Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân Thể Gió Thân

Tiểu thuyết gốc · 3114 chữ

Trở lại vào Tháng Quỷ Tiết, Năm Đinh Dậu, thời điểm mà Minh Đan mới trở lại Đại Việt sau gần chín năm trời lưu lạc trên mảnh đất Úc Đại Lợn. Hắn trở về Đông Đô Thành để thăm ông bà ngoại cùng toàn thể thân nhân, gia quyến trong gia tộc họ Phạm. Nơi toạ lạc căn biệt thự bề thế, sang trọng mà ông bà ngoại của hắn, đang an dưỡng tuổi xế chiều ở đó. Nhưng nay căn nhà đã bị xuống cấp nghiêm trọng lắm rồi. Vẻ cũ kỹ đã hằn sâu lên kiến trúc của căn nhà, từng mảng tường bị bong tróc, nước sơn đã hoen ố đi ít nhiều, những công trình nhỏ được làm bằng gỗ trong căn nhà ấy cũng đã bị mối ăn mòn theo sự tàn phá nghiệt ngã của thời gian, dù căn biệt thự này mới chỉ xây dựng hơn một Thập Kỷ mà thôi. Lý do chủ yếu cho việc xuống cấp nghiêm trọng của căn biệt thự được thiết kế như ba ngôi nhà riêng biệt, nhưng lại có sự liên thông vào nhau thế này. Có lẽ là do luôn luôn thiếu vắng hơi ấm con người trong căn nhà rộng lớn như thế. Vì ban đầu ông ngoại của hắn quyết định xây thành ba căn nhà như vậy, với ý định tập chung tất cả các con cái về tề tựu chung trong một ngôi nhà lớn, nhưng vẫn giữ được sự riêng tư của từng gia đình, tránh những mâu thuẫn không đáng có trong cuộc sống hằng ngày.

Nhưng mọi người trong nhà không ai muốn chuyển về ở cả, bởi lẽ vì vị trí tương đối xa của căn nhà. Mảnh đất nằm tại ngoại ô của Thành Đông Đô, nơi mà trước đây hơn chục năm chỉ là đồng không, mông quạnh, không một bóng người sinh sống. Cho nên để di chuyển tới chỗ làm, trường học, hay đi vào trung tâm sẽ vô cùng bất tiện. Dẫn tới chỉ có ông bà ngoại của hắn cùng cô giúp việc lâu năm của gia đình là sống ở đây. Còn các gia đình con cháu sẽ chỉ tụ tập về mỗi cuối tuần hay những dịp lễ Tết thì căn nhà mới đông đúc tiếng người cười nói, nơi ấy mới có lại một chút sinh khí của cuộc sống thường hằng !

Trở lại với sự kiện kinh hoàng xảy ra vào đêm hôm ấy, sau khi được chở đi lượn đường và ăn lẩu ếch cạnh Hồ Tây, bởi các ông anh họ của hắn sau bao năm xa cách muôn trùng mây. Khi về lại căn nhà của ông bà ngoại, thì đồng hồ mới chỉ điểm sang tám giờ hơn một chút thôi. Nhưng mà ông bà ngoại của hắn, sau khi ăn cơm tối vào lúc sáu giờ thì sẽ tắt đèn và đi ngủ vào lúc bảy giờ tối, hôm nào muộn hơn thì là tám giờ thôi. Cho nên lúc này đứng ở ngoài cổng nhìn vào bên trong căn nhà to lớn không một ánh đèn, chỉ có một màn đêm thăm thẳm làm căn nhà càng trở nên tĩnh mịch, u tối đến lạ thường. Khiến hắn cảm thấy ngán ngẩm vô cùng. Phải mất đến gần mười lăm phút đồng hồ để gọi và nhờ chị giúp việc ra mở cổng cho hắn vào.

Uể oải đi vào trong căn nhà to lớn, Minh Đan nhanh chóng thoát ly sang một phía của căn nhà để tránh làm ông bà hắn thức giấc. Mò mẫm trong bóng tối, đi lên tới tầng hai của dãy nhà bên trái, nơi có hai phòng ngủ dành cho con cháu, cuối tuần xuống thăm ông bà hay khách khứa từ xa ghé chơi, có thể nghỉ lại được thoải mái. Không hiểu tại sao hôm ấy, lại có một cảm giác rất kỳ lạ, cứ thôi thúc hắn chọn căn phòng nhỏ hơn nằm ở bên cạnh cầu thang dẫn lên tầng trên. Chứ không trở về căn phòng thân quen, nơi có cái ban công nhìn ra mặt đường như mấy ngày trước hắn vẫn ở nữa.

Vừa bước chân vào căn phòng, Minh Đan đã cảm thấy một cảm giác cũ kỹ, lành lạnh được hình thành lên bởi cái tủ quần áo chắc cũng đã gần hai Thập Kỷ rồi, cái tủ gỗ với nước sơn đã bạc màu theo năm tháng ấy, nó có một tấm gương được thiết kế nằm ở một bên cánh cửa tủ, và không biết vì vô tình hay cố ý mà chiếc gương đó lại được chiếu thẳng vào giường ngủ. Vừa thoáng nhìn qua cách sắp đặt, bài trí của các vật dụng trong phòng, đã khiến hắn không ngừng cau mày, tỏ ra khó chịu vô cùng. Nhưng phần vì đã thấm mệt và lười phải di chuyển chỗ ngủ, nên hắn cũng kệ, nằm dài ra giường để thả mình vào giấc ngủ đang chợt ùa tới. Chỉ vừa nhắm mắt được khoảng đâu đó mười lăm phút, hắn cảm thấy khá nóng nực, cho dù chiếc điều hoà trong phòng đang để mười tám độ, thế mà chẳng hiểu sao, chẳng có một tý gió lạnh nào. Hắn lại tiếp tục mặc kệ, nhắm mắt nhằm vỗ mình vào giấc ngủ cho nhanh.

Thời gian lại chầm chậm trôi qua, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, đột nhiên hắn thấy một hình ảnh ma mị, hiện lên rõ mồn một, khắc sâu trong tâm trí, chứ không hề giống những cơn ác mộng mờ ảo, chợt đến rồi quên mau !

Một cô gái trong chiếc váy đỏ, đang đứng ngay tại trước cửa phòng ngủ của hắn. Hình ảnh cô gái hiện lên với mái tóc đen dài chấm eo, làn da trắng xanh nhợt nhạt, đôi mắt trắng dã, sắc lạnh, hai răng nanh mọc dài, trắng ởn, cùng với khuân mặt giận dữ là đôi tay với móng nhọn hoắt, để hờ hững hai bên hông. Cô gái lên tiếng với giọng nói vang lên từ nơi xa lắm, nhưng cứ luẩn quẩn, ám ảnh lấy tinh thần của Minh Đan vào lúc này :

- Mày... cút ra khỏi đây mau, nếu không... tao sẽ giết mày chết...

Lúc này hắn đã vã mồ hôi ra như tắm, dù sống lưng đã lạnh toát. Cố gắng khẽ mở mắt ra liếc nhìn về phía cửa thì không thấy gì cả. Nhưng khi mí mắt vừa sụp xuống thì hình ảnh cô gái váy đỏ lại hiện lên rất rõ ràng. Tự trấn tĩnh bản thân mình và biết chắc rằng Vong nữ này không thể lại gần mình được, do trên tay của Minh Đan vẫn đang đeo vòng Lu Thống, đã được mẹ hắn thỉnh từ bên Sri Lanka, nơi khởi nguồn của Phật Giáo Nguyên Thuỷ sau chuyến hành hương lần trước của mẹ hắn.

Biết rõ là thế, nhưng sự sợ hãi cứ dần xâm chiếm lấy toàn bộ tinh thần Minh Đan theo từng tiếng gằn lên của Vong nữ váy đỏ ấy.

- Mày cút ra khỏi đây nhanh... Không tao sẽ bắt mày... đi theo với tao...

Lúc ấy hắn chỉ thuộc mỗi Lục Tự Chân Ngôn. Nên không ngừng thầm Trì Tụng " Om Ma Ni Pad Me Hum " trong tiềm thức. Nhưng dường như không có tác dụng gì mấy...

Vong nữ áo đỏ vẫn đứng ngay cửa phòng với nét mặt ngày càng giận dữ hơn, nhưng Minh Đan nhận ra rằng, hình như đúng là nó không thể tiếp cận mình gần hơn được nữa. Điều ấy chỉ làm cho cậu tìm lại chút yên tâm, mặc dù mồ hôi vẫn túa ra không ngừng, làm ướt đẫm chiếc áo thun mà hắn đang mặc trên người...

Lần đầu tiên, Minh Đan cảm thấy kinh hãi đến như vậy. Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc ở đấy, hắn thấy lấp ló đằng sau Vong nữ váy đỏ ấy, thân ảnh một bà lão già cả chẳng biết đã xuất hiện từ khi nào. Bà cụ hiện lên với khuân mặt nhăn nheo, cùng với nước da xám xịt, thêm vào chiếc áo nâu sờn cũ cùng chiếc quần bà ba đen, làm hắn liên tưởng ngay đến những bà cụ ở làng quê Bắc Bộ vào đầu Thế Kỷ XX, mà hắn đã không ít lần bắt gặp trong những bộ phim truyền hình, tái hiện lại cảnh làng quê Đại Việt ta những năm còn bị thống trị dưới ách đô hộ của bè lũ Thực Dân Pháp.

Bà cụ xuất hiện ở đó, rồi nhẹ nhàng cất chất giọng già nua, khàn khàn, vang vọng khắp không gian :

- Thôi... con àh, đừng làm hại người vô tội nữa... người này không phải là người đã hại mẹ con ta ra nông nỗi này...

Đến lúc này như đã vượt quá sự chịu đựng của bản thân, Minh Đan mở hẳn mắt ra, vội vàng đứng dậy, đi nhanh xuống lầu, hắn nằm ra chiếc trường kỷ được kê gần giường ông bà đang ngủ trong gian nhà giữa. Lúc này nghe thấy tiếng ngáy của ông ngoại hắn, tiếng thở nhè nhẹ, đều đặn của bà ngoại. Hắn mới như lấy lại được bình tĩnh để suy xét lại cái sự việc mình vừa trải qua là mơ hay thực ? Hắn nhớ lại lúc hắn đã quá sợ hãi, mở mắt ra, nhìn dáo dác xung quanh thì chẳng thấy gì cả... Chẳng có cô gái váy đỏ hay bà cụ nào như những hình ảnh vẫn khắc sâu vào thần thức hắn. Những giọt mồ hôi lạnh, vẫn đang không ngừng túa ra, tay chân tê cứng lại, điều ấy đã quá đủ cho Minh Đan nhận thấy, những gì mà hắn vừa trải qua không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng hay do mệt mỏi, mà dẫn đến những suy nghĩ linh tinh như báo đài vẫn thường lý giải cho những hiện tượng bóng đè trong dân gian... Sau cái đêm kinh hoàng ấy, hắn tuyệt nhiên không dám mò vào căn phòng đấy ngủ thêm bất cứ một lần nào nữa, mỗi lần phải đi ngang qua căn phòng trống ấy, lại có một cảm giác rờn rợn, lạnh sống lưng làm cho hắn rảo bước đi thật nhanh qua khỏi đó...

Trời đã càng trôi về khuya, xung quanh chỉ vắng lặng một màn sương đêm âm u, mờ tối, ánh sáng heo hắt từ những bóng đèn đường dường như chẳng thể làm vơi bớt cái sự lặng lẽ, cô tịch của con đường vắng nơi có căn biệt thự rộng lớn của gia tộc họ Phạm toạ lạc. Sau một hồi lâu suy nghĩ về số phận nghiệt ngã của Linh Thần và những điều mà cô ấy đang phải gánh chịu thời gian gần đây. Minh Đan cảm thấy có một chút mỏi mệt, liền thả lỏng cơ thể xuống chiếc giường lạnh lẽo, vì thỉnh thoảng mới có người lên đây nằm nghỉ lại thôi. Còn đâu tất cả các phòng ngủ trong toà nhà này đều đã để trống lâu rồi. Mệt mỏi, sau một chuỗi ngày dài, tiếp nhận biết bao nhiêu sự kiện không vui xảy ra với những người mà hắn quan tâm. Rất nhanh chóng, hắn chìm dần vào giấc ngủ từ lúc nào không hay biết. Thời gian tích tắc dần trôi đi, trong không gian vắng lặng, có những tiếng động kẽo kẹt phát ra ở đâu đó, khiến hắn giật mình thức giấc. Lấy cái điện thoại ra xem giờ, thì chỉ mới cuối giờ Sửu, chuẩn bị sang giờ Dần thôi. Định nhắm mắt, tiếp tục đi vào cơn mơ êm đềm. Nhưng lần này, những tiếng động khô khốc phát ra ở đâu đó bên ngoài căn phòng khiến hắn không thể nào ngủ lại được. Chợt hình ảnh cách đấy một năm lại ùa về, bóng hình Vong nữ trong chiếc váy đỏ, đằng sau là hình ảnh mập mờ của một cụ già lại phác hoạ rõ nét lên trong tâm trí của hắn, sau cả một quãng thời gian dài, tưởng chừng như mọi chuyện đã chìm sâu vào quên lãng...

Biết là có điềm gì đó không hay xảy ra rồi. Hắn nhẹ nhàng bật dậy, với tay lấy trong ba lô ra một cái túi nhỏ mà người ta hay dùng để đựng kính mắt hoặc đựng bút viết... Nhưng hắn lại lôi từ trong túi ra một chiếc nanh heo rừng khá dài, một đầu được thiết kế bằng đồng, khắc hình thù của Bệ Ngạn một trong Long Sinh Cửu Phẩm, loài Linh Vật duy trì sự công bằng, răn dạy chúng sinh phải biết sống lương thiện theo các tư liệu cổ được lưu truyền trong dân gian suốt bao Thế Kỷ qua !

Ngoài chiếc nanh heo ra, Minh Đan còn lấy một cái túi nhỏ như túi thơm của phụ nữ thời xưa, nhưng có điều bên trong chiếc túi này, chứa một loại bột gì đó nhìn qua như tro hương vậy. Cầm hai vật phẩm kỳ dị trong tay, lấy thêm lá bùa trấn yểm của Mật Tông, hắn vẫn luôn giữ trong ví tiền ra. Cùng với một túi khác có hình Phật Bà Quan Âm nhưng bên trong có một mẩu gỗ nhỏ lắm, tương truyền rằng mẩu gỗ này chính là thứ gỗ được lấy từ cây Bồ Đề tại Sri Lanka, nơi khởi nguồn của Phật Giáo Nguyên Thuỷ, dưới tán cây Bồ Đề ấy, Đức Phật đã giác ngộ được Luật Nhân Quả trong cõi trời đất, và Ngài đã chính thức đạt được công đức viên mãn, tu thành chánh quả, thoát khỏi cõi Hồng Trần bi thương...

Trong bóng đêm u tối, nhè nhẹ tiến sát đến cảnh cửa phòng để nghe cho rõ cái thứ âm thanh khô khốc, kẽo kẹt đang vang vọng trong bóng tối. Khi áp tai mình vào cánh cửa phòng để nghe cho rõ hơn. Tiếng kẽo kẹt ấy vẫn vang lên đều đều, nho nhỏ nhưng đủ để làm cho một thanh niên đã có kha khá trải nghiệm tâm linh như hắn, cũng phải dựng cả tóc gáy, như có một luồng khí lạnh vô hình, đang lan toả khắp sống lưng. Làm hắn căng thẳng hơn rất nhiều ! Từng giây đồng hồ cứ thế, tíc tắc trôi qua, mà Minh Đan cảm tưởng như đã trôi qua mấy canh giờ vậy. Bỗng dưng tiếng động kẽo cọt nãy giờ chợt im bặt. Trả về sự tĩnh lặng đến rợn người của màn đêm u tối. Mồ hôi đã lấm tấm trên trán, không ngừng đề phòng, hắn định lùi lại chỗ giường ngủ để Thiền Tịnh bắt Ấn Quyết, Trì tụng Ngũ Bộ Chú. Thì đột nhiên hắn thấy như nắm đấm của cánh cửa phòng đang dần dần xoay... Đến lúc này, thì ngồi im cũng không ổn, thế thì đành phải làm theo châm ngôn những lúc sống còn, đó là " thà chết chứ không chịu hy sinh " thôi. Lấy hết can đảm, không đợi nắm đấm cửa xoay hết. Hắn chộp lấy tay đấm cửa rồi mở thật mạnh ra. Ném thẳng gói Tro Hương về hướng vừa mở. Lúc ấy chợt có một luồng khí lạnh buốt đến tê người, thổi ngược về lại chỗ căn phòng đối diện. Hoà trong làn hơi lạnh ấy, hắn nghe the thé đâu đó có tiếng thét đau đớn, thê lương, chua chát và ma mị vô cùng của một người phụ nữ...

Nhưng bặt nhiên đôi mắt của hắn vẫn chưa thể thấy được điều gì cả. Lẩm nhẩm Ngũ Bộ Chú trong miệng, đeo cái nanh heo vào trước ngực. Nhét những tấm phù chú còn lại vào túi áo. Tay bắt Kim Cang Quyền Ấn. Thở hắt ra một hơi dài, định thần lại, Minh Đan quyết định tiến phăng phăng tới cánh cửa nãy giờ vẫn đóng im ỉm của căn phòng đối diện. Không ngại ngần, hắn mở phăng cánh cửa ra. Mở đèn lên, nhìn quanh quất xung quanh một hồi lâu, chỉ thấy bụi bẩn và cái khí lạnh lẽo vô cùng, toát ra từ một căn phòng đã vắng người ở từ lâu, làm hắn có chút chột dạ. Quyết định rất nhanh, hắn lấy tấm bùa vàng của Mật Tông ra. Lấy bật lửa hoá luôn tại chỗ, một tiếng Phừng vang vọng lên, sau đó là một chút tiếng " xèo, xèo " khi tấm bùa được hoá hết, lan toả tàn tro vào không trung trong căn phòng trống... Sau khi hoá xong lá bùa ấy, hắn mới nhẹ nhàng ngưng đọc Ngũ Bộ Chú và dần cảm thấy không khí trong phòng bớt phần lạnh lẽo đi rất nhiều. Minh Đan nhẹ nhàng lùi ra cửa, tắt đèn đi và đóng cửa lại. Đứng trước cánh cửa đóng hắn dùng ngón tay vẽ lên cánh cửa một chữ " Định " trong Từ, Uy, Định, Huệ bằng tiếng Hán. Cốt chủ yếu để tạm thời nhốt những thứ không sạch sẽ ở trong căn phòng ấy. Bởi vì hắn biết với niệm lực của mình, chưa đủ để Tịnh Độ cho hai vong linh đã vất vưởng trên mảnh đất này từ rất lâu rồi... Quay lại phòng ngủ của mình. Khẽ nhìn điện thoại, thì hắn mới phát hiện ra, đã sắp hết giờ Dần, chuyển sang giờ Mão rồi. Trong giới Huyền Môn, có hai canh giờ cực kỳ thích hợp cho việc Thiền Tịnh và tu tập đó chính là Giờ Dậu và Giờ Mão. Ấy thế mới có câu " Nhất Chạng Vạng, Nhì Rạng Đông " là như vậy đấy. Biết là cũng chẳng ngủ lại được nữa, khẽ đóng cửa phòng lại. Ngồi xếp chân ngay ngắn lên chiếc giường và bắt đầu nhập Thiền để cho thân tâm được bình an, tự tại, giảm bớt những sân hận lại. Vì hắn biết bản thân hắn có Nhẫn đến cỡ nào đi chăng nữa, cũng có lúc sẽ phải phát tiết ra trước những chuyện thị phi, đa đoan, hiểm nguy và đau thương bởi những kẻ tiểu nhân gây ra cho những người mà hắn quan tâm, yêu thương và luôn mong cầu bình yên đến bên họ...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.