Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bá Đồ

Tiểu thuyết gốc · 2118 chữ

Ngày qua ngày, Nhược Anh dần cảm thấy rõ ràng hơn sự tồn tại của những vật thể siêu hình xung quanh cô. Những cảm nhận ấy, nó không chỉ là những sự rung động nhẹ nhàng bằng các biểu hiện như lạnh sống lưng, nổi da gà mỗi khi xung quanh có tồn tại âm khí nữa. Mà cô ấy dường như có thể cảm nhận rất chính xác vị trí vật thể vô hình đó đang hiện hữu ở đâu. Mặc dù Nhược Anh vẫn không thể nhìn thấy cái gì cả...

Qua sự giải thích sơ bộ của người cô ấy hay chia sẻ, thì các khả năng tiềm ẩn trong cô sẽ ngày càng phát triển một cách rõ rệt hơn. Đơn cử như Âm Dương Nhãn, đôi mắt có thể nhìn thấy những thứ Bên Kia Của Sự Sống. Khả năng cảm xạ âm khí xung quanh. Hai khả năng trên tương ứng với Luân Xa số Sáu và Bảy như cách gọi của giới Huyền Môn, và để khai mở được Luân Xa buộc người đó phải tu tập, giữ giới theo Phái Thiền Tịnh của Phật Môn hoặc Đạo Giáo. Tuy nhiên trường hợp của cô lại có sự khác biệt, nó gần giống như Đạo Mẫu hơn, nhưng thay vì được Chư Vị Tiên Thánh ban cho Thanh Đồng. Thì những khả năng đặc biệt về đường âm của cô ấy, phát triển hết sức tự nhiên, do được truyền thừa hoặc được ban cho bởi các chư vị Tổ Tiên đã qua tu tập của dòng họ. Chư vi Tổ Tiên truyền thừa những khả năng đó nhằm mong muốn thế hệ con cháu của mình có thể cứu người giúp đời, gia tăng Âm Đức cho thế hệ sau nữa và hồi hướng Công Đức cho các vị gia tiên, tiền tổ. Thật vô cùng ý nghĩa !!!

Tuy nhiên cũng có những trường hợp người mang Nghiệp làm thầy, để trả nợ đời, vì tổ tiên đã lỡ mang nghiệp quá nặng, cho nên dù có giác ngộ mà tu đạo, tu phật, vẫn chưa thể trả hết được nghiệp đời. Thế nên thế hệ con cháu được ban cho những khả năng ấy để đi hành thiện, tích đức, giảm bớt nghiệp chướng cho gia tộc mình. Nếu những người đã được chọn trong một thế hệ, mà họ không đủ cơ duyên để có thể ra làm đúng theo bổn phận và trách nhiệm của mình. Thì cuộc sống của họ thường sẽ rất vất vả, khổ sở cả về công việc, tình duyên rồi đến cả gia đạo và con cái nếu có... Những điều ấy được gọi là Cơ Hành cũng có chút tương đồng với Phạt Căn của Đạo Mẫu. Tuỳ thuộc vào mức độ nghiệp nợ nặng hay nhẹ mà họ sẽ phải gánh chịu những khó khăn ấy nhiều hay ít...

Rốt cuộc, Nhược Anh cũng có thể đúc kết được căn mệnh của mình rốt cuộc từ đâu mà có. Nhưng biết thì biết thế thôi, bao nhiêu khó khăn, vất vả trước mắt đã làm cho cô quá đủ mỏi mệt rồi. Theo tâm niệm của cô thì cứ để mọi thứ tới đâu thì tới, trời gọi ai người ấy dạ thôi. Chứ biết phải làm gì bây giờ, có lo lắng cũng chỉ đến thế mà thôi. Còn nhiều thứ đang sờ sờ ra trước mắt cần phải lo đây, hơi sức đâu lo những việc không thể nhìn thấy nữa.

Buổi trưa một ngày nắng bất thường giữa đầu Đông, trên tầng bảy của viện thẩm mỹ. Trên đây ngoài phòng làm việc của đội ngũ chăm sóc khách hàng ra, thì cũng là chỗ ăn trưa vừa là chỗ nghỉ ngơi cho các nhân viên của viện. Ba bốn tốp nhân viên đang ngồi vừa ăn, vừa tám với nhau rôm rả như một cái chợ giời. Nhan Trúc Phi và Diệp Nhược Anh cũng đang ngồi thở ngắn, than dài vì công việc buôn bán online của hai cô gần đây không được suôn sẻ như mong muốn. Đã vậy chủ tịch và các cổ đông của spa đang có mâu thuẫn gay gắt cho nên chưa kịp thanh toán lương cho hơn hai mươi nhân viên của viện thẩm mỹ này. Khiến ai nấy cũng đều bức xúc không nguôi. Điều này cũng vô cùng dễ hiểu và thông cảm được. Ai thì sẽ cũng như vậy thôi, đi làm lụng vất vả vì " Cơm, Áo, Gạo, Tiền " , đòi hỏi trách nhiệm trong công việc khá cao nhưng đến ngày lên lãnh lương, thì bị kế toán khất lên khất xuống, không một lời báo trước cho nhân viên. Thử hỏi ai có thể bình tĩnh được trong tình huống ấy, khi mà con đói ở nhà, mẹ già chờ, em nhỏ trông, tiền đổ xăng còn không có...

Đối với Nhược Anh thì còn có thể nhẫn nhịn đợi chờ đến ngày đã được hẹn, Thiên Vân thì luôn tỏ nét khó chịu ra mặt nên cô bé đã xin nghỉ ít hôm về quê Thanh Đô thăm gia đình cho thoải mái đầu óc. Còn với Trúc Phi thì luôn trong tình trạng nổi điên mấy hôm nay. Cô đã bật luôn chế độ đanh đá, bất cần, sẵn sàng chiến đấu với tất cả thế giới này. Mấy con bé nhân viên kế toán mà thấy Trúc Phi hùng hổ đi vào thì khiếp hãi lên từng cơn, trông thảm thương vô cùng, như kiểu con nợ bỏ trốn gặp phải chủ nợ ngoài đường ý...

Trở lại với phòng ăn trên tầng bảy, hai cô vẫn đang to nhỏ với nhau về vụ lương lậu. Bỗng dưng cả hai cô cùng khẽ rùng mình nhẹ, nổi hết cả da gà lên. Trúc Phi liền nhè nhẹ lên tiếng với Nhược Anh :

- Hình như chúng nó lại đến rồi em nhỉ ? Đúng là muốn một phút yên ổn cũng không xong nữa. Thế là bị khổ đấy.

- Thôi kệ đi chị ạh, hai chị em mình ra cầu thang ngồi cho thoải mái, chứ ngồi trong đây e cứ có cảm giác bị nhìn chằm chằm vào người ý, khó chịu lắm.

- Ok, chị cũng có cái cảm giác khó chịu ấy, trời không lạnh mà người cứ lạnh buốt hết cả lên. Đi thôi em ạh.

Hai chị em lại lôi dắt nhau ra cầu thang lên xuống để ngồi cho thoải mái, nhiều nhân viên khác cũng thắc mắc với nhau : " mấy bà này bị làm sao ấy nhờ, trong phòng mát mẻ có ghế có giường ngồi thoải mái, lại không thích, cứ đi ra hành lang ngồi như hai con ăn mày ý. Trông đến tội ạh ". Nhưng cũng có người biết lý do tại sao hai cô bé kia lại phải làm vậy. Bởi vì chính bản thân họ cũng đã từng có những cảm giác khó phai khi nằm ngủ trưa ở trên đây. Có người thì bị bóng đè cho ngây ngất, có người thì bị tung chăn, kéo chân cơ mà. Ghê gớm hơn, Thiên Vân mà lên đây nằm ngủ thì chỉ muốn nằm luôn, khỏi phải dậy nữa cho nó mệt xác. Cứ mỗi lần cô nhắm mắt vào là bao nhiêu hình ảnh ma quái, kỳ dị của những bóng trắng thấp thoáng, ẩn hiện trong tâm trí, nhưng mà chúng thật đến nỗi cô có cảm tưởng như những hình ảnh ấy không chỉ diễn ra trong suy nghĩ của mình mà nó đang hiện diện rất chân thật ngay tại đây, cho chỗ này.

Ở chỗ làm đã như một cái chợ trời, khi mà người dương không ít, còn người âm cũng chẳng kém cạnh là bao, có khi còn trội hơn, với âm dương lẫn lộn, trộn vào nhau như thế. Nhiều khi bị dựa dẫm, níu vai, bá cổ, leo lên đầu ngồi tý cho vui là chuyện hết sức bình thường. Nhược Anh, Thiên Vân hay Trúc Phi cũng quen dần đều với cái chuyện đó. Chỉ hôm nào gần đến ngày, đến tháng tức là đến Ngày Sóc, Vọng ấy mà. Thì Trúc Phi có tý phá cách, tâm trạng, tính khí của cô bé không được thuỳ mị, mềm mại và nết na như mọi khi. Àh mà đã bao giờ cô bé thuỳ mị, nết na đâu nhờ. Nhầm, nhầm thật rồi ý. Những lúc như thế, ai mà trêu chọc hay không vừa lòng cô bé thì thôi, tập xác định dần đều đi cho nó nhanh, cho nó mát. Trúc Phi sẵn sàng trong tư thế gặp ai chửi người nấy, bất cứ vấn đề gì xung quanh cũng có thể làm cô bé lồng thị lộn lên, buông lơi những câu từ vô cùng thân thương và êm ái. Khiến cho người đối diện khủng hoảng, ám ảnh và đáng sợ trước tính khí có phần hung hăng, bất cần của cô bé... Thiên Vân thì đôi chút nhẹ nhàng hơn, phần vì cô bé được sếp vào lứa nhỏ tuổi trong viện thẩm mỹ, nhưng chắc về hình tướng thì lớn vô đối nhất luôn, khỏi phải bàn. Được cái tính khí của Thiên Vân không đanh đá, mạnh mẽ như kiểu Trúc Phi. Mỗi lần cô bé bị dựa hay tiếp xúc lâu quá với âm khí. Chỉ khiến cho mặt mày cô bé xây xẩm lại, tối đen, u ám cực kỳ, ấn đường mịt mù lại, ai nhìn thấy cô bé lúc ấy cũng sẽ bật chế độ tự động tránh xa không sẽ bị cắn. Vì cơ bản Thiên Vân rất dễ để cho người khác nhìn mặt bắt chương trình, nên mọi người dễ nhận ra và bỏ chạy, hơn là gặp Trúc Phi vì không biết hôm nay trời mưa hay nắng, em buồn hay vui để mà chạy cho kịp nữa...

Nhược Anh thì có lẽ dễ chịu nhất trong nhóm Dị Nhân Phiên Bản Viện Thẩm Mỹ này. Cô bé chỉ lặng lẽ ngồi cách ly một mình ở một chỗ trên tầng bảy. Tránh tiếp xúc tối đa với những người xung quanh, mà chỉ ngồi một chỗ suy nghĩ vẩn vơ về những chuyện đau đầu xảy ra thời gian gần đây đối với gia đình của cô...

Tại một ngôi làng toạ trấn ở ngoại ô Đông Đô Thành, vẫn in dấu những nét rêu phong, cổ kính từ ngàn xưa, nơi mảnh đất gia nghiệp mà bố mẹ ruột cùng cậu em trai phá hoại của Nhược Anh vẫn đang sinh sống cùng ba gia đình khác trong dòng họ. Nhược Anh cũng được sinh ra và trưởng thành trên chính nơi ấy cho đến lúc cô đi lấy chồng. Để mà nói thì mảnh đất nơi chôn rau cắt rốn đối với cô vừa là nơi tràn ngập những kỷ niệm thân thương, yên vui bên gia đình. Cũng là những nỗi ám ảnh không tên suốt thời thơ bé mà cô phải gánh chịu. Vì đã không ít lần cô vô tình phải chứng kiến những hiện tượng kỳ dị, như đồ vật đột nhiên rơi loảng xoảng, tạo nên những âm thanh khô khốc, vang vọng khắp không gian. Hay những hình ảnh mờ ảo thấp thoáng, thoắt ẩn, thoắt hiện, lấp ló, chập chờn trong màn đêm u tịch.

Mẹ của cô cũng biết những điều đó vì đến chính bản thân bà cũng đã vô số lần mém đứng tim, chết lặng khi bắt gặp những cảnh tượng vô cùng kinh hãi. Nhưng người ta nói cấm có sai, sống ở đâu thì quen ở đấy thôi. Gặp tới, gặp lui, gặp hoài riết rồi cũng quen, rồi cũng cảm thấy hết sức là bình thương luôn, coi như không có vấn đề gì xảy ra cả. Mặc dù cũng có mấy lần bà bị doạ cho muốn đứng tim. Bà cũng là người vô cùng tín tâm, khi cứ đến ngày lễ, ngày mở hội, khai phủ, là bà lại dắt theo hai đứa con gái đi trẩy hội cho bằng được. Cứ kệ ông chồng bà có hay cằn nhằn bà mê tín dị đoan quá mức. Nhưng bà biết đất nhà mình đang ở không hề lành tý nào. Cho nên bà cứ kệ ông nói gì thì nói, bà đi vẫn cứ đi. Để đến mức mà trong nhà của bà bây giờ bùa chú dán đầy quanh nhà, gương Bát Quái cũng đến vài cái...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.