Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tần Dương Âm Cực

Tiểu thuyết gốc · 2491 chữ

Nhìn theo từng cánh chim bay ngang trời, vội vã tìm nơi trú ẩn, trước khi cơn giông tố đang ùa về, tạo thành những đám mây đen, vần vũ che kín cả một khung trời ngày xưa... Minh Đan đang ngồi ngẩn ngơ nhìn áng mây trời, trong lòng hắn đang nổi lên một sự tiếc nuối hùi hụi vì ngày hôm qua đen quá thể. Chẳng là vào Thứ Bảy tức là Ngày Thiên Đạo của tháng Giáp Tý, hắn đi mua mấy thứ đồ linh tinh để chuẩn bị cho dịp Lễ Giáng Sinh cũng như Tất Niên cuối năm cho gia đình. Lóng ngóng thế nào lại rơi mất hai trăm bốn mươi nghìn ở đâu mà chính bản thân hắn cũng chẳng nhớ ra nổi...

Mà không chỉ mỗi hắn đen không, từ sáng tới giờ bao nhiêu cuộc gọi dồn dập, đổ về báo tin vui, từ những đứa em của hắn. Đầu tiên là việc cô bé Nhan Trúc Phi bị đuổi việc một cách không thể phũ hơn ! Chẳng là tối hôm trước con bé vì buồn tình và chán nản với tình trạng hiện tại nên lại đi nốc bia với đám chị em thân thiết... Khi cuộc vui tàn, lấp ló trong ánh đèn đường mờ nhạt, một thân hình siêu vẹo, ngả nghiêng trong cơn say. Lang thang bước đi trong mưa rơi, thẫn thờ dưới mưa rơi, để rồi một bước hụt chân và như thế cơn đau ập đến. Chẳng biết Trúc Phi đi nốc cồn vào người xong như thế có vui vẻ hơn không ? Có quên đi một bóng hình không ? Nhưng chắc chắn là với cái chân sưng tấy lên như cái bánh giò thế, thì khẳng định có một tý Nhói không hề nhẹ ở đây rồi ! Để rồi hôm sau cô bé tập tễnh lết đôi chân thương tật đến chỗ làm. Cũng chỉ được đến trưa khi cơn say chưa vơi, đã thế cơn đau lại không ngừng thôi thúc. Trúc Phi mệt mỏi xin đi về nghỉ đúng cái lúc mà thẳng chủ của cô đang gọi mọi người vào họp... Chẳng cần phải nói cũng biết, chủ thì có thèm quan tâm gì đến cảm nghĩ của nhân viên đâu, cứ thế một quyết định đuổi việc nhanh chóng được đưa ra trên quan điểm của người làm chủ là mình thích thì mình đuổi thôi ! Sau khi Minh Đan nghe những lời chia sẻ trong cơn bực tức của cô bé thì hắn cũng chỉ thầm nghĩ " Thật may mắn cho thanh niên này, vì con bé nó đang đau chân, không thì nó xiên cho, có mà hết tết, thích đuổi này ! ". Mà Trúc Phi nào có chịu nghỉ việc một mình, cô vẫn còn kịp kéo theo cô bé Vân Hà nghỉ cùng mình cho có chị có em. Khổ nỗi cô bé Vân Hà này thì rất là lành tính và ngoan ngoãn, chỉ biết răm rắp nghe lời người chị hổ báo của mình. Nghe Trúc Phi tự hào kể lại rằng đã huấn luyện và đào tạo cho Vân Hà từ một cô bé chưa biết chửi bậy bao giờ, không hiểu được những ẩn ý thâm sâu, những ác niệm của lòng người trong xã hội. Mà nay đã biết chửi bậy như ai, còn dám bật lại cả sếp mình... Khỏi nói cũng biết hai chị em lại dắt tay nhau đi xin việc mới thôi, không có vấn đề gì xảy ra cả. Mà cuối năm, năm mới, Tết đến rồi, có cái chỗ nào mà nó tuyển người không biết...

Hắn còn đang Băng Giá lời vì những gì Trúc Phi vừa chia sẻ trong niềm tự hào, hân hoan vì đã đào tạo được một cô bé trưởng thành theo cách của Trúc Phi, còn bị mất việc thì có buồn một tý thôi, đi uống lại hết buồn ngay ý mà. Thì lại đến Diệp Nhược Anh gọi đến và thều thào chia sẻ trong chất giọng như vừa mới đẻ xong. Chẳng là con bé đang truyền dịch ở trong phòng hồi sức cấp cứu của bệnh viện vì bị nhiễm trùng vết thương. Mọi chuyện cũng bắt nguồn từ việc thẩm mỹ viện cô đang làm gần đây vắng khách quá, các bác sỹ chuyên môn cùng các nhân viên chán chẳng có việc gì làm. Thế là một anh bác sỹ Trẻ rất lành nghề và lão luyện, gợi ý nhổ răng khôn mọc lệch miễn phí cho Nhược Anh, để cô có một bộ răng mới, Đẹp Như Trong Tranh còn ăn Tết cho nó phấn khởi... Nhược Anh nghĩ được làm Nha Khoa miễn phí như vậy thì có mơ còn chẳng thấy, huống gì cơ hội tốt như vậy mà không nắm bắt, thì hẳn là bị thiểu năng. Thế là cô bé đồng ý vội, không lại sợ anh bác sỹ Trẻ, nhiệt tình ấy lại đổi ý, thì biết bao giờ mới có tiền đi làm nha khoa đây ! Tuần trước vừa làm được một cái xong, không có vấn đề gì cả. Nhược Anh lại hăm hở quất tiếp cái thứ hai. Nhưng ôi thôi ! Vào một ngày đẹp giời như ngày hôm ấy. Anh bác sỹ Trẻ trong một chút sơ sót nho nhỏ, chỉ một chút lỗi bé tý thôi ý. Khiến cho Nhược Anh bị nhiễm trùng , người giật đùng đùng lên như nghiện giai đoạn cuối vậy. Cô được chuyển gấp đến bệnh viện để cấp cứu. Ở đây, các vị lương y như từ mẫu hình như đang nghỉ lễ hết rồi hay sao ý. Để một anh y tá Trẻ tìm ven để dẫn ống, truyền dịch vào cho cô. Vầng, y tá Trẻ hẳn hoi, chọc đến sáu, bảy lần vẫn không trúng ven, làm tay Nhược Anh thâm tím lên vì vết thương do ống truyền chọc nhầm. Cô bé nằm im, giãy đành đạch, trong đôi mắt phượng đã mờ đi vì hai dòng lệ nóng tuôn ra trong nỗi bi phẫn, uỷ khuất đến cùng cực... Sau khi kể lại cho Minh Đan nghe thì cô dần chìm vào im lặng, hiển nhiên là đã rơi vào trạng thái Tan Nát Lời, còn bản thân hắn cũng Biến Dị Tổ Hợp Lời với trường hợp này luôn...

Minh Đan vừa thương cảm cho Nhược Anh và hắn còn đang trong tâm trạng bối rối vì không biết chiều nay nấu gì ăn cho đổi vận đây ? Thì tiếng kèn Saxophone vang vọng khắp không gian, làm hắn giật mình, nhận ra bản nhạc " Careless Whisper ", nhắc điện thoại lên với hy vọng sẽ có một niềm vui nho nhỏ nào đó, xoá tan đi những nỗi buồn đang ngày càng dâng cao. Nhưng nào đâu, giấc mơ chỉ là giấc mơ... Cái điệp khúc muôn thuở của Ngô Trúc Thiên gọi về cho hắn từ Xiêm La vang lên :

  • Ối Giàng ơi, ế quá anh ơi, sao năm nay khách vắng quá anh ơi ? Sao không ai đi du lịch hết trơn vậy ? Em biết phải sống sao, sống sao đây ? Hàng không bán được để góp họ, tối nay thằng chủ họ nó lại đến ốp nhà em rồi anh êiii !

Hắn thở dài thườn thượt, ngao ngán trả lời con bé có biệt danh Ngố này :

  • Aizzz, mi có biết bây giờ ở thủ đô Paris tráng lệ, kinh đô ánh sáng của những Chú Gà Trống Goloa, nó chẳng khác gì như Jerusalem thời Trung Cổ không ??? Aizzz, tình hình kinh tế Lục Địa Già đang khủng hoảng trầm trọng như vậy. Đến dân chúng nó còn đói bỏ bố ra, chứ ở đấy mà có tiền đi du lịch Xiêm La và mua hàng chính hãng, xuất xứ từ Quảng Châu cho mi hả ? Ở trên núi thì cũng phải cập nhật tin tức mới cho nó theo kịp với thời đại đi chứ. Khổ, chỗ mi mắc mạng Văn Tơ Nét, chỉ để gọi tám xuyên biên giới cho nó mát thôi hả ?

Sau khi tốn kha khá thời gian để giải thích cơ bản và sơ bộ, về vị trí địa lý đặc thù, kinh tế vi mô tới vĩ mô, rồi kiêm luôn cả cập nhật bản tin thời sự thế giới một tuần đầy biến động vừa qua cho Ngô Trúc Thiên... Chưa nghỉ ngơi được bao lâu, lại đến tình hình tài chính đầy cam go với biết bao nhiêu chông gai, thử thách cùng với đau thương và nước mắt của Bùi Linh Thần !

Chẳng là cô đã bị một gã sở khanh, khốn nạn tận cùng, vừa lừa tình lại còn manh nha cướp những đồng tiền mồ hôi, nước mắt của cô, qua bao nhiêu tháng ngày lao động vất vả, tích góp từng xu, ở nơi đất khách, quê người tận bên vùng núi hẻo lánh, xa xôi của đất nước Lan Xang. Theo thuật ngữ của hắn phong tặng danh hiệu dành riêng cho thanh niên ấy chính là một thằng đái ngồi chính hiệu của năm... Vì Minh Đan vừa tức giận, vừa căm phẫn thay cho Linh Thần vì bị lừa đến mấy trăm triệu, mà hắn cũng bực mình vì cô đã quá mù quáng và dễ tin người một cách tai hại để dẫn tới nông nỗi như ngày hôm nay... Người ta nói khi sống trên đời, nghèo và sang không bao cùng hàng, mỗi con người có một cách sống và đời lắm lúc dùng tiền mua hạnh phúc. Khi kể ra bàn tán ghê lắm, nhưng có mấy người trong họ từng gặp, từng trải để hiểu được cái cảm giác khi đời lắm lúc dùng tiền mua hạnh phúc...

Sau khi kết thúc câu chuyện với Linh Thần, nhìn ra ngoài thì trời đã sẩm tối, cơn mưa qua cũng đã thôi rơi. Không khí thoáng mát, nhẹ nhàng, khẽ mở cửa sổ ra, hắn hít hà bầu không khí mát mẻ, từng cơn gió khẽ vô tình, như xoa dịu đi những mệt mỏi, uỷ khuất còn vương trong cõi lòng đang tê tái, buốt giá của hắn...

Đang mải mê thả tâm trí phiêu du cùng làn gió để quên đi những ưu phiền. Tiếng chuông điện thoại gọi đến của phần mềm Zalo, khẽ đưa mắt liếc ngang xem con mắm nào lại gọi báo đời nữa đây ! Thấy dòng tên đề Đặng Thiên Tư, cô bé đệ tử lười biếng, mê ngủ, giỏi cãi và khá ương bướng của hắn. Nhẹ nhàng cầm điện thoại lên và cất lên chất giọng không thể băng lãnh hơn :

  • Gọi làm je ? Phát biểu đê ?

  • Sư phụ ơi, em bị lùi lại thời gian tốt nghiệp đến tháng tám rùi. Hu hu, em buồn quá.

Minh Đan đột nhiên thấy vui lên hẳn, nhưng hắn vẫn cố kiềm nén không bật cười, để hỏi xem lý do vì sao cô bé không được tốt nghiệp sớm vào tháng Ba mà phải rời lại đến tận tháng Tám :

  • Ủa sao lạ vậy ? Đệ bị rớt mấy môn phải học lại hả ? Cũng dễ hiểu thôi, chăm học như em thì không rớt hơi phí !

Thiên Tư thổn thức, nhẹ nhàng trả lời :

  • Không, cơ bản vì thể chất của em yếu ớt, nên em không thể học môn thể dục được, điều này sư phụ biết mà ?

  • Àh ừh, nhìn em cứ trắng ởn ra như bị bệnh ý, ra nắng một tý chắc ngất, học thể dục gì mà nổi.

  • Xí, em không yếu đến thế, nhưng cơ bản chẳng hiểu sao trường bắt dời lại ngày tốt nghiệp đó, trong khi bạn bè em tốt nghiệp hết vào tháng ba rồi, em buồn quá, hu hu.

  • Ha ha ha, mà ra trường sớm hay muộn thì đối với em nó cũng thế chứ có khác bọt gì mấy đâu ? Chỉ là dời lại mấy tháng thôi mà, trong thời gian đó, em vẫn có thể đi dạy Văn ở trung tâm luyện thi được mà, vừa kiếm được tiền, lại vừa tích luỹ thêm kinh nghiệm sư phạm, trước khi chính thức bước lên bục giảng của một ngôi trường nào đó, phải không ?

Đang vui vẻ giải thích cho Thiên Tư hiểu được vấn đề của cô bé không phải cái gì quá to tát cả. Bỗng dưng một tiếng cười the thé, lanh lảnh vang lên ở đầu dây bên kia. " Hí Hí... Hí Hí... "!

Khiến Minh Đan chợt biến sắc, một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng... Hắn vội vã bắt Ấn trên tay, khẽ niệm Lục Tự Chân Ngôn trong tâm thức trong khi Thiên Tư vẫn đang thao thao, bất tận kể khổ, hắn chợt lên tiếng cắt ngang :

  • Khoan đã, em đang ở nhà với ai vậy ??

Thiên Tư ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn trả lời hồn nhiên :

  • Em đang ở nhà một mình mà, anh rể vừa đi công việc rồi anh.

  • Em có chắc không, vì anh vừa nghe thấy có một giọng con gái cười ở ngay gần bên em mà ??

  • Không có đâu sư phụ, chắc anh nghe nhầm rồi áh, em đâu nghe thấy cái gì đâu ? Em đang ở nhà một mình mà, xung quanh đâu có ai.

  • Không, chắc chắn anh không nhầm được, rõ ràng anh nghe thấy một giọng cười của con gái mà nó dị lắm...

  • Chắc ở bên sư phụ rồi áh. Em đang ở nhà một mình mà, đâu có ai đâu.

  • Uhm, thôi được rồi, nhớ Ngũ Bộ Chú chứ, lúc nào cảm thấy có gì đó khác lạ nhớ trì chú đấy.

  • Vâng, em biết rồi anh. Sư phụ ngủ sớm đi ah. Chúc sư phụ ngủ ngon.

Kết thúc câu chuyện với cô bé Thiên Tư thì cũng đã bước sang giờ Hợi. Minh Đan uể oải đi làm vệ sinh cá nhân rồi nằm nhoài ra giường, trong đầu vẫn vang vọng cái tiếng cưới kỳ dị, không biết là do vô tình hãy hữu ý lọt vào cuộc trò chuyện của hắn. Hắn cũng chỉ mong rằng chắc do mình mệt mỏi nên nghe nhầm thôi, không có vấn đề gì đâu. Rồi cứ thế Minh Đan chìm dần vào giấc ngủ sâu không mộng mi. Mà hắn hoàn toàn không thể ngờ được, cuộc điện thoại cuối cùng trong ngày đó, đã bắt đầu cho một câu chuyện linh dị, ám ảnh, đáng sợ xảy ra vào những ngày tiếp theo, ngay trước thềm năm mới...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.