Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi chịu được cái gánh nặng này? (11)

Tiểu thuyết gốc · 1213 chữ

Ngươi có chịu được cái gánh nặng này? (11).

Cát bụi dẫm đạp bởi vó ngựa, lạch cạch lạch cạch trên đường núi chập chùng, để lại đằng sau khói bụi mịt mù, " Đằng trước có một ngọn núi nhỏ, trên đó có một đồi khá trọc do việc khai thác gỗ ở đó diễn ra thường xuyên, chúng ta có thể tới đó nghỉ ngơi.". Tạ Tuế nghe lời này từ Dạ Nguyệt, chỉ gật đầu nhẹ rồi đưa túi nước buộc ở thắt lưng đưa cho Dạ Nguyệt, " Uống đi.". " Con cảm ơn, sự phụ!" . Tạ Tuế mỉm cười nhẹ, sau đó lại tiếp tục đánh ngựa. gió lùa vào mặt Tạ Tuế, cảm giác mát lạnh và thoải mái này nhanh chóng làm Tạ Tuế mê mẩn, chìm trong suy nghĩ của mình, hắn không biết rằng Dạ Nguyệt đã ngủ gục trên lưng hắn lúc nào không hay. Vó ngữa lạch cạch trên một đoạn đường dài, không một bóng dáng của một sinh linh nào xuất hiện, tạo ra cảm giác yên bình vô cùng, cứ như vậy Tạ Tuế cùng Dạ Nguyệt cũng nhanh chóng đến được ngọn núi đó. Tạ Tuế gọi Dạ Nguyệt tỉnh dậy : " Mau dậy.", Dạ Nguyệt nhíu mày , mở mắt, " Đến nơi rồi ạ?". " Phải, nghỉ ở đây vậy." . Dạ Nguyệt ể oải leo xuống ngựa, " Nơi này hồi trước có rất nhiều cây cối a!" . " Nhưng giờ lại như này...". Tạ Tuế cũng hiểu cảnh tượng này có lẽ sẽ để lại một số cảm xúc tiêu cực với Dạ Nguyệt, nhưng hắn không biết cách dỗ trẻ con, càng không biết cách an ủi hay khuyên nhủ như nào. Lấy chiếc chảo ra khỏi cái túi to trên lưng ngựa, rồi kêu Dạ Nguyệt đi tìm vài cảnh củi và mấy chiếc lá khô để nhóm lửa. Dạ Nguyệt chạy xung quanh củi cho sư phụ, " Chỗ này sao lại không có?" , " Sự Phụ để ta đi xa hơn tìm xem, người chờ chút!". Tạ Tuế không trả lời coi như đồng ý, đưa miếng thịt lên không trung mà chém thành nhiều mảnh nhỏ, rồi rơi chúng chảo, sau đó thêm một chút gia vị , rồi đổ cơm nguội vào. Đây là cơm mà người trong làng còn thừa lên đã đưa cho hắn mang theo, có thể sẽ giúp hắn một vài bữa. Hắn giờ chỉ chờ Dạ Nguyệt quay trở lại để nhóm lửa. Ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh sáng chiếu vào mặt hắn, không gian yên tĩnh và yên bình, lúc này làm hắn cảm thấy vui vẻ mà nở nụ cười. Bỗng nhiên, tiếng kêu của vô số loài thú , cùng với hình ảnh đàn chim lũ lượt bay về một hướng khác, dường như muốn rời khỏi khu rừng làm Tạ Tuế thần sắc biến dạng

Cánh rừng nhỏ , Linh Vũ Thế Giới.

Không gian vỡ nứt , năng lượng từ vỡ nứt không gian nhanh chóng xung đột với năng lượng của Thế Giới Linh Vũ, tạo ra các cuộc tấn công năng lượng dữ dội, làm cây cối xung quanh đổ rạp xuống đất. Lá bay ra tứ phía , làm tầm nhìn Dạ Nguyệt lúc này thu hẹp lại. Cảm nhận được cảm giác nguy hiểm, muôn thú xung quanh chạy trốn điên cuồng , ngay cả cho dù có nhìn thấy Dạ Nguyệt, cũng chả thèm để cô bé vào mắt. Không gian vỡ nứt càng ngày càng lan ra , khiến cho năng lượng càng xung đột mạnh hơn, khiến Dạ Nguyệt gần đây chỉ có thể núp sau một cổ thụ để che chắn. Tạ Tuế lúc này lại đang gấp gáp sử dụng thiên phú để cảm nhận Dạ Nguyệt, nhưng năng lượng xung quanh xáo trộn liên tục, làm hắn không thể tìm thấy năng lượng của Dạ Nguyệt xung quanh đây. " Sư Phụ, cứu con!", nghe thấy tiếng này Tạ Tuế nhanh chóng đáp lại : " Ngươi là đang ở đâu?" , Dạ Nguyệt gào lên trong hoảng sợ : " Con không biết!". Tạ Tuế lo lắng không thôi , nhưng cũng không thể để bản thân mất bình tĩnh, "Ngươi nói xem, xung quanh có gì?" . Dạ Nguyệt bắt đầu mở mắt nhìn xung quanh, nhưng vì quá hoảng loạn, dường như lắp bắp nói không thành lời. Có vẻ năng lượng xáo trộn cũng khiến con bé chịu ảnh hưởng từ bên trong cơ thể, gây rối loạn năng lượng bên trong cơ thể , cũng đồng dạng khiến cảm xúc và các giác quan không ổn định.

Tạ Tuế biết rằng cho dù có nói như nào, con bé sẽ không thể dữ được bình tĩnh. Cho nên hắn phải tìm cách khác để tìm thấy được con bé

, Tạ Tuế cố suy nghĩ một hồi lâu , nhưng lúc này năng lượng xáo trộn cũng ngày càng mạnh , Khiến hắn cơ thể năng lượng cũng khó mà giữ ổn định được. " Phải rồi , năng lượng xáo trộn!" , hắn lúc này mới nhận ra, con bé vẫn có thể nói chuyện được vài câu với hắn, chắc chắn có cái gì đó che chắn, ở nơi rừng núi này, ngoài tảng đá to và cây cổ thụ làm lá chắn, con bé chỉ có thể nhanh chóng trốn ở những nơi như vậy. Hắn nhanh chóng cháy về những cổ thụ và những tảng đá lớn mà hét gọi tên Dạ Nguyệt, nhưng lúc này cơ thể con bé bị xáo trộn năng lượng liên tục khiến con bé không thể chịu được sự đau đớn mà ngất đi. Đau khổ gục xuống đất, Tạ Tuế dường như không còn cảm nhận được sự đau đớn do xáo trộn năng lượng, hắn cơ thể lúc này kiệt sức không thể chống lại tác động của sự xáo trộn này, nhưng Tạ Tuế lại không một chút quan tâm đến hiện trạng cơ thể mà cố đứng dậy bước đi tìm Dạ Nguyệt. Từ khi xáo trộn năng lượng do vỡ nứt không gian đến giờ, cát bay mù mịt do ảnh hưởng từ các cuộc tấn công của các dòng năng lượng, không lúc nào dừng lại. Cho đến giờ Tạ Tuế tìm người, phải biết hắn phải khó chịu như nào khi mà không thể nhìn đường, liên tục té ngã, cũng chả thể cảm nhận được năng lượng xung quanh, càng khiến hắn khổ sở là phải chịu đau đớn như bị xé nát cơ thể của sự xáo trộn năng lượng. Nhưng hắn biết rằng Dạ Nguyệt lúc này càng đau đớn hơn hắn, cho nên cho dù liên tục té ngã, cho dù cơ thể kiệt sức, hắn cũng không chịu bỏ cuộc mà vẫn tiếp tục đứng lên. Tế bào cơ thể hắn gào thét vì đau đớn, nhưng hắn vẫn cắn chặt môi mà tiếp tục bước tiếp. " Ngươi vì cái gì mà lại hi sinh bản thân để bảo vệ đứa nhóc đó?", âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong đầu hắn.

Bạn đang đọc Tán vũ sáng tác bởi hsgtjhf2379
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hsgtjhf2379
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.