Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cung Đường Ái Tình

Tiểu thuyết gốc · 3101 chữ

Vào Tháng Giáp Dần, Năm Mậu Tuất, tại một quán nước nhỏ ven đường nằm trong Lộ Tam Giang, Phủ Quy Hoá, Đại Việt. Phan Mạnh đang ngồi đăm chiêu, miệng không ngừng nhả ra từng làn khói thuốc mờ ảo, trên khuân mặt của chàng thanh niên trẻ tuổi này, không giấu đi được sự buồn bực đang ngày càng hiện rõ, cậu vẫn hướng ánh mắt về nơi xa xăm kia, nhìn dòng người qua lại tấp nập, nhộn nhịp với bao lo toan của cuộc sống, như một cách để giải toả những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, như một ngòi nổ chỉ đang chực chờ bùng phát bất cứ lúc nào. Chẳng là Phan Mạnh mới cãi nhau quyết liệt với Vũ Linh, cô bạn gái mà cậu chàng đã cưa cẩm và gắn bó từ những ngày còn mài đũng quần trong trường cấp ba. Thường thì các cặp đôi trẻ tuổi yêu nhau xảy ra chuyện cãi cọ, hờn dỗi là điều hết sức bình thường. Nhưng với đôi trẻ này thì điều ấy lại xảy ra như cơm bữa, mà toàn chỉ vì những lý do hết sức tiểu tiết và trẻ con. Để đến mức mà sáng nay Vũ Linh đã chính thức nói chia tay với Phan Mạnh làm cậu cũng chẳng thèm nói nhiều, quay lưng bỏ đi một cách rất phũ phàng, ôm theo sự bực tức, cậu quyết định sẽ phượt lên Tam Đảo cho nhẹ nhàng đầu óc. Nói là làm cậu liền điện thoại rủ thêm hai thằng bạn thân hay đi phượt với mình là Huy và Kiên đi cùng cậu cho vơi bớt cảm giác trống trải, cô liêu trên con đường đèo vắng lặng...

Vì không dự tính từ trước nên Phan Mạnh chỉ kịp chuẩn bị một số thứ cơ bản cho dân hay đi phượt, rồi cậu ngồi thất thần nơi quán nước quen từ chiều đến tối để đợi hai thằng bạn phượt đi làm về, chuẩn bị các thứ rồi chạy đến chỗ cậu.

Trong màn đêm u tối, tịch mịch đến lặng người của khu vực đồi núi này. Ba chiếc xe máy nối đuôi nhau, lao vun vút như đang xé toang màn đêm với tiếng động cơ vang vọng khắp núi rừng, cùng ánh đèn pha của ba chiếc xe, làm sáng rực từng mảng tối, nơi bánh lăn qua trên con đường đèo thăm thẳm. Đồng hồ đã điểm hai giờ sáng, cái giờ mà phần lớn mọi người đều đang êm ấm trong chăn, chìm vào những cơn mộng mị giữa cái tiết trời vẫn còn se lạnh, vương chút tàn dư của cuối đông ấy. Ba thanh niên vẫn đang cuốn theo chiều gió, để thoả mãn sở thích phiêu lưu, mạo hiểm của mình. Riêng đối với Phan Mạnh đang chạy ở cuối cùng, mà hình như cậu chạy xe theo hai người bạn của mình theo quán tính thôi, chứ tâm trí của cậu chỉ lởn vởn với những dòng tin nhắn mà Vũ Linh nhắn cho cậu ngay sau lúc cậu quay lưng rời đi. Từng câu, từng chữ giờ phút này cứ hiện về như những vết dao sâu hoắm khoét vào tận tim gan của chàng thanh niên chỉ vừa mới bước qua tuổi hai mươi được ít tháng. Đoạn hội thoại cuối cùng của hai người chỉ là những dòng tin nhắn khi Vũ Linh gửi tới :

- Khi con tim đã chai thôi thì chia lìa mãi mãi, em không níu kéo làm chi. Anh đừng hoài mong tình xưa nữa... Những cám dỗ đó chia đôi để chúng ta mãi mãi phải xa lìa.. Thôi anh đừng than phiền oán trách ai... Khi em trao con tim, cứ ngỡ sẽ mãi bên nhau. Nhưng anh nỡ vô tâm chia hai không tiếc thương. Đến lúc đã vỡ nát, anh lại còn mong gì ? Anh ơi, trái tim e đã tan mất rồi...

- Em nói với anh là anh vô tình, thực ra anh thấy bóng em vô hình, đừng trách tại anh hay tại em hay là trách tại sao tính em quá bướng bỉnh. Nay nắng mai mưa là chuyện thường tình. Anh không chịu nổi như thế này nữa. Chuyện mình cãi nhau như là cơm bữa. Những lời anh nói, em coi là thừa. Em chơi như vậy thì đã thấy đủ chưa ??? Trái tim của anh giờ chỉ còn một nửa. Hãy trả lại anh, người con gái ngày xưa...

- Em chẳng tiếc nuối thêm đau, cũng xin anh đừng nên nói thêm, đau lòng nhau, nhưng chẳng thể hàn gắn nỗi đau của em ngày nào. Thôi hãy quên đi hôm xưa, như đã lỡ không biết nhau. Hãy đễ tình xưa vụt theo mây khói... hoặc cứ nghĩ rằng, xem tất cả như một giấc mơ. Như những mây khói đã sắp tàn, không lâu tan vào chốn hư vô, chẳng còn tồn tại ở trong trái tim...

- Em đã đánh mất tình cảm ngày đó, con đường quen thuộc ta đã từng có, bây giờ đọng lại chỉ là đắn đo. Nhớ lại ngày xưa ta từng gắn bó. Còn bây giờ thì đường ai nấy lo. Anh không cần biết và cũng chẳng còn cần thiết. Liệu em có tiếc quá khứ, còn anh không một chút luyến tiếc và không còn da diết. Gửi lại tới em chỉ có lời tạm biệt...

Chạy trong màn đêm, Phan Mạnh cảm thấy nơi khoé mắt mình cay cay, có lẽ từng cơn gió khẽ vô tình đang hoà cùng với nỗi đau từ tận nơi đáy lòng của cậu. Xe đang bon bon đến giữa đèo thì cậu thấy có một đoạn đường đang làm và có một làn tránh. Vì cậu chạy cuối, Huy là người dẫn đội, nên cậu chỉ cần bám đuôi theo xe hai người bạn mình là có thể vượt qua đoạn đường sửa này tương đối dễ dàng thôi. Bỗng dưng Phan Mạnh có chút khựng lại, vì cậu thấy ở bên vệ đường có một đôi vợ chồng mặc quần áo của người dân tộc, cùng đứa con nhỏ, đang đứng bên cạnh một chiếc xe Min từ những thập niên 90s ý. Vậy mà bây giờ Phan Mạnh lại thấy lại cái dòng xe tưởng đã tuyệt chủng dần theo năm tháng rồi chứ. Cậu để ý thấy người vợ đang bế con, ru cho thằng bé ngủ, còn anh chồng vẫn hý hoáy sửa chiếc xe Min mà có lẽ tuổi đời của nó chắc bằng hai lần tuổi Phan Mạnh cộng lại. Lúc này, cậu tính dừng lại xem thử có trợ giúp gì được cho họ không. Thì thật sự là chẳng hiểu vì sao, cậu cứ thế băng băng phóng qua nối đuôi hai chiếc xe của bạn mình lên thẳng đỉnh đèo. Cậu chẳng hiểu sao mình lại không dừng lại để giúp họ và cũng chẳng hiểu sao hai thằng bạn chạy trước thấy người dân gặp nạn giữa đường mà không dừng lại giúp đỡ cho họ một chút. Đấy không phải là tính cách của cậu và hai người bạn của mình. Những phượt thủ chân chính, sẽ luôn dừng lại giúp người bị nạn, mà lại nhất là giữa đêm hôm khuya vắng như thế này... Cứ thế hàng ngàn câu hỏi cứ luẩn quẩn trong suy nghĩ của Phan Mạnh về tình huống vừa nãy mới gặp phải, cũng phần nào giúp cậu tạm thời quên đi chuyện tình cảm bi thương với Vũ Linh.

Lúc đã đến đỉnh đèo, Phan Mạnh liền hỏi Huy và Kiên để giải toả những bâng khuâng trong lòng nãy giờ :

- Êh, lúc nãy hai thằng mày có thấy một đôi người dân tộc chạy con Min thần thánh đang bị hỏng ở ngay chỗ làn đường tránh khúc đường đang sửa không ???

Cả Huy với Kiên ngơ ngác nhìn nhau, rồi Huy lên tiếng trả lời :

- Không, tao chạy dẫn đội mà, tao có thấy gì đâu, nếu thấy có người bị nạn thì tao đã dừng lại để giúp đỡ cho họ rồi, chứ mày thấy có bao giờ tao gặp người đi đường bị hỏng xe mà tao không dừng lại để hỏi han xem người ta có cần giúp gì hay không, nhất là lại vào tầm giờ này nữa.

Kiên là người kẹp giữa cũng thêm vào như để khẳng định :

- Mày ảo àh Mạnh, tao cũng có thấy gì đâu. Chắc mày bị quáng gà thôi. Dù thằng Huy chạy dẫn đội nó có lơ đãng mà không để ý, thì tao chạy giữa cũng thường xuyên quan sát rất rộng để đề phòng mọi tình huống bất trắc trên đường mà. Tao cũng có thấy đôi nào người dân tộc đâu. Mà tầm này còn có người chạy xe Min hả mày ? Điên vừa thôi, vào bảo tàng thì may ra có xe Min cho mày chạy nhé.

Nói tới đây cả Huy và Kiên đều cười phá lên vì nghĩ Phan Mạnh tính trêu hai cậu. Còn riêng Phan Mạnh thì bất giác nổi lên một cảm giác lo lắng, bồn chồn không yên, vì cậu biết chắc chắn rằng mình không hề nhìn lầm, vì lúc đó cậu đã khựng lại một chút để quan sát cho kỹ đôi vợ chồng người dân tộc ấy mà, nhưng vì tối qua nên cậu không thể nhìn rõ mặt của họ được. Mà chỉ quan sát thấy kiểu dáng và nhận ra chiếc xe họ đi cùng quần áo họ đang mặc là quần áo điển hình của người dân tộc vùng Tây Bắc thôi.

Trong suy nghĩ của cậu đã tính đến trường hợp có khả năng là mình gặp phải những thứ Bên Kia Của Sự Sống rồi. Nhưng cậu vẫn hy vọng là mình nhầm, cậu tự thẩm nhủ bản thân mình là chắc do hai thằng bạn mình phóng với tốc độ bàn thờ, nên chúng nó không để ý thôi. Cứ tự trấn an như thế nhưng trong lòng vẫn cứ thổn thức, nơm nớp không yên...

Đồng hồ đã điểm sang giờ Mão cũng là lúc trời tờ mờ sáng. Cả ba người quyết định đổ đèo xuống, đặng còn về nhà ngủ vùi sau một đêm trắng phớ. Trong cái ban mai, sương giăng kín lối, khiến đoạn đường đèo này lại càng trở lên liêu trai, huyền ảo vô cùng. Khi đến đoạn đường sửa ấy, cảm giác lo sợ bất giác trỗi dậy, khiến Phan Mạnh có chút bất an lắm. Cậu liền giảm tốc độ lại, chạy một cách rất cẩn thận để tránh những tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Khi xe đi vào làn đường tránh, trong làn sương khói mờ nhân ảnh, thoáng đâu đấy trong làn sương, một hình ảnh đập vào mắt Phan Mạnh, khiến cậu run sợ, tay lái suýt nữa đảo, chiếc xe của cậu dần loạng choạng. Hình ảnh ấy nó y hệt như cái hình ảnh lúc hai giờ sáng chạy lên đèo... Vẫn hai vợ chồng người dân tộc ấy, vẫn cảnh người vợ ôm con đứng bên cạnh chiếc xe Min tồi tàn, còn người chồng thì loáy hoáy sửa chữa chiếc xe. Lúc này thì Phan Mạnh đã biết chắc chắn là mình đụng phải thứ gì rồi. Nhưng may sao, khi tưởng sẽ xoè vì xe đã có chút loạng choạng rồi, cậu cố gắng trấn tĩnh lại bản thân mình, gồng tay kiềm lại đầu xe cho vững, rồi tiếp tục lao vút qua cái chỗ kinh dị ấy, cậu cố gắng lờ đi như không hề thấy thứ gì tồn tại cả. Lúc đã đi qua đoạn đường sửa rồi, cậu vẫn không thôi nơm nớp, lo sợ. Ở đâu đấy, những cơn gió lạnh không ngừng bạt vào mặt cậu, nó như len lỏi vào từng tế bào thần kinh cảm giác vậy, khiến sống lưng cậu như tê cứng lại, tóc gáy đã dựng đứng lên từ lúc nào rồi. Nhưng cậu vẫn cố chạy chầm chậm bám đuôi theo hai cậu bạn của mình chạy phía trước. Khi đến tới chân đèo rồi, lúc này trời đã sáng tỏ, từng ánh nắng ban mai len lỏi qua từng tán cây, ngọn cỏ của núi rừng nơi đây. Sương cũng đang dần tan, nhường chỗ cho những con người đang đổ ra đường bắt đầu một ngày mới với bao lo toan về mưu sinh cuộc sống. Lúc này Phan Mạnh mới thở phào nhẹ nhõm vì chỉ còn khoảng một, hai cây nữa thôi là xuống hẳn khỏi đèo rồi cậu có thể băng băng quốc lộ về nhà của mình. Niềm hân hoan, phấn khởi đang tới, Phan Mạnh đang vững tâm hơn. Ngay lúc này đây, trên con đường trải nhựa đẹp đẽ, không một chướng ngại hay ổ gà nào có thể khiến cho bánh xe lệch khỏi quỹ đạo của nó. Đột nhiên, như có một lực tác động vô hình nào đó, đẩy mạnh vào một bên xe của cậu. Khiến Phan Mạnh quá bất ngờ, ngay lập tức chiếc xe đổ nhào sang một bên và kéo theo chàng thanh niên ngã ập theo, văng ra ven đường. Vì tiếng động của chiếc xe bị đổ rất lớn vào buổi sớm này, làm Huy và Kiên đang chạy phía trước giật mình, nhìn lại qua gương chiếu hậu thấy bạn mình đã xoè. Hai thanh niên vội vàng quay đầu xe lại phóng vội tới bên Phan Mạnh để xem tình hình nghiêm trọng đến cỡ nào !

Khi Huy và Kiên phóng tới, thì Phan Mạnh cũng đang lồm cồm bò dậy, mặt nhăn nhó, đau đớn vô cùng. Nhưng cũng may là cậu luôn luôn mặc đồ bảo hộ chuyên dụng cho dân chạy xe mô tô, để phục vụ cho những chuyến phượt khắp Vịnh Bắc Bộ cùng lũ bạn. Lúc này đây, giá trị của bộ đồ bảo hộ ấy mới phát huy hết tác dụng của nó, Phan Mạnh chỉ bị xây xước nhẹ thôi, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Huy và Kiên đã dựng chiếc xe nằm sõng soài trên đường vào bên lề đường để tránh cản trợ đường giao thông. Rồi ân cần tiến lại gần hỏi han Phan Mạnh, Kiên lên tiếng trước :

- Mày có làm sao không ?? Hôm nay này chạy xe kiểu gì mà đầu óc cứ như trên mây thế ?? Hay lại suy nghĩ vẩn vơ đến con Vũ Linh àh ??

Huy ngồi cạnh phủi bụi bẩn trên người cậu nãy giờ cũng lên tiếng sau khi kiểm tra sơ bộ, không có vết thương gì nghiêm trọng trên cơ thể Phan Mạnh :

- Cũng may cho mày đấy nhé, xoè thế này là nhẹ nhàng chán rồi, cho mày một bài học, chứ cứ chạy xe mà không tập trung như thế, thì không còn được may mắn như lần này nữa đâu con ạh.

Phan Mạnh liền lên tiếng phân trần và giải thích lại cho hai đứa bạn của mình hiểu về cái hình ảnh mà cậu đã thấy ở cả chiều đi lẫn chiều về. Nó lặp lại y hệt nhau như một đoạn phim được tua đi tua lại vậy. Sau khi kể rõ cho hai thằng bạn hiểu, cậu chợt bất giác thấy lạnh gáy, như kiểu cảm giác có ai đấy đang nhìn chằm chằm vào mình vậy. Thấy khó chịu, cậu liền quay đầu lại, dáo dác nhìn bốn phương tám hướng trong ánh mặt ngờ vực của hai thằng bạn mình. Liền sau đó Huy đỡ Phan Mạnh dậy rồi giục :

- Tao nghĩ chắc mày vì thất tình nên đầu óc đang không được ổn định cho lắm. Thôi lên xe về nhà nghỉ ngơi đi cho khoẻ lại. Cũng sáng bảnh mắt rồi.

Rồi Huy quay sang nói với Kiên :

- Mày chạy cuối đi, nó đang mệt để nó chạy giữa có gì tao với mày còn để ý đến nó được. Chứ lỡ có việc gì thì không may mắn như hồi nãy nữa đâu.

Kiên liền gật gù ra chiều đồng ý lắm :

- Uh, tao cũng đang định thế, chắc do mày vì yêu con Vũ Linh quá mà khi nó bỏ mày, mày buồn nên suy nghĩ nhiều, thấy ảo giác thôi, không có gì đâu.

Phan Mạnh biết hai thằng bạn của mình đếch tin những gì cậu kể là thật, cho nên cậu cũng lười đi giải thích với chúng nó, vì cậu đã quá mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác rồi. Được Huy đỡ đứng dậy đặng còn đi về, tay cậu chống vào đầu gối để định đứng lên, thì thấy có mấy vết mờ mờ gi đó ở trên một bên ống quần của cậu. Khi đứng dậy rồi cậu phủi cho bớt bụi bặm để nhìn cho rõ nét hơn. Thì cậu chợt tá hoả, lắp bắp nói với hai thằng bạn của mình :

- Này... này chúng mày ơi... có thằng nào đá vào người tao hay sao mà lại in rõ ba vết giày trên ống quần tao thế này ?? Mà tao nhớ rồi, bên này chính là bên tao bị một lực nào đấy đẩy mạnh vào làm xe tao ngã đổ ra đường, tao mới bị văng ra sát lề bên kia đường được đấy...

Huy với Kiên liền tiến tới, khom lưng xuống đặng còn quan sát cho kỹ, thì đúng là có ba vết giày mờ mờ được in rõ lên ống quần của Phan Mạnh thật. Lúc này đây, Huy với Kiên cũng rùng mình, nổi hết cả da gà rồi. Chẳng cần ai bảo ai thêm câu gì, cả ba thanh niên nhanh nhẹn leo lên xe của mình và phóng nhanh về hướng đô thị, tránh xa khỏi cung đường ái tình, có chút linh dị này. Về đến nhà cũng đã bước sang giờ Thìn, Phan Mạnh uể oải thay đổi quần áo và tắm rửa thật nhanh cho vơi bớt đi những mệt mỏi, căng thẳng, chán chường và kinh sợ từ hôm qua đến bây giờ. Sau đó cậu tiến tời chiếc giường của mình nằm vật ra và rồi dần chìm sâu vào vô thức...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.