Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi có chịu được cái gánh nặng này? (10)

Tiểu thuyết gốc · 993 chữ

Đêm tối , tại làng Yaui, Linh Vũ Thế Giới.

Tạ Tuế ra khỏi căn nhà nhỏ sập xệ, trước mắt là khung cảnh yên bình thơ mộng, với các ngôi sao chiếu sáng khắp vùng trời, đồng cỏ mênh mông. Tô đậm hơn nữa khung cảnh này , có lẽ là đom đóm lơ lửng khắp nơi, tạo nên khung cảnh đầy thơ mộng. Cửa nhà cũng có tiếng mở ra, " Ngài không ngủ ạ?". Tạ Tuế không nói gì, đi về phía cánh đồng lúa phía xa, cô bé cũng hiểu ý mà chậm chạp đi theo, hắn không cần đèn đuốc, đơn giản nơi là có đom đóm và các ngôi sao chiếu đường cho hắn đi rồi. Tiếng có xào xạc và tiếng bước chân ấy, càng ngày càng nhỏ đi, rồi cuối cùng dừng lại. Tạ Tuế dơ tay lên rồi nhìn về phía cánh đồng lúa : " Con hãy nhìn đây." , nói xong, năng lượng từ cơ thể Tạ Tuế, đang dần thoát ra , sau đó phân tán ra các phía, nhắm tới đom đóm xung quanh, chỉ thấy năng lượng của Tạ Tuế, dường như tách các hạt năng lượng nhỏ ra khỏi cơ thể của đom đóm, đến khi đom đóm không rơi xuống từ không chung, không còn dấu hiệu của sự sống. Năng lượng cứ như vậy tách ra từ hàng trăm con đom đóm trở về tay của Tạ Tuế, các hạt năng lượng tích tụ lại ở lòng bàn tay thành hình cầu phát sáng, sau đó liền phân tán ra khắp cánh đồng, như mưa mà rơi xuống trở thành nguồn dinh dưỡng cho lúa và tấn thăng đất màu mỡ. Chỉ còn tàn dư là các vầng sáng lơ lửng trên cánh đồng lúa. Cảnh tượng này làm cô bé cảm thấy thích thú, nhưng lại có chút buồn bã. " Con thấy nó rất đẹp, nhưng có nhất thiết phải khiến các chú đom đóm vô tội phải chết?". Tạ Tuế hiền từ cười và nói : " Sau này nhóc không nhất thiết phải làm vậy, là do ta bất đắc dĩ mới vậy mà thôi.". Cứ như vậy câu nói ấy làm cô bé mỉm cười trở lại. Tạ Tuế và cô bé ngồi dưới bãi cỏ cạnh đồng lúa. Cô bé lúc này tò mò hỏi : " Ngài tên gì vậy, ta chưa biết tên ngài.", "Tạ Tên Tạ Tuế, gọi ta là sư phụ.". Cô bé vui vẻ đáp lại : " Vâng sư phụ, con tên Dạ Nguyệt " . Rất nhanh mặt trời đã mọc, Tạ Tuế không ngủ, hắn luôn canh chừng đồ đệ của mình, âm thanh bước chân nhanh chóng làm hắn quay người lại. Thấy Tạ Tuế bỗng nhiên quay người lại , trưởng làng cung kính nói : " Ta và mọi người trong làng đã sắp xếp đầy đủ rồi." . Nghe vậy Tạ Tuế cười nói : " Cảm ơn dân làng đã giúp." , " Đừng khách khí!" . Tạ Tuế cũng nhân tiện nói : " Tôi đã giúp vụ mùa lúa của dân làng rồi, có thể duy trì được hơn 5 năm, 5 năm nữa ta sẽ quay trở lại." . Nghe vậy , trưởng làng nhìn về phía đồng lúa mà sửng sốt. Chỉ trong một ngày, cánh đồng lúa đã đã chín vàng, dù là đang gần mùa thu hoạch, nhưng điều này cũng không thể xảy ra. Đối với dân làng, đây dường như là một phép màu, có thể chấm dứt sự nghèo đói của dân làng. Trưởng làng phấn kích hét lớn :" Mọi người!, mau tới xem, lúa chín rồi!". Nghe vậy mọi người có chút ngơ ngác, nhưng cũng nhanh chóng tiến về phía cánh đồng. Cứ như là giấc mơ vậy, với vụ lúa chín này, họ có thể cầm cự được một khoảng thời gian nữa. Nhưng đâu chỉ có vậy, vì Tạ Tuế tấn thăng đất đai và cây trồng, không chỉ là cầm cự, dân làng có thể trở nên giàu có trong một khoảng thời gian ngắn. " Đây làm một sự ban phước! chúng tôi đợi ơn ngài!.". " Mọi người thấy chưa, sư phụ là tuyệt nhất, sự phụ đã làm thế này này....." . Cứ như vậy cuộc trò chuyện kéo dài trong một khoảng thời gian . Nhưng cái gì đến cũng phải , Tạ Tuế cùng Dạ Nguyệt cuối cùng cũng phải chia tay với dân làng để bắt đầu cuộc hành trình của mình. " Đây là đồ ăn và ngựa, nó có thể là phương tiện di chuyển của ngày hoặc là đồ ăn dự trữ, còn túi đồ ăn này có thể đủ để ăn trong 1 tháng. Nếu cần gì nữa thì ngài cứ nói, chúng tôi sẽ sớm chuẩn bị thêm." . Tạ Tuế nghe vậy liền nói một cạnh vội vàng : " Không cần đâu, như này là đủ rồi.". " Chúng ta đi thôi Dạ Nguyệt.", " Vâng!" , cô bé nhanh chóng đáp lời. Tiếng vó ngựa đạp đất, cuộc hành trình của Tạ Tuế và Dạ Nguyệt bắt đầu, nhưng Dạ Nguyệt vẫn còn có cái gì lưu luyến mà nhìn lại phía sau. Ở cánh cửa làng , vẫn còn tiếng nói chúc phúc của dân làng : " Ngài và Dạ Nguyệt phải bình an!" . " Dạ Nguyệt, con phải chăm sóc tốt cho bản thân, phải nghe lời sư phụ, sau này mới có thể mạnh mẽ mà sống tiếp, con mãi là niềm tự hào của làng!". Tạ Tuế lưng áo ướt đẫm, ướt vì nước mắt của Dạ Nguyệt không ngừng rơi xuống, nhưng Tạ Tuế không có gì phản ứng, dường như rất hiểu nỗi niềm của đứa trẻ này, cũng quyết định sẽ trở thành bờ vai để cô bé có thể nương tựa vào những lúc khó khăn.

Bạn đang đọc Tán vũ sáng tác bởi hsgtjhf2379
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hsgtjhf2379
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.