Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lam Vũ

Tiểu thuyết gốc · 2056 chữ

Một đám tang được diễn ra lặng lẽ, trầm lắng trên buôn làng nhỏ. Thân nhân, gia quyến cùng bà con lối xóm đến viếng đông đúc lắm. Tiếng khóc vang vọng, réo rắt vào tận tim gan của những người tham dự đám tang mà không có một thi thể nào để người ta có thể nói lời tiễn biệt với người xấu số... Không gian như cô đọng lại, sự tang thương hiện lên rõ trên gương mặt phờ phạc, hai mắt thâm quầng vì thương con của người mẹ già. Sự cô độc, khắc khổ, đôi mắt đượm buồn nhìn về xa xăm như đang mong chờ đứa con của mình quay trở về trên gương mặt của người làm cha... Lúc này đây Linh Thảo đang ngồi bần thần như một kẻ mất hồn bên cạnh bàn thờ có di ảnh của người chồng bạc mệnh của mình. Dường như cô đã không còn một giọt nước mắt nào để tuôn rơi được nữa. Vì cô đã khóc ròng rã suốt hai tháng trời qua, để đến bây giờ thân xác cô ngồi đây, nhưng thần trí của cô không còn được minh mẫn, nhanh nhạy nữa vì có lẽ cô đã chạm đáy của nỗi đau rồi. Thật đau xót thay khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bố mẹ mất con, người vợ trẻ đã sớm thành goá phụ, con gái còn chưa một ngày được gọi tiếng cha... Tất cả những điều ấy tạo lên một không khí Tản Mác Cô Liêu đến rợn người...

Mặc cho người nhà từ bố mẹ ruột đến các anh chị chăm sóc, an ủi động viên cho người con, người em gái út của mình có thể trấn tĩnh mà vượt qua đau thương, mất mát này. Nhưng Linh Thảo vẫn cứ bần thần nhiều lúc tâm trí không được ổn định. Mọi người sợ cô nghĩ quẩn, nên luôn cắt người chăm nom, để ý đến cô. Cũng từ khi đó trong căn phòng của đôi vợ chồng son, người ta bắt gặp cô hay ngồi thơ thẩn một mình. Từng ngày tháng trôi đưa cùng những hao gầy cô đơn, cô chờ đợi anh... Nhìn về phía nơi chân trời xa Linh Thảo lại đượm buồn. Sao nghe nơi tim cô quặn đau. Thật vô nghĩa cô sống làm sao khi chẳng thể được gần anh. Để cô sống trong kỷ niệm bên anh thật ngầm ngùi... Mưa vẫn đang rơi khi Đông về buốt giá heo hắt. Có những lúc bối rối trong đêm, có nước mắt thấm ướt môi mềm. Có những lúc trống vắng riêng chỉ mình Linh Thảo ngồi cô đơn chờ anh. Có những lúc thức trắng cô chợt bật khóc trong tiếng mưa, nào có ai biết được... Lúc ấy cô lại nhớ những lúc gần anh ngập tràn kỷ niệm, cố viết lên nét chữ nhạt nhoà, đưa tay run buông những tâm sự, khi ánh năng heo hắt soi vào dòng thư, dìu cô vào những cơn mộng mê. Dường như lúc ấy không gian không chỉ còn mỗi cô nữa, có một cơn gió lạnh buốt thổi khe khẽ vào căn phòng vốn dĩ cửa đã được đóng kín, như đang vuốt ve, ru cô vào giấc ngủ sâu không mộng mị. Vì thế mà Linh Thảo vẫn luôn mong chờ chồng cô quay về nơi đây...

Thời gian cứ thế lặng lẽ thoi đưa vì vốn dĩ nó đã luôn như vậy, không đợi, chả chờ, chẳng vương vấn ai bao giờ... Bẵng đi mấy năm trời rõng rã, vào tháng Nhâm Tuất, năm Mậu Tuất. Bùi Linh Thần lúc này đã dọn ra ở riêng với người con gái còn đang là học sinh trung học cơ sở của cô. Hai mẹ con thuê một phòng trọ nho nhỏ ngay gần phiên chợ họp mỗi ngày trên cái buôn làng xa xôi, hẻo lánh này. Chẳng là Linh Thần hằng ngày vẫn ra chợ bán những lẵng hoa tươi thắm, khi thì cô chuyển sang bán giày dép... Do được bố huấn luyện từ nhỏ nên được cái cả mấy anh chị em cô, ai cũng có máu kinh doanh, buôn bán trong người. Nhờ vào sự khéo léo, bán buôn có tâm mà ngày nào cô cũng bán được tương đối hàng hoá. Nên cuộc sống của hai mẹ con cũng hết sức thoải mái, không có gì phải nghĩ suy nhiều cả. Cô đang dự tính tiết kiệm tiền để xây nhà trên mảnh đất mà cô đã mua từ nhiều năm trước. Đặng còn kéo cả cậu con trai lớn của cô về ở chung, để tách cậu ấy ra khỏi thằng bố khốn nạn, chỉ lo cho bản thân và đi lừa tình những cô gái trẻ người non dạ nhằm thoả mãn những dục vọng thấp hèn của gã, không bao giờ biết quan tâm cho con cái. Có những ngày cậu con trai lớn của cô ốm đau, bệnh tật do trái gió, trở trời, nhưng gã tệ bạc kia cũng chỉ để cô chạy ròng rã mấy cây số lên đưa con đi khám bệnh. Còn gã báo bận rồi cứ thế mà đi mèo mả gà đồng với những thể loại không mấy đứng đắn trong xã hội. Những lúc như thế, cô tức giận đến chảy cả nước mắt, vừa thương con trai cô nhiều hơn vì phải sống chung với một người bố chỉ trên danh nghĩa như thế. Thực ra thì khi làm đơn ly dị, cô không hề muốn để cho đứa con nào của mình gần gũi một người bố quá là bội bạc, bất tài, hèn kém như vậy cả. Nhưng cậu con trai lớn của cô vì thương cho mẹ mình, sợ cô phải vất vả nuôi nấng cả hai anh em đang tuổi ăn, tuổi lớn. Thế là cậu quyết định về ở với bố mình để giảm bớt gánh nặng lên đôi vai hao gầy của Linh Thần, vì cả hai anh em cậu đều trưởng thành và tự lập hơn rất nhiều so với bạn bè đồng trang lứa. Nên hai anh em đủ nhận thức để hiểu được, người mẹ của mình đã phải cam chịu bao nhiêu đắng cay, khổ cực, uỷ khuất khi còn chung sống cùng dưới mái nhà với cái người mà hai anh em cậu phải gọi bằng bố ấy...

Thời gian gần đây, nhờ một người em vừa là lối xóm thân quen, vừa là bạn buôn bán ngoài chợ cùng cô, giới thiệu cho Linh Thần biết đến và nói chuyện với một thanh niên bí ẩn có khả năng gieo Quẻ Dịch, xem Tử Vi và luôn luôn lắng nghe, chia sẻ về mọi điều trong cuộc sống với những người hữu duyên. Chẳng là cô thấy gia đình người anh trai cả của cô gần đây có rất nhiều sự kiện kỳ lạ lắm, thêm nữa tình hình tài chính của gia đình anh càng ngày càng đi xuống một cách thảm hại, mặc dù chỉ trước đó một thời gian ngắn thôi, cả hai anh chị vẫn làm ăn, buôn bán thuận lợi lắm... Vì lo lắng cho gia đình anh cả của mình nên cô mạnh dạn nhắn tin với người thanh niên bí ẩn đó, vì cô nghe người em chơi với mình kể lại rằng người thanh niên đó tương đối nghiêm khắc và thẳng thắn. Nên cô rất ái ngại, đắn đo, suy nghĩ mãi mới dám nhắn tin cho hắn...

Sau vài lần trao đổi và nhờ người thanh niên bí ẩn ấy tìm hiểu giúp lí do vì sao mà gia đình người anh cả mình lại xảy ra nhiều vấn đề trắc trở như vậy. Đến khi Linh Thần biết rõ được sự thật rồi thì không khỏi rùng mình sợ hãi, tóc gáy dựng hết cả lên. Từng lời từng chữ mà hắn nói với cô qua điện thoại lại hiện về trong tâm trí, cô nhớ nhứ in từng lời hắn tiết lộ :

- Qua những lời cô kể lần trước, tôi đã gieo xong Quẻ Dịch cho cô rồi đây. Theo như tôi nghiệm ra thì có hai vấn đề rất đáng quan ngại ở đây. Thứ nhất là có một Vong Linh đang theo anh cả của cô. Vong này là một chàng thanh niên, còn khá trẻ tuổi, hình như Vong ấy bị chết mất cả xác nhiều năm trước rồi, đến bây giờ Vong ấy không có một mảnh vải che thân, cả thân người ướt sũng. Nhưng đừng lo, hình như Vong này là người quen của anh trai cô thì phải. Vong đi theo không có ác ý gì cả. Nhưng để lâu như vậy cũng không tốt vì Âm Dương mất cân bằng sẽ làm cho anh trai của cô suy kém về mặt sức khoẻ đấy. Nên nhờ Thầy cao tay ấn làm lễ cắt Duyên Âm đi và nếu được hãy đưa Vong thanh niên ấy lên chùa để tu tập mong sẽ sớm được siêu thoát, bước vào Lục Đạo Luân Hồi...

Nghe tới đây, Linh Thần đột nhiên sững sờ rồi chuyển sang sợ hãi, rất nhanh sau đó lại nổi lên lòng tiếc thương vô cùng. Cô biết đó là người em rể bạc mệnh của mình, là chồng của em gái út cô đã ra đi mãi không về, đến cả thân xác cũng không tìm ra. Cô liền kể lại chuyện đau thương ấy cho người thanh niên bí ẩn kia được tường tận. Khi vừa nghe xong câu chuyện đẫm nước mắt ấy, người thanh niên chìm vào trầm tư, sâu lắng, rồi khẽ thở dài thật lâu, hắn nhẹ nhàng cất tiếng :

- Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô Đại Thế Chí Bồ Tát, âu cũng là Căn Số của người đó thôi, vì chuyện này đã có sự can thiệp của Cõi Siêu Hình ở đây rồi, sợ rằng những người trần mắt thịt như chúng ta không thể xen vào, đảo lộn vòng nhân quả của tạo hoá đã được ấn định bởi các vị Chư Thiên, Thần Phật rồi.

- Dạ, em đã hiểu rồi anh. Vậy còn chuyện thứ hai là gì ạh ??

- Vấn đề thứ hai cũng là vấn đề chính khiến cho tình hình kinh tế của vợ chồng anh cô ngày càng đi xuống. Đó chính là việc cúng kiếng cho Vong Linh Tiền Chủ trên mảnh đất mà gia đình anh trai cô đang sinh sống... Vong ấy có lẽ bây giờ đã thành Quỷ rồi, nhưng may mắn là họ không có ác ý chứ nếu không, sinh mệnh của những thành viên trong gia đình anh cô không được yên ổn như hiện nay đâu... Họ chỉ cố tình hiện ra cho người nhà anh cô biết đến sự tồn tại của họ mà cúng kiếng cho chuẩn bài thì họ sẽ phù hộ độ trì cho gia chủ làm ăn thuận lợi thôi...

- Dạ, em đã hiểu rồi ạh, thế bây giờ em phải làm gì hả anh ? Em mong anh chỉ dẫn cho gia đình em xử lý tình huống này với ạh ?

- Thực ra thì biết đến sự tồn tại của Vong Linh Tiền Chủ vẫn còn hiện hữu trên miếng đất của gia chủ. Thì chỉ cần nói với gia đình anh trai cô là cứ đến ngày Sóc, Vọng hãy thành tâm cúng kiếng đồ chay cho người ta, nếu vì vấn đề gì đó mà chưa chuẩn bị kịp thì dâng hương đăng, trà quả cho họ cũng được. Tôi sẽ viết cho cô bài cúng Khấn Vong Linh Tiền Chủ cứ theo thế mà đọc mỗi lần cúng kiếng. Quan trọng nhất vẫn là cái tâm của chúng ta thế nào thôi. Tâm thiện ắt sẽ được Chư Thiên, Thần Phật phù hộ, quỷ thần cũng phải nương theo. Còn Tâm ác, miệng Nam Mô nhưng bụng một bồ dao găm thì có cúng dâng lễ bạc vạn vẫn chẳng thể khiến thân tâm chúng ta an lạc được đâu... Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô Đại Thế Chí Bồ Tát.

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.