Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hô Khiếu

Tiểu thuyết gốc · 2795 chữ

Một ngày Chủ Nhật, tháng Quý Hợi, năm Mậu Tuất. Trong căn nhà tám tầng đã được trưng dụng để làm một tiệm thẩm mỹ trên Mai Hắc Đế Lộ nằm trong Đông Đô Thành. Diệp Nhược Anh đang ngồi trầm tư, nghĩ suy, buồn diệu vợi, một mình ở trên tầng bảy của thẩm mỹ viện . Chẳng là gần đây có quá nhiều chuyện liên tiếp ập đến, làm cho cô bé có cảm thấy có quá nhiều áp lực, mệt mỏi, pha vào chán nản, thêm cùng túng quẫn. Từ chuyện thằng em trai của cô suốt ngày đi bốc bát họ, đú đởn ăn chơi theo chúng bạn. Rồi đến khi không có khả năng chi trả cho những tên chủ nợ ác độc, dã man, làm giàu trên xương máu của những người đang khó khăn đó. Thì chúng sẽ kéo đến gây áp lực lên gia đình cô, bắt bố mẹ cô phải gánh cái khoản tiền lên đến vài trăm củ, nếu không thì bọn chúng sẽ đem thằng em trai cô đi bán sang Tàu, cho lũ man di đó lấy nội tạng. Vì thương cho bố mẹ mình, thương cho thằng em phá hoại vẫn đang bắt bố mẹ già phải lam lũ, tảo tần, gánh một đống nợ trên lưng, vì cái tuổi mới lớn thiếu nhận thức cùng suy nghĩ, chỉ vì cái sỹ diện hão của trẻ con mà làm cả nhà điêu đứng. Nhược Anh không quản ngại khó khăn, vất vả, cô vẫn chăm chỉ đi làm cả cuối tuần, nhằm giúp đỡ bố mẹ trả bớt một khoản nợ nào đấy cho thằng em mình. Không chỉ có thế, chồng cô lại luôn làm những công việc rất mờ ám, chẳng bao giờ chia sẻ cho cô biết cả. Mặc dù anh ta vẫn rất thương vợ, chăm con, nhưng một khi Nhược Anh nhắc đến chuyện tiền bạc của hai vợ chồng, tại sao ngày càng hao hụt mà không hiểu lý do ở đâu ??? Thế nhưng anh chồng vẫn chăm chăm giấu diếm vợ mình, một phần cũng là vì không muốn vợ phải lo lắng đến chuyện công việc của mình, phần vì có những điều anh ta không tiện chia sẻ. Tất cả những điều ấy dẫn tới chuyện thường xuyên xảy ra những mâu thuẫn, lục đục, căng thẳng không đáng có giữa hai vợ chồng. Để đến mức mà không ít lần cô đã tính buông xuôi hết tất cả, cho mọi việc đến đâu thì đến. Mặc dù hai người mới chính thức kết hôn được gần hai năm và mới có một cậu con trai kháu khỉnh, bụ bẫm, đáng yêu vừa tròn một tuổi. Ấy vậy mới nói trong chuyện hôn nhân, gia đình, thiếu đi sự chia sẻ chính là nguyên nhân cực kỳ lớn, dẫn tới những mâu thuẫn nảy sinh và một khi không hàn gắn được, các cặp đôi lại lôi nhau ra toà, đâm đơn ly dị, dù mới cưới được không bao lâu, đó cũng là thực trạng đáng báo động trong xã hội hiện nay, khi mà giới trẻ càng ngày càng thiếu kiến thức và sự trải nghiệm cần có trong một mối quan hệ nghiêm túc, trước khi dẫn tới hôn nhân, vì để dìn giữ hạnh phúc gia đình được ấm êm, đâu phải chỉ có tình yêu đâu, ở nơi đó còn cần sự sẻ chia, thấu hiêu, thông cảm và động viên nhau cùng đi lên nữa... Âu cũng là một đoạn nhân duyên tiền kiếp vẫn còn nghiệp nợ chưa dứt... Thật đáng buồn thay !!!

Tất cả những điều trên lại chỉ là bề nổi nhỏ bé của một tảng băng chìm khổng lồ đang sắp bị ánh mặt trời của Nghiệp Quả làm cho tan chảy, hoà mình cùng với đại dương mênh mông, vô bờ bến... Căn nguyên sâu xa của mọi sự trắc trở, khó khăn, mệt mỏi mà gần đây Diệp Nhược Anh luôn phải đối diện, lại liên quan đến mảnh đất Gia Nghiệp của dòng họ cô và căn nghiệp thầy bà, mà lẽ ra mẹ cô đã phải là người ra nhận lãnh trách nhiệm cứu nhân độ thế, gia tăng phúc đức cho con cháu. Nhưng có lẽ vì cơ duyên không có hoặc đã bị bỏ lỡ, để cho mẹ của cô có thể gặp được một người Thầy hướng dẫn cho bà cách thờ cúng Gia Tiên, Bà Tổ Cô, Ông Mãnh Hổ của dòng họ sao cho đúng đắn và truyền thụ Đạo Pháp cho bà hành Đạo, giúp đỡ những người bị những vấn đề về vong theo, động mồ động mả, trùng tang liên táng, bùa ngải... Dù đã không ít lần mẹ của cô đã được chỉ dẫn, dạy đạo pháp, luyện tập và hành đạo trong mộng cảnh... Không những thế bà còn vô số lần gặp phải những thứ Bên Kia Của Sự Sống trong những lúc vô cùng tỉnh táo, mà lẽ ra không một người trần mắt thịt nào có khả năng nhìn thấy được, nếu không có sự cho phép của những thứ ở cõi vô hình vẫn luôn luôn tồn tại xung quanh chúng ta. Rồi thời gian thoi đưa, sau nhiều năm trời thành gia lập thất, sinh đến ba người con và tất cả đều đã trưởng thành, lập gia đình riêng trừ cậu út, bà vẫn sống một cuộc sống như bao người phụ nữ nông thôn điển hình khác. Mặc cho bao sóng gió cuộc đời có vùi dập người phụ nữ tội nghiệp đó, để đến mức bao nhiêu nét khắc khổ đều được thể hiện rõ trên khuân mặt đang bị thời gian tàn phá mỗi năm tháng qua đi...

Mặc dù bà vẫn luôn tín tâm, đi hết Đền này, Phủ nọ, các ngôi Chùa nổi tiếng linh thiêng, cứ có dịp là bà lại đi, lại hy vọng các vị Tiên Thánh, Thần Phật giúp đỡ cho gia đình bà vượt qua được hoạn nạn, khó khăn chứ bà đã phải khóc quá nhiều vì một người chồng vô thần, không bao giờ tin vào những chuyện tâm linh, theo ông thì đó đều là mê tín dị đoạn hết. Nên ông rất khó tính mà bác bỏ hết, mỗi khi bà đề xuất nên xây bàn thờ ở vườn nhà để thờ cúng Thổ Thần, nên đặt bàn thờ Bà Tổ Cô của dòng họ thế nào... Mỗi lần bị ông gạt bỏ những tâm ý đã được chỉ lối nhờ tham khảo ở nơi những Thầy Pháp, Thầy Đồng có tâm, bà lại lủi thủi khóc lóc kể với hai đứa con gái của bà. Nhưng bà đâu biết rằng những vất vả, vận hạn từ lúc bà còn trẻ đến tận bây giờ do bà bị cơ hành vì không theo đúng bản mệnh đã được định sẵn trên Số Hệ Thiên Cung, Mệnh Càn Bóng Quế rồi...

Giờ đây, Diệp Nhược Anh không biết phải gọi cái khả năng đặc biệt được di truyền lại bởi mẹ mình, được gọi là cái thứ gì. Cô chỉ có một chút hoang mang, lo lắng vì càng ngày khả năng ấy càng trở nên rõ ràng, nhạy cảm với mọi thứ vô hình xung quanh hơn. Mặc dù cô chưa khai mở được hoàn toàn Âm Dương Nhãn, nhưng Lục Căn, Lục Trần tương đối đặc biệt của cô đã giúp hình thành lên một Ngũ Uẩn có khả năng cảm nhận chính xác vị trí của vong hồn đang toạ ở vị trí nào trong không gian xung quanh cô...

Nhược Anh vẫn đang mải mê với mớ bòng bong, hỗn độn, ngổn ngang trong tâm trí, bỗng dưng có một tin nhắn tới làm cho cô thoáng giật mình, nhìn vào điện thoại, thấy tên của nhân vật vừa nhắn tin cho mình. Cô khẽ mỉm cười cầm máy lên và gọi lại cho nhân vật bí ẩn kia. Một chất giọng băng lãnh, nhàn nhạt nhưng chứa đầy sự quan tâm vang lên ở đầu dây bên kia :

  • Em àh, e đã đỡ đau chân chưa ?? Bé con nhà em khỏi ốm rồi chứ ?

  • Vâng, bé con nhà em khỏi ốm rồi anh ạh. Nhưng chân e thì đau quá, mặc dù không thấy sưng tấy lên hay bầm tím gì cả, nó chỉ là nét mờ mờ thôi...

Chẳng là cách đấy hai ngày, Nhược Anh có bế con trai của cô đến bệnh viện gần nhà để khám chữa, vì thấy cu cậu cứ bị sốt mãi, khiến cô lo lắng không nguôi. Sau khi được bác sỹ chẩn đoán về bệnh tình không mấy nghiêm trọng của cu cậu. Nhược Anh mới thở phào nhẹ nhõm và vui vẻ bế bé ra về. Khi chỉ vừa mới bước ra cầu thang để đi xuống, cô chợt nhận thấy như có một thứ gì đó hay một ai đó vô hình tóm lấy cổ chân cô. Làm cô hốt hoảng ngã khuỵ đầu gối xuống bậc cầu thang, đau chảy nước mắt. Cũng rất may mắn là cô bế cậu bé trên tay rất chắc nên cu cậu không bị làm sao cả. Sau cú trượt chân vấp ngã đấy cô lê từng bước chân nặng nề ra về. Trong tâm niệm của cô không muốn nghĩ nhiều về chuyện đó, mà chỉ coi như là bản thân mình hậu đậu nên bị vấp ngã thôi. Vì cơ bản xung quanh cô đã quá đủ các vấn đề vẫn luôn hiện hữu để chi phối tâm trí của mình rồi. Cô thà coi như không biết đến một thế giới khác để có một cuộc sống bình thường như bao người khác con hơn. Người ở bên kia đầu dây dường như hoàn toàn hiểu được điều đó và vẫn luôn động viên Nhược Anh bằng cách che giấu đi bản chất thật sự của những sự việc kỳ lạ mà cô ấy vẫn hay gặp phải. Vì hắn không muốn cô phải hoang mang, lo nghĩ quá nhiều đến những thứ mà cô chưa có một sự chuẩn bị kỹ lưỡng về mặt kiến thức cũng như cách ứng phó những thế lực vô hình vẫn luôn hiện hữu xung quanh Nhược Anh, từ chỗ làm cho đến nhà chồng cô đang ở và đặc biệt nhất là mảnh đất gia nghiệp của dòng họ cô... Nơi khởi nguồn của mọi đau thương, hoạn nạn, mệt mỏi mà gia đình cô vẫn đang phải gánh chịu !

  • Em vẫn chưa hiểu tại sao căn mệnh của mình lại đặc biệt như vậy anh ạh, đêm qua em lại mơ thấy mình lạc vào một không gian rất lạ lẫm. Ở nơi đó e nhìn thấy những vong linh với đủ mọi loại hình thù gớm ghiếc, nhưng em không hề cảm thấy sợ hãi hay nao núng như người ta đâu. Em vẫn lao lên tay không tấc gỗ, cào cấu, đấm đá điên loạn về lũ vong linh ấy, nhưng xem ra thế công của em không được hiệu quả cao cho lắm nên bị bọn chúng đuổi đánh cho chạy mất cả dép, trốn chui trốn nhủi anh ạh. Trong lúc e đang trốn trong một con hẻm vắng. Đột nhiên có một áp lực vô hình đè nén lên bản thân e. Rồi sau đó e giật mình mở mắt dậy thì thấy lờ mờ trong góc phòng có một người đang đứng...không... không phải một người vì nó của khuân mặt máu me bê bết, mồm vẫn đang ọc cái thứ nước đen bẩn ra, đầu nó nghẹo sang một bên và... và đôi mắt đỏ au đang nhìn chằm chằm em. Em sợ hãi quá chùm mềm lên nhắm mắt lại. Được một lúc e mở mắt ra thì trời đã tờ mờ sáng, cũng chẳng thấy bóng dáng nào ở nơi góc phòng nữa. Em tự dặn lòng mình, chỉ là giấc mơ mà thôi, nhưng mà cảm giác nó thật lắm anh ạh. Em hoang mang và thật sự mệt mỏi lắm...

Đầu dây bên kia khẽ im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng cất lên chất giọng rất băng lãnh, nhàn nhạt thường thấy :

  • Anh đã từng chỉ cho em cách dùng chuông gió hay sáo trúc để hoá giải luồng khí xấu có thể xâm chiếm ngôi nhà e đang ở rồi nhé. Đấy là một cách hữu hiệu nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi. Để triệt để giải quyết tận gốc mọi vấn đề thì em cần phải hiểu rõ tại sao mình lại có Nghiệp Thầy Bà như vậy.

  • Vâng, anh nói cho em nghe đi. Em rất muốn biết điều đó, nó đã làm cho e mệt mỏi rất nhiều rồi. Em không muốn cứ phải sống trong sự mông lung, vô định như vậy nữa...

  • Đầu tiên, em phải hiểu được định nghĩa về Bà Cô Tổ và Ông Mãnh Hổ của một dòng họ là như thế nào nhé. Bà Tổ Cô được chọn ra bởi Hội Đồng Gia Tiên tiền tổ đề cử ra một người nữ nhận lĩnh nhiệm vụ quán xuyến, trông nom, theo dõi, để ý các công, các việc của họ hàng, của các con, các cháu ở trên cõi Trần và tùy duyên độ trì che chở cho con cháu. Tuỳ thuộc vào mỗi một Dòng Họ mà Bà Cô Tổ được chọn lựa ở thế hệ nào cách lứa hiên tại bao nhiêu thế hệ mà được gọi là Tứ Đại, Lục Đại, Thất Đại... Nhưng bắt buộc phải thoả mãn hai điều kiện : thứ nhất phải là người nữ, chưa lấy chồng, bị mất khi còn trẻ tuổi, có cả trường hợp mất đi khi vài tháng tuổi luôn. Thứ hai, Vong Linh ở Âm Giới, Phong Đô Thành có duyên tu tập theo Đạo Gia, Đạo Mẫu, Đạo Phật... tuỳ vào sự lựa chọn và căn duyên của Vong đó mà lựa chọn học đạo theo một trường phái khác nhau. Nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ là bà Cô Tổ không đi theo đạo nào hết trơn, thậm chí có bà còn bị giam giữ ở Thập Điện Diêm Vương chịu tội. Gặp phải trường hợp đấy thì khẳng định Dòng Họ đó mạt đến tận cùng bóng tối luôn, không đỡ được đâu.

  • Thì ra là như thế, vậy không phải nhà nào cũng có bà Cô Tổ đúng không anh ?? Còn ông Mãnh Tổ là thế nào ?

  • Đúng là không phải nhà nào cũng có Bà Cô Tổ đâu, ví dụ như một gia tộc toàn sinh ra con trai hay không có con gái yểu mệnh, thì làm sao đủ điều kiện để Hội Đồng Gia Tiên tiền tổ chọn ra bà Cô Tổ đây. Còn Ông Mãnh Tổ dòng họ là người nam chết trẻ, chưa lập gia đình, độ tuổi từ 13 tuổi trở lên hoặc là người đàn ông ế vợ rồi mất đi ở trung hay cao tuổi đều được. Điểm khác biệt là Ông Mãnh Tổ không do Hội Đồng Gia Tiên của dòng họ bầu cử ra mà do Hội Đồng Quan Sai Địa Phủ chỉ định. Ông Mãnh Tổ cũng phải có cơ duyên đi học Đạo. Vì ông sẽ chịu trách nhiệm giám sát, quản lý, giúp đỡ các vong linh gia tiên, tiền tổ ở Âm Giới. Ông Mãnh Tổ chỉ có thể đảm nhận vị trí Phán Quan Điện Ngục hoặc Hành Sai Địa Phủ thôi. Không được làm bất cứ một chức vụ nào khác cả.

  • Vâng, em đã hiểu rồi ạh. Thế rốt cuộc căn mệnh của e là thế nào anh ??

  • Ok, nếu em đã hiểu được hai định nghĩa trên rồi thì a sẽ dễ dàng giải thích Căn Nghiệp Thầy Bà hơn cho em hiểu...

Đầu dây bên kia vẫn đều đều giảng giải những kiến thức về Nghiệp Thầy Bà và cô sẽ bị cơ hành cùng cực như thế nào nếu không theo đúng căn nghiệp của mình. Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện bởi vì người kia bận việc phải đi, Nhược Anh lại thẫn thờ ngồi suy tư, sắp xếp lại lượng kiến thức tâm linh tương đối nhiều mà cô vừa được truyền đạt, một cách dễ hiểu nhất... Mặc cho ngoài trời kia, từng hạt mưa khẽ buông rơi nơi thềm cửa, mang theo cái buốt giá đang dần chiếm hết lấy không gian hiu quạnh xung quanh, nơi căn phòng trống...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.