xuyên.

Nhưng Diệp Giang Xuyên không thèm để ý, vẫn tiếp tục…

Thời gian trôi qua, những lời này bắt đầu thay đổi.

“Tên gia hỏa này là kẻ ngu sao?”

“Đúng vậy, tên gia hỏa này là một kẻ ngu.”

“Ha ha, đại ngốc, nếu ngươi muốn làm thì ngươi làm đi.”

“Loại ngốc đó, đầu óc có vấn đề, đừng quan tâm hắn nữa.”

Rất nhanh đã được nửa tuần. Con đập mới hoàn thành được một phần ba. Lúc này, một vấn đề đã xuất hiện, quả Già La đã hết.

Không có quả Già La, Thần Tinh và Diêm Bạch Thủy không còn sức làm việc. Diệp Giang Xuyên cũng suy yếu, nhưng từ đây đến lúc quả Già La chín vẫn còn lâu, phải làm sao mới ổn đây?

Có người lặng yên đến gần, sau đó im ắng rời đi.

Diệp Giang Xuyên nhìn lại, chỉ thấy một cái bóng xanh, sau đó hắn nhìn xuống đất, có chín quả Già La.

Là của đại xà Đại Cổn. Nó lặng lẽ đưa cho Diệp Giang Xuyên chín quả Già La. Thật ra cũng không phải không có ai ủng hộ hắn.

Ăn quả Già La, mọi người lại tiếp tục có khí lực.

Tiếp tục Ngu Công dời núi.

Hai lớn ba nhỏ lại bắt đầu.

Một tuần trôi qua, lại thu hoạch quả Già La, có thể tiếp tục làm việc.

Mặc dù rất cô độc nhưng Diệp Giang Xuyên lại có một cảm giác thành công nói không ra lời.

Thức ăn lại hết, mọi người lại bắt đầu chịu đói, nhưng tất cả đều kiên trì.

Đây là một sự tiến bộ về tâm cảnh, nếu nó đã hình thành thì không thay đổi. Nghe gió nhẹ, nhìn rừng cây, nhìn mây bay, nhìn nước chảy, cuộc sống đơn giản mà kiên định, không phụ nhân sinh.

Cuộc sống này, Diệp Giang Xuyên vô cùng thích thú. Hắn cảm thấy đây là một sự tiến hóa về tâm cảnh. Thu hoạch của hắn tuyệt đối không nhỏ.

Lần lượt cố gắng, từng khối đất Côn Luân Sơn được đổ vào.

Chững chạc, bất khuất, kiên trì không từ bỏ.

Kiên trì, kiên trì đến cùng.

Oành! Một con đập được sinh ra, hoàn mỹ ngăn lại con sông.

Đập đá xuất hiện, hoàn mỹ không chút tỳ vết, giống như khi con sông sinh ra là đã có nó. Đập đá đã hoàn toàn ngăn lại con sông.

Nước chảy róc rách, nước sông bị con đập ngăn lại, thủy khí tích lũy bên trong con sông.

Dòng sông trở nên rộng hơn, dòng suối nhỏ biến thành con sông nhỏ.

Khi nước sông tích lũy đến trình độ cao nhất, nó sẽ chảy qua lỗ đập, tiếp tục chảy xuôi, cũng sẽ không vì đập đá ngăn lại nước sông mà bào mòn đập đá.

Tất cả hoàn thành, bốn người Diệp Giang Xuyên nhìn con đập, yên lặng cảm nhận thủy khí.

Liễu Liễu nói: “Nguyên khí tăng lên rồi, quá tốt rồi.”

“Sản lượng quả Già La sẽ tăng lên, chúng ta sẽ có rất nhiều quả Già La.”

Thần Tinh reo hò: “Tất cả đều là của chúng ta, chúng ta sẽ không bị chết đói.”

Diêm Bạch Thủy thiếu chút nữa khóc lên: “Ta sẽ không chết.”

“A ô, a ô.”

Diệp Giang Xuyên cũng kêu to: “Chúng ta thành công rồi.”

Mọi người đều cao hứng hoan hô.

“Thành công, thành công!”

Đúng là rất vui.

Bạn đang đọc Thái Ất (Dịch) của Vụ Ngoại Giang Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.