Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lộng Giả Thành Chân

Tiểu thuyết gốc · 2390 chữ

Ngày từng ngày, giờ từng giờ, trôi đi những vết chân cuộc đời, trong cuộc sống có buồn phiền gì ? Mà tiếng suối người thổn thức đầy vơi, hòa trong tiếng gió bụi bao la và hòa trong kiếp con người bôn ba... Rồi hắn sẽ đi về đâu khi đến một ngày cõi đời phôi pha. Có đôi khi hắn ôm hư không một ảo ảnh, cõng trên vai bao bóng đêm lợi danh, tiền tài... Rồi đến một ngày mai, khi một sáng thức dậy, ngước mắt lên bầu trời cao, để nhìn thấy ánh dương trôi xa, bay xa, thật xa... Hắn chỉ muốn xin được bay lên trời xanh ngàn cao, bay ra cùng cơn sóng trào, bay lên cùng muôn ngàn vì sao... Để tạm quên đi những mỏi mệt, áp lực cuộc sống trong cõi tạm này.

Trải qua Đêm Giáng Sinh nhẹ nhàng và thanh thản, hắn tự cho phép bản thân mình nghỉ ngơi, tạm thời dẹp một đống công việc ngổn ngang, bộn bề sang một bên, để tận hưởng kỳ nghỉ lễ bốn ngày trong dịp cuối năm này. Vì hắn cảm thấy cả năm vừa qua đã có quá nhiều những sự việc đau thương xảy ra cho bản thân hắn cũng như những người mà hắn quan tâm và trân trọng ở khắp mọi nơi. Cũng may là từ cái ngày Thiên Đạo đen cả nùi đấy, thì mọi việc lại trở về đúng với quỹ đạo và bản chất vốn dĩ của nó.

Nhưng nếu cuộc đời bình lặng như vậy thì có gì để viết, lấy gì mà kể nữa đây ??

Vào Chủ Nhật, Ngày Thiên Dương theo lịch Khổng Minh, tức là chỉ còn một ngày nữa là đến thời điểm giao thời giữa một năm cũ và năm mới theo lịch Phương Tây. Minh Đan biết Thiên Tư đã về quê, ở trên vùng núi Di Linh, để thăm gia đình vì cô bé cũng đã thi xong hết, bây giờ cũng chỉ còn chờ để đi thực tập. Từ lần cuối cuộc gọi kỳ lạ đó đến nay cũng gần được hai tuần. Hôm nay hắn mới gọi lại cho Thiên Tư để hỏi kết quả của đợt lên núi bế quan, tu luyện công pháp truyền thừa của gia môn cô bé. Chẳng là như đã giới thiệu ở Phần Năm " Tân Thời Huyền Môn " ý. Bố của Thiên Tư là cũng là một Thầy Pháp không phải dạng vừa đâu. Khổ nỗi ông lại quyết tâm không truyền lại bất cứ một môn tuyệt học nào cho bốn người con của ông. Hắn thấy làm lạ với các pháp môn gia truyền mà ông đã tu luyện lắm. Cho nên hắn giao cho Thiên Tư nhiệm vụ bí mật, đó là khi về nhà rồi tìm cách tiếp cận nơi cất giấu công pháp, chụp lại và gửi cho hắn, để sau này có tư liệu nghiên cứu chuyên sâu về những bí tịch ấy. Vâng, kiến thức là biển mà, tham vấn và tìm hiểu những điều mình quan tâm và thích thú thì hẳn không có điều gì là xấu đúng không ?

Nhưng bất ngờ thay, sau cuộc nói chuyện với Thiên Tư, hắn mới biết một chuỗi sự kiện kinh dị đã diễn ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy ! Và mọi thứ bắt đầu từ cuộc điện thoại lần cuối cùng trước khi cô bé về quê vào hôm ấy...

Sau cái đêm mà Thiên Tư nói chuyện với Minh Đan xong. Sáng ngủ dậy vào tầm gần trưa, cô bé cảm thất có chút mệt mỏi rất kỳ lạ nhưng không phải là do cô bị bệnh, mà cũng chẳng phải cái cảm giác chán nản, tự kỷ, mà mỗi lần trước khi người Anh Cả ốp vào người cô, Thiên Tư đều cảm thấy như vậy. Cô đang định đi bò xuống giường, làm vệ sinh cá nhân, xong rồi tranh thủ đi mua trà sữa uống cho phấn khởi trở lại, nhưng người cô như chẳng còn tý sức lực nào cả. Thiên Tư lê bước, tiến lại chiếc võng nằm xem ti vi cho vơi bớt cái cảm giác mệt mỏi này. Cũng may lúc ấy người anh rể của cô bé vừa đi đâu đó về đến nhà. Thiên Tư ra mở cửa cho anh, rồi cô bé lại đi vào võng nằm. Rồi cô chợt lịm dần, lịm dần vào mảng sương đêm mờ tối lúc nào không biết nữa...

Đến lúc cô chợt tỉnh lại, liền nôn thốc, nôn tháo ra tất cả những gì vừa ăn ngày hôm qua, người lả đi như không còn tý sức lực nào vậy, thấy người anh rể đang ngồi trên ghế sofa ngay phòng khách và vẫn còn đang nhìn cô với biểu hiện kỳ dị lắm. Thiên Tư thấy làm lạ, liền cất tiếng thều thào hỏi :

- Anh Cả lại về hả anh ?? Anh ấy có nói gì không ??

Ngập ngừng trong giây lát, Ghẹ là biệt danh của người anh rể này mới lên tiếng đáp :

- Đúng vậy, Anh Cả vửa về đấy, nhưng... nhưng...

Thiên Tư thấy làm lạ, liền hỏi vội :

- Ủa, có việc gì anh cứ nói đại cho em nghe coi sao ? Gì mà cứ ấp úng lạ vậy. Thật không giống anh chút nào.

- Không, chỉ là Anh Cả nói sao không mua bánh kẹo cúng cho anh ấy và còn... còn.. anh ấy cứ liên tục nói khát nước lắm... mà phải là cái loại nước gì có màu vàng Anh ấy mới chịu uống cơ...

Thiên Tư cũng có chút sững sờ cùng hốt hoảng lắm, vì từ trước đến giờ Anh Cả về cũng tương đối nhiều lần rồi, nhưng không bao giờ Anh nói người nhà phải cúng kiếng cái gì cả. Anh nói ở dưới Anh rất đầy đủ rồi, dặn dò gia đình không phải lo cái gì đâu. Thế mà lần này lại có một chuyện khác lạ như vậy. Điều này làm cho cả Thiên Tư lẫn người anh rể cảm thấy vô cùng kỳ lạ lắm. Mặc dù cả hai anh em đều cảm thấy rất dị, nhưng không ai nói thêm câu gì. Thiên Tư liền đi về phòng tính nằm thêm một chút rồi đi ra cửa hàng tiện lợi gần nhà để mua chút ít bánh kẹo, nước uống để còn về cúng cho Anh Cả như lời dặn dò lúc trưa.

Buổi chiều hôm ấy, từng tia nắng chói chang soi chiếu muôn nơi, cái nóng oi ả vẫn phả lên bừng bừng, như một nét đặc thù của mùa khô tại thành Gia Định. Thiên Tư khệ nệ xách một đống bánh kẹo các loại thêm đôi ba lon bò húc, vì loại nước ngọt mà có màu vàng thì cô chỉ ấn tượng với mỗi trâu bò húc thôi. Vừa về đến nhà, thở phào nhẹ nhõm vì cái nắng nóng khiên cô muốn điên lên. Mới chỉ sắp xếp đồ lên bàn phòng khách, đã thấy hai người thanh niên từ trên nhà đi xuống. Phát hiện ra chính là anh Ghẹ, chồng của Thiên Di và người kia cũng là ông anh rể lớn của cô, là chồng của Thiên Ngọc, cũng đột ngột xuất hiện ở đây. Thiên Tư cũng không cảm thấy lạ lẫm gì vì sự xuất hiện của người anh rể lớn kia, khi mà hai anh em cột chèo nhà này vẫn thường hay rủ rê nhau, chơi mấy cái game trẻ con trên điện thoại, mặc dù các thanh niên ấy đều đã giữa đầu ba. Chào hỏi qua loa với hai ông anh rể của mình, rồi Thiên Tư lại ra võng nằm ườn ra cho thoải mái, thư giãn vì vốn dĩ cái bệnh lười của cô bé đã di căn không có khả năng chữa trị nữa rồi. Rồi lại một cảm giác nao nao, chán đời ập đến, nhưng lần này cô chìm vào vô thức rất nhanh...

Trời đã sẩm tối, Thiên Tư chợt mở mắt dậy, cô không biết mình đã ngủ được bao lâu. Dáo dác nhìn quanh nhà, vẫn là hai ông anh rể đang ngồi ở đấy, nhưng một ông thì đang nhìn bâng quơ ra phía cửa, xem ra là rất suy tư. Trong khi người còn lại thì đang nói chuyện với ai đó trên điện thoại. Vẻ mặt cả hai thanh niên đều khá căng thẳng và ra chiều nghiêm trọng lắm. Thiên Tư lại lên tiếng, cốt để phá vỡ cái bầu không khí đang càng ngày càng trở nên kỳ quặc này :

- Ớh, em ngủ quên mất, không biết mấy giờ rồi ấy nhỉ, để em đi nấu cơm cho hai anh ăn nhé ???

Bốn cặp mặt đều nhìn sang Thiên Tư với vẻ mặt đăm chiêu lắm, rồi một trong hai người lên tiếng :

- Khoan đã, Anh Cả vừa về đấy em có biết không ??

Thiên Tư lại tỏ ra ngạc nhiên như không thể tin nổi, vì cô nghĩ sáng nay Anh Cả đã ốp về rồi cơ mà sao mới chiều mà đã lại ốp nữa rồi, cô lại hỏi :

- Ơh thế ạh ? Anh Cả có dặn dò thêm cái gì không ?

Anh Ghẹ, chồng của Thiên Di lên tiếng :

- Anh Cả vừa về và lần này anh nói là lúc sáng không phải là Anh Cả đâu mà là một Vong khác bị chết ở ngay ngã tư đường ngoài nhà kìa. Lúc sáng không hiểu bằng cách nào, nó lọt được vào nhà và giả làm Anh Cả ốp vào em, nên nó mới đòi hỏi, than đói khát, bắt phải cúng cho nó đấy...

Vừa nghe xong, Thiên Tư chợt lạnh hết cả sống lưng, tóc gáy của cô cũng đã dựng lên từ lúc nào. Cô khẽ lên tiếng hỏi như để khẳng định lại :

- Hèn gì cái cảm giác lúc sáng ấy thật là khác với cái cảm giác mọi khi Anh Cả về. Nếu Anh Cả có về như mới đây, em sẽ không bị nôn khan và người mệt mỏi như vậy đâu.

- Uh, anh cũng thấy lạ lắm, vì bình thường Anh Cả về, anh đều nhớ rõ ràng từ giọng điệu trầm ổn đến tác phong của Anh ấy đều nghiêm chỉnh lắm, không có cái kiểu ngồi mà đung đưa võng như lúc sáng đâu...

Giờ đến lượt Thiên Tư cùng người anh rể lớn nhìn ông Ghẹ với cặp mắt khó hiểu, rồi cô bé lại tiếp :

- Trời ! Sao anh thấy hiện tượng lạ vậy mà anh không nói cho em biết từ lúc sáng cho rồi.

- Uh thì, a cũng định nói nhưng thấy lạ quá, giữ trong lòng định tối hỏi em thử nhưng chưa kịp hỏi thì Anh Cả đã về để xác nhận là có Vong giả mạo rồi.

- Thế có xử lý được nó chưa anh ?? Anh Cả có nói gì nữa không anh ?

- Anh ấy chỉ bảo là nó là một Vong Nữ chết ở ngay ngã tư đầu ngõ nhà mình thôi. Nhưng thật sự là không hiểu vì sao nó có thể ốp vào được người em. Nhưng Anh Cả nói chuyện này để Anh ấy xử lý được rồi. Lúc nãy anh còn thấy, Anh Cả trong thân xác của em, tiến tới bàn thờ Thổ Địa thắp nhang và khấn vái gì đó cơ mà. Chắc đó là cách giao tiếp với cõi dưới khi đang ốp trong cơ thể người. Anh nghĩ Anh Cả đã trao đổi và dặn dò cái gì đó với Thổ Địa rồi. Vì anh quan sát thấy anh ấy đứng khấn như kiểu đang đối thoại qua lại với một người vô hình nào đó, cũng đến hơn năm phút ấy. Nhưng anh chẳng thể hiểu nổi Anh Cả nói tiếng gì nữa cơ. Nghe không hiểu một cái gì hết luôn. Còn tối nay em liền về trên nhà với anh đi, vừa là thăm bố mẹ, vừa là nghỉ ngơi cho khoẻ lại, trước khi đi thực tập đi nhé. Xách đống bánh kẹo này về trên nhà có gì còn thắp nhang cho Gia Tiên phù hộ, độ trì đi, chứ để ở đây thì lại cúng Vong àh...

Nghe những lời truyền lại của Anh Cả dặn dò, Thiên Tư biết là ông ý không muốn cô phải lo sợ vì những chuyện cô không thể giải quyết. Cô biết là Anh ấy muốn cô yên tâm, nhưng cách an ủi ấy lại chỉ càng khiến cô có chút lo sợ. Đột nhiên, cô bé nhớ đến những lời của Minh Đan nói với cô, là hắn nghe thấy có tiếng cười của con gái rất rõ trong buổi nói chuyện điện thoại ngày hôm qua. Tức có nghĩa là cái Vong này nó đã theo cô từ lúc nào không rõ nữa, nhưng chắc chắn chỉ là mới đây thôi. Vì trước đó Anh Cả có cử đến bốn người luôn luôn bảo vệ cho cô mỗi khi cô đi ra ngoài và cắt cử người canh gác cả trong lẫn ngoài. Thậm chí Thiên Tư còn gặp được một thanh niên trong trang phục cổ trang, rất ưa nhìn và tương đối kỳ lạ trong giấc mơ của cô đến vài lần, khiến cô bé tương tư thanh niên ấy không nguôi. Nghe bảo đâu, người ấy chính là thủ lĩnh của nhóm thị vệ được anh trai cô cắt cử, để bảo vệ cô em gái có Căn Mệnh Sát Đường Âm tương đối đặc biệt của mình... Nhưng hình như gần đây thì đã không có người đi theo để bảo vệ cho cô nữa, vì cơ bản không thể sử Âm Binh ở dưới đi làm những việc mang tính chất riêng tư cá nhân như vậy được. Luật Cõi Âm rất khắt khe và không dễ gì có thể lách luật mà làm trái với Thiên Địa Đại Đạo đã được định sẵn từ thuở khai Thiên lập Địa...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.