Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc Mơ Muộn Màng

Tiểu thuyết gốc · 5117 chữ

Ngay tối hôm ấy, Thiên Tư đi cùng người anh rể của cô về luôn trên Di Linh. Trên con đường đèo mờ sương, chiếc xe cứ vun vút lao đi giữa màn đêm thăm thẳm. Ngồi hướng ánh mắt miên man ra bên ngoài cửa kính xe, Thiên Tư đang có chút bối rối không hề nhẹ với những gì mới xảy ra. Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong tâm tưởng của cô bé. Vì Minh Đan đã từng nhận định về bản mệnh Sát Âm của cô rất đặc biệt. Những Vong bình thường sẽ không hề thích ở gần hay tiếp cận với cô chứ đừng nói là có thể ốp vào. Chỉ có những hàng Âm Thần như Anh của cô hay Thổ Địa mới có khả năng làm được điều đó. Vậy mà cớ làm sao lại có một Vong Nữ chết vất vưởng nơi đầu ngõ, lại có thể làm cái điều mà tưởng chừng như không thể xảy ra như vậy. Bao nhiêu câu hỏi cứ luẩn quẩn trong tâm trí của cô bé, rồi chẳng biết từ lúc nào, Thiên Tư đã chìm sâu vào giấc ngủ, sau một ngày dài đằng đẵng với biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ xảy ra. Chiếc xe cứ thế, lao đi vun vút trong màn sương đêm buốt lạnh, đâu đó bên cạnh chiếc xe đang băng băng trên con đường vắng ấy, có những thứ kỳ dị mà mắt thường hẳn nhiên không thể nào nhìn thấy, cũng đang lao theo chiếc xe như một kẻ săn mồi giữa đêm khuya không muốn để vụt mất con mồi vậy...

Vào một buổi sáng trong lành, vẫn còn đang nằm dài trên giường, trong chiếc mền ấm áp, Thiên Tư vẫn đang cố gắng nướng thêm tý nữa cho nó cháy khét lèn lẹt. Vì thời tiết ở trên cao nguyên Di Linh vào thời điểm cuối năm thế này cũng không khác mùa Đông miền Bắc là mấy. Trời mờ sương, từng tia nắng trong lành, len lỏi qua từng tán lá, ngọn cây, làm bừng lên sức sống của một màu xanh mơn mởn, cái màu của rừng núi hoang vắng ấy, màu của thiên nhiên ban sơ, màu của những hàng cây cà phê kéo dài đến tận đường chân trời... Tất cả những điều đấy hoà quyện lại, tạo lên một không khí thoải mái, thoáng đãng, sẽ làm tan biến đi hết mọi ưu tư, muộn phiền nơi cuộc sống bon chen, mệt mỏi nơi phồn hoa đô hội dưới Phủ Gia Định. Thiên Tư cũng đã về nhà được ba, bốn hôm rồi. Nhưng từ lúc cô về nhà tới nay thì không thấy có một vấn đề gì liên quan đến tâm linh xảy ra cả. Cô bé vẫn hồn nhiên, thơ thẩn phụ giúp bố mẹ cô làm những công việc nhà cũng như đi thu hoạch hạt cafe, vì bố cô nay cũng đã tuổi cao, sức yếu cho nên sức khoẻ của ông đã giảm sút nhiều, nên ông không thể hoạt động mạnh như xưa được nữa. Cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thanh bình, êm ả trong suốt kỳ nghỉ cuối năm này như sông Đông êm đềm vậy. Ai ngờ đâu, chỉ là chút bình lặng trước khi giông tố ập đến xối xả, cốt để đánh lừa đi cảm giác đề phòng của những thành viên trong ngôi nhà nhỏ trên đồi hoang ấy mà thôi...

Mọi chuyện bắt đầu xảy ra vào buổi trưa ngày hôm ấy, vì bố cô bị mệt nên sau khi ăn cơm xong, ông liền vào phòng ngủ của mình để nghỉ ngơi buổi trưa cho khoẻ khoắn. Còn ở ngoài phòng khách thì bà đang lo dọn dẹp bữa cơm vừa xong, Thiên Ngọc đang chăm hai đứa con còn nhỏ xíu của cô, Thiên Tư thì đang bực mình nghịch điện thoại, vì ở trên núi làm gì có mạng mà đòi cập nhật tin tức cơ chứ, khiến cô không tám với bạn bè được, ở đây có sóng điện thoại chập chờn đã là may lắm rồi.

Sau khi bố của Thiên Tư vào ngủ được khoảng ba lắm phút, bỗng dưng ông hốt hoảng chạy từ trong phòng ngủ băng qua phòng khách, đi hẳn ra ngoài cửa, dáo dác nhìn quanh quất, miệng không ngừng hỏi :

- Nó đâu rồi ? Nó đâu rồi ???

Mọi người trong nhà nhìn nhau ngơ ngác vì không hiểu đang xảy ra chuyện gì cả. Thiên Tư liền chạy ra ngoài cửa tiến đến gần ông rồi lên tiếng :

- Ủa, bố kiếm ai hay kiếm cái gì ạh ?? Bố cứ nói con, để con tìm giúp bố. Chứ nãy giờ cả nhà mình vẫn ngồi ở đây, đâu có ai ghé qua nhà mình đâu...

Lúc này, có lẽ ông đã dần tỉnh táo, lấy lại được thần trí, ông đưa đôi mắt nhìn rất lâu ra phía cổng nhà. Rồi ông lặng lẽ đi vào trong nhà, tiến lại chỗ bàn thờ Cửu Huyền Thất Tổ của dòng họ, liền thắp nhang, khấn vái lầm rầm cái gì đó, sau đó ông lần lượt cắm vào những bát nhang đã đầy những chân nhang theo năm tháng. Sau những nghi lễ ấy, ông tiến lại chiếc bàn trà, nơi mà mọi người đang im lặng chờ đợi ông giải thích những hành động kỳ lạ vừa rồi. Nhấp chén chè xanh có chút đậm đặc, rồi ông mới bắt đầu nhẹ nhành lên tiếng :

- Hồi nãy khi bố vào trong buồng ngủ rồi, đột nhiên bố mơ thấy bà nội về các con ạh. Nhưng bà nội về chỉ đứng ở ngay ngoài cửa nhà thôi, lạ là bà không bước vào trong nhà. Mà tự dưng lần này bà nội lại trách là " tại sao lần này con bé Thiên Tư về nhà mà lại không đem gì về cúng kiếng thế, mẹ đói, mẹ khát lắm ". Lúc ấy bố đã cảm thấy có chút kỳ dị rồi, vì gia tiên, tiền tổ của gia đình mình luôn được cúng bái hết sức đầy đủ mỗi ngày Sóc, Vọng hằng tháng. Như vậy thì cớ làm sao mà dám để cho các cụ phải đói khổ như các vong linh vất vưởng đầu đường, xó chợ được chứ. Nhưng bố vẫn nhẹ nhàng phân trần với bà nội là " không, cháu nó về đem rất nhiều đồ về thắp nhang cho các cụ mà mẹ, mẹ không nhận được ạh ". Sau đó bà nội vẫn đứng ở ngay trước thềm cửa thôi, mà lại không đi vào nhà, vẫn cất tiếng nói " không, mẹ không nhận được con ạh, mẹ đói, mẹ khát lắm, con bảo các cháu cúng cho mẹ đi ". Nói tới đây bố cảm thấy có chút không ổn rồi, mặc dù hình dáng đúng là bà nội thật, nhưng tại sao bà lại không đi hẳn vào trong nhà mà cứ chỉ đứng ở nơi thềm cửa ??? Các con nên nhớ trong nhà chúng ta có thờ cúng Cửu Huyền Thất Tổ cùng các vị Thổ Công, Thổ Địa đàng hoàng, như vậy không dễ gì mà có thể loại Vong vất vưởng lọt được vào nhà đâu. Chính vì điều kỳ lạ ấy mà bố liền đứng dậy mà tiến tới chỗ bà nội đang đứng. Lúc này chân tướng mới rõ ràng các con ạh. Khi bố mới tiến lại gần chỗ bà nội đang đứng được ba bước, thì bỗng dưng bố nhìn lại thì đó không phải là bà các con nữa. Mà thay vào đó là một cái Vong nữ, mái tóc rối bời che gần hết khuân mặt, nó mặc một bộ đồ trắng dường như còn vương vãi máu. Khi thấy bố tiến lại gần, nó biết bị lộ rồi và có lẽ nó cũng mới phát hiện ra bố là Thầy Pháp nên nó liền quay lưng chạy chối chết ra phía cổng. Lúc đấy bố cũng vừa chợt tỉnh ngủ, liền chạy đuổi theo ra ngoài này, xem thứ yêu nghiệt gì dám " Trộm Long Tráo Phụng, Lộng Giả Thành Chân " vào đến tận đây nhằm lừa gạt chúng ta để cúng thí thực cho chúng. Loài yêu nghiệt này thật to gan mà...

Nói tới đây, cả nhà không rét mà run, mọi người nhìn nhau lộ vẻ căng thẳng, có chút sợ sệt và hoang mang cực độ lắm. Đến lúc này Thiên Tư mới run run lên tiếng, kể cho bố mẹ của cô nghe về vụ việc mình đã bị một Vong nữ chết ở ngay ngã tư đường, ngoài đầu hẻm ở dưới nơi cô đang sinh sống, ốp vào và giả làm Anh Cả để hòng xin ăn, xin uống diễn ra như thế nào... Ông anh rể đi về quê cùng cô đợt này cũng nhanh nhẹn lên tiếng xác nhận những sự việc linh dị này, vì bản thân anh cũng đã tận mắt chứng kiến lúc Anh Cả ốp vào và giải thích tường tận chuyện Vong Nữ dám giả mạo mình để lừa gia đình. Sau khi nghe hai đứa kể xong những việc xảy ra tại thành Gia Định, ông liền đứng dậy tiến tới bàn thờ nhỏ hơn nhưng không kém phần trang nghiêm, được đặt bên cạnh bàn thờ của Cửu Huyền Thất Tổ. Mọi người trong nhà còn đang hết sức bối rối vì không hiểu ông đang định làm gì ? Thì chỉ thấy ông thắp ba nén nhang lên bàn thờ đó rồi lầm rầm khấn vái điều gì đó...

Thiên Tư chỉ biết rằng chiếc bàn thờ nhỏ hơn để cạnh bàn thờ Gia Tiên ấy, để thờ cúng một vị thầy pháp đức cao vọng trọng đã qua đời từ rất lâu rồi. Nhưng vì duyên sâu nghĩa nặng từ nhiều đời trước giữa vị thầy pháp ấy và gia tiên của dòng họ cô. Mà từ khi bố cô bắt đầu chuyển từ đất Thành Nam vào cao nguyên Di Linh để sinh sống, thì vị thầy pháp ấy đã đi theo để phù hộ, độ trì cho bố cô. Nghe bố cô kể lại thì ông coi vị Thầy Pháp đáng kính ấy không khác gì một Vị Âm Thần bảo hộ cho gia tộc mình. Qua các câu chuyện của ông thỉnh thoảng tiết lộ cho con cháu thì đã không ít lần vị Thầy Pháp ấy đã chỉ điểm, giải nguy và cả cứu mạng bố cô rất nhiều lần trên con đường đi Hành Đạo giúp đời của ông khi ông vô tình phải đụng độ những thế lực quá khủng khiếp, không chịu tuân theo quy luật Luân Hồi của tạo hoá, mà vẫn vương vấn ở cõi trần để gieo rắc sợ hãi, tang thương lên những nạn nhân xấu số của chúng. Thật ai oán thay !

Sau khi ông lầm rầm khấn vái một hồi lâu ở bàn thờ Vị Thầy Pháp xong, ông mới tiến lại chỗ bàn trà. Thong thả, nhẹ nhàng ngồi xuống nhấp miếng chè Bắc rồi nói với gia đình :

- Lúc nãy vì bố đã quá chủ quan nên chút nữa thì đã bị Vong nữ chết đường kia lừa thành bà nội của các con, hòng xin thí thực. Nhưng lúc nãy bố đã xin các chư vị Gia Tiên, Tiền Tổ cùng vị Thầy Pháp gia trì, bảo hộ cho gia đình chúng ta được an lành rồi, từ giờ bố nghĩ Vong Nữ ấy sẽ không dám quay lại nữa đâu. Vì chắc nó đã phát hiện ra nhà của chúng ta cũng làm việc Âm. Không phải như gia đình bình thường khác, mà có thể Lộng Giả Thành Chân như vậy. Cho nên bà nó và các con không phải lo lắng gì nữa đâu nhé !

Khi nghe lời ông nói xong, cả gia đình cũng dần yên tâm phần nào, vì đương nhiên họ rất tỏ tường khả năng Thầy Pháp của ông khi ông vẫn còn đủ sức khoẻ để theo đuổi cái nghề bạc bẽo ấy. Đến lúc này Thiên Tư cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn lên tiếng hỏi ông một vấn đề mà cô đang suy nghĩ từ mấy hôm nay :

- Vâng, bố nói thế thì con cũng yên tâm rồi ạh. Nhưng con vẫn chưa hiểu được lắm. Vì mọi người có nói với con khi nghe Anh Cả về từ mấy lần trước có khẳng định là bản mệnh của con sẽ khiến cho các thể loại Vong vất vưởng ngoài đường hay Vong Linh Tiền Chủ sẽ không hề thích ở gần con. Như theo lời họ nói thì con có gai hay sao ý. Vậy mà cớ làm sao Vong Nữ này lại có thể ốp vào được người con và giả làm Anh Cả được bố nhỉ ???

Khi nghe Thiên Tư đưa ra mệnh đề nghi vấn tương đối đúng đắn như vậy, cả Thiên Ngọc và mẹ của cô đều gật gù, ra chiều khó hiểu lắm. Rồi tất cả mọi ánh mắt đều dồn lên người bố vẫn đang ngồi thanh tao thưởng chè như chưa từng có vấn đề gì xảy ra cả... Lúc này đây, ông mới nhẹ nhàng lên tiếng giải thích :

- Lúc đầu khi nghe con kể, bố cũng đã nghĩ đến điểm này rồi, cho nên lúc nãy bố đã lại thắp nhang ở bàn thờ Thầy Pháp ấy. Để Cung Thỉnh Ngài ấy lên nhằm hỏi cho tường tận, ngọn ngành của vấn đề linh dị này. Thì theo Ngài ấy chỉ điểm thì là do Vong nữ ấy đã chết ở nơi ngã tư đường gần chỗ con ở hiện nay cũng đã gần một Thế Kỷ rồi. Trải qua tu luyện lẽ ra Vong ấy đã được lên Tầng Thiên cao hơn để làm việc Âm và tu tập tiếp trong Cảnh Sơ Thiền đó là Đại Phạm Thiên. Chuyện này xảy ra vì Vong Nữ này đã phạm phải một lỗi lầm nào đó đi ngược lại với Tự Nhiên Đại Đạo mà bị trục xuất ra khỏi các Cảnh Giới Vô Hình để xuống trần tu tập lại nhằm trả hết Nghiệp Nợ mà Vong đã phạm phải. Nhưng vì Vong Nữ này vẫn chưa buông bỏ hết Chấp Niệm đã vậy còn ăn trộm hai thứ gì đó, mà Ngài không được phép nói cho bố biết. Nhưng theo bố đoán là một loại Pháp Khí hay Ấn Chú gì đó mà không được phép tồn tại và vận dụng ở cõi tạm này. Cho nên mới dẫn tới việc Vong Nữ ấy có thể vận dụng thứ đó nhằm ốp vào người con để giả dạng anh con, lừa đảo gia đình mình. Aizz, thật nghiệp chướng mà !

Khi nghe bố cô giải thích tường tận như vậy cô mới dần dần hiểu ra được mọi chuyện tại sao lại diễn biến kỳ quặc như vậy. Rồi cô lại hỏi bố mình trong sự hoang mang :

- Vậy như bố nói thì Vong ấy có một thứ gì đó như bảo bối mạnh thế rồi, thì nó có còn sợ Gia Tiên nhà mình, rồi Anh Cả hay cả Vị Thầy Pháp nữa không bố ??? Con sợ nó vẫn đang lởn vởn ở đâu đó ngoài kia nhằm tìm lúc chúng ta sơ hở để chiếm đoạt thân xác con mất. Con sợ quá trời !

Nghe tới đây, ông khẽ mỉm cười vì đứa con gái út hiền lành, sợ ma, nhát chết, cực lười và mê ngủ này của ông. Rồi ông trả lời cho cô bé yên tâm :

- Ha ha ha, con yên tâm, nó mà dám bám lấy con nữa, bố sẽ Thỉnh Các Cậu đang tu tập ở ngoài Chùa gần nhà mình ấy. Đi trấn áp nó ngay. Con không phải sợ cái gì cả. Ông bà nội rồi còn các vị Gia Tiên, Tiền Tổ luôn dõi theo chúng ta. Sau sự việc vừa rồi, các vị sẽ không để yên cho loài yêu nghiệt dám làm hại đến con cháu nữa đâu. Mà con không thấy lạ là sự việc xảy ra nãy giờ rồi, thằng Cả vẫn chưa về để giúp đỡ gia đình mình àh ? Trong khi từ trước tới giờ không kể chuyện lớn nhỏ trong nhà, kể cả là những lúc bình an nhất, thằng Cả vẫn về thăm nhà mà. Huống gì cớ sự lần này có gián tiếp liên quan đến nó mà nó lại không về sao ???

Nghe ông nói tới đây xong, mọi người mới bất giác chợt nhớ ra là chuyện đã xảy ra được mấy thời thần rồi mà Anh Cả vẫn chưa thấy về, hay là tại ông ý chưa biết chuyện nhỉ. Hàng vạn câu hỏi cứ đưa nhau chạy nhảy trong tâm trí của những người thân trong gia đình, đang ngồi trên chiếc bàn tiếp khách, vẫn còn đang bốc lên chút khói do hơi nóng của những cốc uống chè cứ vơi lại đầy...

Thấy vẻ mặt suy tư, nghĩ ngợi của mọi người, lúc này ông lại tiếp tục lên tiếng để phá tan bầu không khí đang ngày càng trầm nặng ấy :

- Thôi, mọi người không phải đoán già, đoán non nữa. Bố hỏi thế để trêu mọi người chút thôi. Chứ từ lúc bố thắp nhang cho ông bà nội và chư vị Tiền Tổ lúc nãy, thì đã thấy Thằng Cả nó về đứng trong nhà rồi. Nhưng bố chỉ thấy nó nhìn cả nhà một lượt rồi nó gật đầu với bố. Sau đó thì quay lưng đi luôn ra ngoài cửa rồi. Theo bố nghĩ thì thằng Cả đã đuổi theo Vong Nữ kia. Vì hình như thằng Cả đã để vụt mất nó mấy lần rồi thì phải. Con Vong ấy đúng là không phải thể loại tầm thường mà. Để nó ở vất vưởng thêm một thời gian nữa thì chắc có lẽ sẽ hoá Quỷ mất. Lúc đó phải đối phó với nó hẳn sẽ mệt mỏi lắm đây, aizzz !

Sau sự kiện linh dị hôm đấy chỉ một vài ngày nữa là đến đêm Giáng Sinh rồi. Đúng như lời bố cô bé đã khẳng định. Suốt mấy ngày sau đó, mọi việc diễn ra hết sức bình yên, an lành trên mảnh đất cao nguyên quanh năm mờ sương khói ấy. Vì ở quanh khu vực này, Giáo Dân theo Cơ Đốc, Tin Lành cũng tương đối nhiều. Đã vậy gần đây còn xuất hiện và đang ngày càng trở nên gia tăng về nhân số đó chính là Hội Thánh Đức Chúa Trời... Vâng, chính là cái hội nhóm bệnh hoạn, lợi dụng Đức Tin của những tín đồ chân chính, mà bọn chúng đã nhồi nhét bằng những thông tin sai lệch cả về mặt kiến thức tâm linh, lẫn những Luân Thường Đạo Lý đã được đúc kết và truyền thừa suốt mấy ngàn năm của dân tộc Đại Việt ta. Hòng gia tăng giáo chúng mù quáng nộp tiền bạc để làm giàu cho những kẻ cầm đầu Hội Thánh Đức Chúa Trời. Thật là báng bổ Thánh Thần ! Thật không còn một ngôn từ gì có thể cảm thán về cái Hội Thánh này nữa !

Cho nên việc Giáo Dân nô nức, phấn khởi chuẩn bị cho ngày lễ lớn nhất trong năm của những Tín Đồ Thiên Chúa Jesus, đã làm không khí nhộn nhịp lên hẳn, từ trong nhà ra đến ngoài phố thôi là đã cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều bừng bừng sức sống trên mảnh đất Di Linh này !

Cuối cùng thì Đêm Giáng Sinh cũng đã tới trong sự chờ mong của mọi người. Trời se lạnh, từng cơn gió khẽ vô tình, đang không ngừng đưa đẩy những cành thông nghiêng ngả, tạo lên những âm thành rì rào, rì rào hoà với những bản Thánh Ca đang vang vọng ở khắp những Nhà Thờ xung quanh khu vực. Tất cả những thứ ấy khiến đêm nay càng trở lên mộng mị, huyền ảo đến lạ lùng...

Thiên Tư và Thiên Ngọc dù không theo Đạo Thiên Chúa hay Tin Lành. Nhưng hai chị em nhà này vẫn đua đòi dắt hai đứa trẻ con của Thiên Ngọc đi đến Nhà Thờ lớn nhất của vùng đất Di Linh này, nhằm chụp ảnh, tạo dáng, tạo nét các kiểu con đà điểu để còn đăng lên mạng sống ảo. Hẳn là để cho mọi người biết là mình cũng đi chơi Giáng Sinh như ai. Vâng, âu cũng là suy nghĩ của giới trẻ mà, thật khó trách lắm thay !

Khi hai cô gái dắt theo hai đứa trẻ còn nhỏ xíu đã chạy nhảy tung tăng, tạo dáng, chụp hình mệt nghỉ khắp khu vực khuân viên của cái Nhà Thờ này suốt cả một tiếng đồng hồ qua. Lúc này mệt quá Thiên Tư và Thiên Ngọc dừng lại thở hổn hển nhưng nét vui tươi vẫn hiện lên trên khuân mặt hai người. Thiên Ngọc đang bế bé gái mới ba tuổi của mình trên tay và định lấy nước cho bé uống. Thì cô bất chợt nhớ ra là thằng cu lớn mới năm tuổi nãy giờ vẫn thấy nó lon ton đi cùng Thiên Tư, thế nhưng bây giờ không thấy thằng cu đâu nữa. Thiên Tư cũng bất giác giật mình, phát hiện ra vì lo xách đồ đạc mà ko dắt theo thằng cu. Nhưng nãy giờ cô vẫn dõi theo cậu nhóc còn ríu rít bám theo mình cơ mà. Mới chỉ một thoáng giây không để ý thôi, mà cậu bé đã biến mất tắm mất tích thế này có chết không cơ chứ. Cả hai chị em tá hoả, lo lắng lắm, liền chia nhau ra để chạy quanh khuân viên Nhà Thờ này vì hai cô nghĩ chắc cậu bé bị lạc mới chỉ có ít phút thôi...

Dòng người càng lúc càng đông hơn khi trời càng về khuya, có lẽ vì sắp đến giờ Hành Lễ của Giáo Dân trong Đêm Giáng Sinh, mà lũ lượt từng tốp người nối đuôi nhau đi vào nhà thờ. Lúc này, sự lo lắng, khủng hoảng đã hiện rõ lên trên mặt của Thiên Tư. Cô vừa chạy vừa gọi tên cậu bé khắp nơi. Mọi người thấy cảnh tượng như vậy cũng hiểu là bị lạc mất trẻ nhỏ, nên cũng có không ít người hỗ trợ tìm kiếm cậu bé đi lạc. Khi Thiên Tư đang chạy dần ra phía bên hông của Nhà Thờ, cô thấy khu vực này thì vắng người hơn, nhưng lại tối tăm, mù mịt vì bóng của những cây thông lâu năm đã che đi hết những ánh đèn điện được mắc để soi sáng trên tường của nhà thờ này. Bỗng dưng cô thấy lấp ló bóng dáng của một cậu bé đang đứng thẫn thờ nhìn vào Nhà Thờ. Nhận ra đó chính là cháu mình, cô liền chạy lại ôm lấy cậu bé. Nhưng khi cô càng tiến lại gần thì có một cảm giác gì đó khiến cô cứ rờn rợn, lạnh hết cả sống lưng. Một cảm giác âm lãnh đến cùng cực, chứ không phải cái kiểu lành lạnh của thời tiết, đang ngày càng xâm lấn, thẩm thấu vào từng sợi dây thần kinh cảm giác trên người của Thiên Tư...

Cô chợt rừng mình nhẹ khi đến sát bên cậu bé rồi. Nhưng cô cảm thấy lạ vô cùng, vì thằng bé lẽ ra sẽ phải reo vui khi thấy người dì của mình hoặc là nó sẽ sợ hãi mà đứng khóc thút thít khi bị lạc mất mẹ chứ. Đằng này tất cả mọi suy đoán của cô đều sai bét hết. Thằng bé chỉ lặng im, đứng ở đó, một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên môi của nó. Ánh mắt thằng bé chợt liếc xéo sang Thiên Tư khiến cô giật mình, bước lùi hai bước, miệng cấm khẩu, chỉ ú ớ không thành tiếng... May sao lúc ấy Thiên Ngọc bế theo con bé trên tay cũng phát hiện ra chỗ này thấy Thiên Tư và cậu bé ở đây rồi, cô liền chạy đến và ôm lấy cu cậu, những dòng nước mắt khẽ tuôn rơi. Nhưng liền sau đó Thiên Ngọc liền la cậu bé mấy câu để dạy dỗ cu cậu vì mải chơi mà đi lạc khiến người lớn lo lắng như thế. Mà cô không hề để ý thấy thái độ kỳ lạ của em gái mình đang đứng như trời chồng ở ngay phía sau lưng cô. Thiên Ngọc không hề để ý thấy cái thái độ lạnh lùng, im phăng phắc của thằng bé khi bị cô la mắng. Khác hẳn với thái đô bình thường của nó sẽ là mếu máo xin lỗi mẹ hoặc là làm nũng để mẹ tha thứ cho. Nhưng thay vì phải thể hiện những hành động thường thấy của một cu cậu năm tuổi. Ấy vậy mà thái độ của nó bây giờ lạnh băng, im lặng đến cực kỳ đáng sợ. Đôi mắt nhỏ bé ấy đang ánh lên những tia nhìn của một người mang thù hận truyền kiếp khi vô tình gặp phải nguyên nhân của mối hận đó ở ngoài đường vậy. Đôi mắt ấy đang xoáy sâu vào Thiên Tư nãy giờ vẫn đang đứng như trời trồng ở đây, tay chân cô đã run nhẹ lên từng hồi. Miệng cứng đơ, hai răng đánh vào nhau cầm cập, không thể thốt ra được một lời nào hết...

Khi vẫn đang thao thao bất tuyệt về bài học cho trẻ em phải nghe lời người lớn, trẻ em không được mải chơi mà đi lạc, luyên tha và luyên thuyên... Thiên Ngọc cũng phải khựng lại vì ánh mắt cũng như thần thái kỳ dị của thằng bé làm cho cô lạnh hết cả sống lưng, da gà, da vịt gì cũng thi nhau nổi lên từng cơn. Quay sang nhìn cô em gái đang đứng run rẩy, chết lặng của mình. Thiên Ngọc hình như đã hiểu ra chuyện gì rồi, cô liền lùi lại, khẽ bấm vào tay của Thiên Tư một cái thật đau. Nhờ sự tác động ấy mà Thiên Tư như lấy lại tinh thần, quay sang nhìn Thiên Ngọc. Hai chị em không cần phải nói với nhau một lời nào nhưng ánh mắt nghiêm túc của cả hai dường như đã truyền đạt hết mọi suy nghĩ trong lòng của hai người. Thiên Ngọc nhìn em mình khẽ gật đầu một cái như để ra ký hiệu khẳng định là thằng bé đã bị Vong nào đó ốp rồi...

Thiên Tư chợt đưa đồ đang lỉnh kỉnh xách trên tay của mình sang cho Thiên Ngọc. Rồi cô nhẹ nhàng cởi cái áo khoác ngoài của mình ra, giữ nụ cười thân thiện trên môi, cô liền bước lại gần chỗ cậu bé vẫn đang đứng nãy giờ. Rồi nhẹ nhàng nói :

- Nào cậu nhóc, con mặc như thế sẽ lạnh lắm đấy, để dì mặc thêm áo khoác cho con rồi về nhà kẻo muộn nhé.

Cậu bé như chẳng có phản ứng gì, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý thôi. Không nói lời thừa, Thiên Tư liền khoác chiếc áo bông của cô vào cho cậu bé rồi kéo khoá lên. Ngay lập tức, cậu nhóc năm tuổi bỗng trở nên khó chịu, nhăn nhó lắm, nhưng nó vẫn im lặng không nói nên lời. Rồi bỗng dưng nó liếc mắt nhìn Thiên Tư một cái mà có lẽ cô ấy sẽ phải nhớ đến suốt đời, vì cái liếc xéo sắc ấy, không thể nào, không cách nào mà lại có thể xuất hiện trên ánh mắt của một cậu bé mới năm tuổi cả. Rồi sau đó cậu bé chợt trở lại bình thường, cậu gọi mẹ rồi nhõng nhẽo chạy lại ôm lấy Thiên Ngọc...

Đến lúc này hai chị em mới thở hắt ra một cách nhẹ nhõm, nhìn nhau một cách chan hoà, nhưng vẫn không nói với nhau lời nào, chỉ rủ nhau đi về nhà gấp. Trên đường về Thiên Tư chở cậu nhóc vẫn đang mặc chiếc áo bông có khâu bùa hộ thân vào bên trong áo, lá bùa của chính tay Anh Cả vẽ riêng cho cô đã từ nhiều năm trước rồi. May mắn làm sao tối nay vì sợ trời lạnh mà cô lại mặc đúng chiếc áo bông này cơ chứ. Ở phía sau xe, cu cậu vẫn đang líu lo nói cười vui vẻ lắm với dì của cậu. Lúc này cô mới dám chắc chắn rằng đây mới chính là cháu của mình, một cậu bé ngoan ngoãn, dễ bảo, hay nói cười chứ không phải một sự im lặng toát ra vẻ âm lãnh cùng với ánh mắt sắc lẹm sẽ khiến cô phải ám ảnh suốt vài tháng sau đó... Trong màn đêm u tịch, có hai chiếc xe máy với tiếng cười nói của hai cô gái cùng hai đứa nhỏ, đang chạy song song, chầm chậm với nhau trên con đường đồi núi heo hút, hoang vắng ấy, mà họ không hề để ý rằng ở đâu đó trong tiếng gió xôn xao đang lay động từng tán lá, ngọn cây ngoài kia, có xen lẫn một giọng cười lanh lảnh, ma mị vẫn đang luẩn quẩn ở đằng sau hai chiếc xe máy và cái tiếng cười ám ảnh, ghê rợn ấy chỉ giảm dần và rồi tắt hẳn khi hai chiếc xe chạy vào trong sân nhà của họ. Thiên Ngọc dẫn hai đứa nhỏ vào nhà trước vì sợ chúng bị cảm lạnh, cho nên Thiên Tư đi ra khoá cửa nẻo cẩn thận đặng còn vào đi ngủ, khi vừa mới khoá cửa xong, đưa mắt nhìn qua song cửa hình như cô thấy lấp ló một cái bóng trắng đang đứng ở xa xa và rồi cái hình ảnh liêu trai ấy cứ dần dần mờ ảo, lụi tàn rồi chìm sâu vào tận cùng bóng tối...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.