Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hư Không

Tiểu thuyết gốc · 2778 chữ

Trong một buôn làng nho nhỏ ở vùng núi Tây Bắc, một căn nhà khang trang, ba tầng hiện lên sừng sững, nổi bật giữa những căn nhà sàn được chấp vá bằng gỗ và lá cây rừng xung quanh. Cho dù nước sơn của nó đã uế màu, phôi phai đi theo thời gian, nhưng điều ấy chỉ càng làm cho người mới đến buôn làng này để ý đến nó. Vì cái nét u tịch, lạnh lẽo, cô liêu, trầm mặc mà lẽ ra không nên có ở một căn nhà được thiết kế theo phong cách hiện đại như những ngôi nhà dưới phố thị. Căn nhà ấy chính là mái ấm gia đình mà anh cả của Linh Thần cùng người vợ của mình đã phải tảo tần, lam lũ, lang thang khắp nơi từ vùng núi Tây Bắc sang tận đất nước Lan Xang xa xôi, để buôn bán, lao động vất vả, hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn sẽ đến với con cái của hai người. Thành quả của hai vợ chồng chính là một căn nhà ba tầng, hoành tráng nhất cái buôn làng hẻo lánh xa xôi này. Lúc mới xây dựng xong, bà con, lối xóm đến chúc mừng trong sự ngưỡng mộ ánh lên trong đôi mắt có vài phần thèm muốn và ganh tỵ lắm. Điều ấy khiến hai anh chị, rất tự hào và tràn đầy hạnh phúc ở trong lòng. Cứ tưởng cuộc sống của một gia đình bốn người gồm hai vợ chồng cùng hai đứa con, một gái đầu lòng hơn cậu con trai út một tuổi, sẽ diễn ra êm đềm, sung túc lắm. Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ ngay gia đình này thật viên mãn lắm rồi. Nhưng cuộc đời như vậy thì có gì để mà nói, lấy gì để mà viết nữa đây...

Sau sự ra đi đột ngột của cậu em rể út trong một tai nạn sông nước tang thương vào gần sáu năm trước. Thì chẳng hiểu vì sao mà kinh tế của gia đình anh cứ dần dần đi xuống một cách không thể kiểm soát và cũng không thể hiểu nổi ??? Nhiều lúc anh tự hỏi lòng mình rằng " Không biết mình có làm điều ji sai trái mà mình không nhận ra hay không ? Mà sao tài lộc cứ đội nón, nối đuôi nhau, bay đi mãi, không thèm về như vậy ". Chính vì điều ấy làm hai anh chị phải lo nghĩ và đau đầu nhiều lắm...

Mặc dù cho đến thời điểm hiện tại, thi thể của người xấu số vẫn chưa được tìm thấy, cho dù gia đình có bỏ ra biết bao nhiêu công sức và tiền của cùng với một hy vọng mong manh, sẽ tìm thấy được thân xác của cậu em rể út xấu số. Với quan niệm " Nghĩa Tử là Nghĩa Tận " hai anh chị chưa bao giờ từ chối những lần đi tìm kiếm cùng mọi người ở cả hai bên gia đình. Những lúc hai anh chị đang bận việc ở bên Lan Xang, chưa thể về kịp, thì họ vẫn gửi tiền bạc về, như một sự đóng góp nhỏ nhoi cùng với gia đình trong công cuộc tìm kiếm. Để ở Bên Kia Của Sự Sống, cậu em rể có thể an lòng, và ở cõi tạm này cũng cho thân nhân cùng gia quyến được thờ cúng thành tâm và những nỗi đau sẽ nhẹ nhàng hơn... Nhưng giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ, hy vọng lắm rồi cũng chỉ còn lại thất vọng mà thôi !

Thế rồi theo dòng chảy của tiền tài, vật chất cuốn phăng đi cái bình yên chỉ mới vừa chợt le lói trong màn đêm thăm thẳm. Hai vợ chồng lại tiếp tục lặn lội đi sang Lan Xang để buôn bán, kinh doanh cho hiệu quả, hy vọng sẽ bớt hao hụt như thời điểm vừa qua. Cũng may là hai người con của họ nay cũng đã bước vào ngưỡng cửa đại học rồi, nên chúng đủ lớn để tự chăm lo cho bản thân mình khi không có bố mẹ ở bên...

Dù đã là Giữa Tiết Hạ Chí và Tiểu Thử rồi, lại còn ở trên vùng núi cao, nơi mà quanh năm sương mù lạnh giá cuốn lấy thân thể. Nhưng ngày hôm ấy thực sự nắng nóng, Linh Bảo đang ngồi chơi game online trên máy tính, cậu hò hét mãnh liệt lắm, kệ cho mồ hôi đã lấm tấm trên trán, cậu cứ ngồi tập trung vào cái màn hình nho nhỏ có những nhân vật đang lao vào nhau chém giết không ngừng, mà không thèm để tâm đến cái nắng nóng như đổ lửa đang thiêu đốt khắp không gian. Cậu không thèm để ý nhưng Linh Trang thì có vẻ như điên tiết lắm rồi. Trời đã nóng thì chớ mà thằng em trai trời đánh của cô cứ ngồi la hét như một thằng trẻ trâu chính hiệu, làm cô không thể ngủ nổi, dù đã cách một vách tường. Bực mình quá, Linh Trang bật dậy, đi sang phòng cậu em trai ngay bên cạnh tính chửi nó một trận cho bõ tức. Nhưng cô thiết nghĩ chửi nó cái tầm này, nó sẽ bật lại cô ngay, rồi hai chị em sẽ lại cãi nhau như cơm bữa... Vì bố mẹ thì đi làm xa, đang được nghỉ hè nên cả hai chị em đều về nhà chơi cho đỡ tiền trọ, tiền ăn uống, chi tiêu đắt đỏ ở dưới Đông Đô Thành.

Nhà thì đã không có người lớn rồi, Linh Trang hơn Linh Bảo có một tuổi, cho nên hai đứa cứ như Oan Gia Trái Chủ từ tiền kiếp vậy, cãi nhau, chí choé suốt ngày. Vì không muốn giữa trời nắng nóng này mà lại phải đi cãi nhau với thằng em trẻ trâu của cô. Nên Linh Trang ôm cái bực tức mà đi ra cầu thang, tính xuống nhà để lấy ly nước đá uống cho hạ hoả. Cô vừa mới bước xuống được mấy bậc cầu thang, chợt thấy lấp ló một bóng hình in trên tường do ánh nắng heo hắt phản chiếu, cái bóng ấy đang nhảy tưng tưng ở ngay sau lưng, làm cô bất giác giật mình, khựng lại, quay đầu lại, dáo dác nhìn quanh, nhưng đương nhiên là chẳng thấy gì cả rồi.

Cô chợt nổi lên một cảm giác sợ hãi tột cùng, vì cô biết mình không nhìn nhầm hay hoang tưởng. Rõ ràng cô đã thấy rõ trên tường có tới hai bóng đen. Một là của cô đang bước xuống, còn một bóng cứ nhảy từng bậc, từng bậc ở ngay sau lưng cô là ai ??? Nghĩ tới đây, một cảm giác lạnh sống lưng đến không thể tả được. Cô chợt sợ hãi, chạy ngược lên chỗ phòng của cậu em Linh Bảo đang mải miết đánh giết trong game. Không thèm nói nhiều, cô chạy vào giật phăng cái dây cắm điện của chiếc máy tính bàn cậu đang ngồi chơi, Linh Bảo chợt hét lên :

- Cái gì thế, mày bị điên àh, tao sắp giết nó rồi...

Linh Bảo dù đang rất bực tức vừa hét lên vừa quay sang nhìn Linh Trang, nhưng cậu chợt khựng lại vì thấy người chị của mình đang tái mét cả mặt mày, nét sợ hãi hiện rõ lên khuân mặt cô, đôi mắt ướt át như chỉ chực chờ vỡ oà những dòng nước mắt, lăn đầy trên khuân mặt thanh tú của cô. Như đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, Linh Bảo chợt đổi sắc giọng, cất giọng nhẹ nhàng khác hẳn với chất giọng mà cậu thường nói với chị mình :

- Bà gặp nó rồi đúng không ?

Linh Trang bất ngờ lắm, cô lắp bắp hỏi lại như không tin vào những lời mà thằng em trẩu của cô vừa nói :

- Mày... mày gặp nó rồi àh ?? Nãy... tao định xuống nhà để lấy ly nước nhưng tao thấy có một bóng người nhảy từng bậc ở sau lưng tao... quay lại nhìn thấy... thì ko có ai cả... tao liền chạy lên đây ngay... tao sợ lắm Bảo ạh.

Nói tới đây Trang chợt oà khóc. Linh Bảo liền lấy hộp giấy ăn mà cậu hay để cạnh máy tính để phục vụ cho việc ăn vặt, mỗi khi phải chiến game lâu với lũ bạn trên mạng. Đón lấy hộp giấy ăn, Linh Trang rút ra mấy tờ rồi cứ thế thút thít khóc... Linh Bảo nhìn cô chị thường ngày đanh đá, hay kiếm chuyện cãi nhau với mình, giờ này nhìn cô đáng thương, hiền lành thật sự. Cho dù thường ngày hai chị em có cãi nhau, chí choé không ngưng, nhưng có chuyện gì không hay xảy ra, thì Linh Bảo vẫn luôn bảo vệ và quan tâm đến cô chị của mình, vì hai đứa vẫn là chị em ruột mà. Tình cảm gia đình nó đơn giản nhưng thiêng liêng như vậy đấy ! Linh Bảo nhẹ nhàng lên tiếng an ủi cô chị mình :

- Hừm, bà bình tĩnh lại đi, hơi tý là khóc nhè, tại bà thường ở dưới trường ít khi về nhà, mà nếu có về thì cũng có bố mẹ ở nhà nên chưa gặp nó bao giờ là phải, chứ tôi về nhà chơi suốt thì gặp nó đã thành cơm bữa rồi...

Linh Trang bất ngờ và hoang mang lắm, cô ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh rồi chăm chú hỏi em trai mình :

- Thế rốt cuộc nó là cái gì ?? Mà bố mẹ có biết chuyện này không ??

- Tôi cũng chẳng biết nữa, tất cả những gì mà tôi biết được cho tới ngày hôm nay, là cứ đến ngày đầu tháng hay ngày rằm, mỗi lần lên xuống cầu thang sẽ thấy một chiếc bóng đen nhảy tưng tưng từng bậc ở sau lưng mình. Nhưng khi quay đầu nhìn lại thì sẽ không thấy gì cả... Tôi không biết bố có biết không nhưng mẹ thì cũng biết đấy, vì mẹ đã gặp nó rồi...

- Thế sao không ai nói cho chị biết nhỉ ?? Mà sao tới tận hôm nay chị mới biết đến sự tồn tại của nó. Thế này thì sợ chết mất thôi !!!

- Hừm, như bà đã là cái gì, hôm thằng cu Linh Vũ con của chú Tư ý, cô chú gửi nó xuống nhà mình để đi học ở trưởng cấp ba cho gần. Mà khổ thân thằng bé, nó ngủ ở phòng dành cho khách trên tầng ba ấy. Nghe nó kể lại bảo đâu rằng : nửa đêm nó đang thiu thiu ngủ, bỗng dưng bóng đèn điện chớt tắt, nhấp nháy không ngưng, rồi nó thấp thoáng thấy, có một thứ gì đó in bóng đen lên tường, cứ theo ánh đèn nhấp nháy mà thứ ấy cũng thoắt ẩn, thoắt hiện. Đặc biệt là cái thứ ấy cứ nhảy lên nhảy xuống như mấy con Cương Thi của bọn Mãn Thanh ý... Khiến thằng cu hoảng quá, khóc thét rồi chạy xuống nhà nói mẹ chở về ngay trong đêm và tới giờ nó vẫn thề sống, thề chết, quyết tâm không bao giờ quay lại nhà mình một lần nào nữa đó...

Nghe Linh Bảo kể lại những chuyện đã xảy ra trong lúc cô vắng mặt, Linh Trang liền tỏ ra thổn thức không nguôi, cô thở dài thườn thượt với những sự kiện kỳ dị ập đến quá bất ngờ, mà mọi người trong nhà đã giấu cô suốt một thời gian qua. Cô lại lên tiếng hỏi trong sự tò mò cực độ :

- Nếu mẹ đã biết đến sự tồn tại của nó mà chẳng lẽ mẹ không làm gì để giải quyết sao ?? Mẹ là người rất tín tâm cơ mà ?

- Ai bảo không ! Mẹ cũng đã đi nhờ vả hết khắp nơi từ Thầy Mo đến Thầy Bói rồi Thầy Tứ Phủ, cả Thầy Chùa nữa, đủ các kiểu thể loại, tốn kém không biết bao nhiêu mà kể rồi đấy. Nhưng mẹ giấu bố, chỉ bảo là đi với cô Linh Thần tham quan lễ Chùa thôi, chứ mẹ mà nói đi coi bói chắc bố lại mắng và không cho đi đâu...

- Ừh thì tính bố vốn dĩ đã gia trưởng và không tin mấy cái này đâu mà, thế mẹ đi nhiều nơi thế mà không giải quyết được sao ??

- Thì mỗi chỗ họ lại nói một kiểu, có nơi cũng làm lễ cắt Duyên Âm rồi mời cả Thầy về để đuổi Vong đi nhưng tốn bao nhiêu tiền, rồi đâu lại vào đấy thôi... Bà nên tập quen sống chung với lũ đi. Tôi cũng quen rồi, thực ra thấy nó cũng chỉ cho mình nhìn thấy bóng đen thôi, chứ cũng chẳng làm hại gì mình cả. Nên chỉ cần không để ý đến nó là được !

Linh Trang khẽ rùng mình nhớ lại cái khoảnh khắc lần đầu tiên trong đời thấy ma lúc nãy, cô liên tưởng với những lời mà Linh Bảo vừa nói. Cô thầm nghĩ nếu mà phải sống chung với nó chắc có ngày mình sẽ đứng tim mà chết mất thôi. Thấy cậu em mình lại loay hoay cắm dây máy tính để chơi game tiếp. Cô liền nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, ra đến bậc cầu thang. Cô chợt đắn đo, phân vân lắm, nửa muốn bước xuống phòng khách để mở ti vi lên cho có tiếng trong nhà sẽ đỡ sợ hơn, nhưng hình ảnh ám ảnh lúc nãy vẫn làm tâm trí cô sợ sệt lắm. Cuối cùng cô quyết định bước về phòng mình và nói chuyện với lũ bạn để tìm cách giải quyết còn hơn... Cứ thế trong căn nhà rộng lớn nhưng thưa người này, đâu đó trên tầng ba, những tiếng cười khúc khích vang vọng, trầm bổng lên trong không gian cô tịch này. Cái tiếng cười như gần, như xa, như khiêu khích, đang tra tấn thần kinh của hai cô cậu mới lớn và chưa có một chút kinh nghiệm gì về những vấn đề tâm linh này...

Trong một căn phòng thờ của một toà nhà cao cấp toạ tại ngoại ô thành Gia Định. Trên bàn thờ ấy có đủ các tượng đá tượng trưng cho các vị Chư Thiên, Thần Phật tại cõi Niết bàn, trông uy nghiêm và chính pháp vô cùng. Nơi ấy từng làn khói hương nghi ngút, lan toả từ ba nén nhang vẫn còn đang cháy dở. Đâu đó có chút gió heo hắt khẽ thoáng qua, khiến cho hai ngọn lửa của đèn minh đăng chợt lay động, như đang nhảy vờn trong gió. Có một thanh niên bí ẩn đang ngồi thiền tịnh trong gian phòng ấy, mày của hắn như chợt nhíu lại vì dường như vừa nghiệm ra được huyền cơ đằng sau ba quẻ Dịch mà hắn vừa gieo, sau khi nghe câu chuyện của Linh Thần... Hắn mở mắt ra nhìn vào hai ngọn lửa đang dập dìu, đung đưa, lay động trước những cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi hắt vào. Điều ấy làm hắn liên tưởng đến vận mệnh của một gia đình đang phải gồng mình, cố gắng đương đầu với những gian nan, thử thách, khó khăn trước những cơn bão của cuộc đời đang không ngừng vồ vập hòng dập tắt đi ngọn lửa sinh mệnh của gia đình ấy. Người thanh niên bí ẩn nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra đóng cửa sổ lại và một suy nghĩ táo bạo, liều lĩnh chợt hiện lên trong tâm tưởng của hắn. Có lẽ chính bản thân hắn phải xuất hiện ở Bắc Hà trong thời gian tới, để giúp đỡ cho những người hữu duyên với hắn đang trong tình cảnh khó khăn, trắc trở trước những thế lực tâm linh chưa bao giờ chịu ở yên nơi Bên Kia Của Sự Sống. Hắn hy vọng bản thân hắn có thể giúp đỡ cho những người mà hắn quan tâm để mong chờ một phép màu của Chính Pháp Phật Môn sẽ phổ độ chúng sinh, tiêu trừ nghiệp oán, khi ấy sẽ không còn Tấn Quỷ Thần Dã...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.