Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lôi Đình

Tiểu thuyết gốc · 2585 chữ

Vào một ngày đầu Thu, từng đợt gió heo may lùa về, như làm vơi đi cái nắng nóng của một mùa hè oi ả suốt mấy tháng trời qua. Từng chiếc lá vàng rơi nhẹ bay trong gió phất phơ, kèm thêm tiếng gió xôn xao lay động qua các hàng me, thoang thoảng đâu đấy hương hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố sớm mai. Tại một tiệm Spa trên con đường Mai Hắc Đế, kinh thành Đông Đô, cũng như bao ngày, chín giờ sáng các nhân viên của tiệm spa lần lượt kéo nhau đến, Nhan Trúc Phi cũng vừa tới, cô liền xà vào tám chuyện với hội chị em đồng nghiệp mới quen được mấy tháng từ khi cô xin được vào làm ở đây. Trong nhóm của cô thường hay trò chuyện mỗi khi vắng khách, có hai cô bé cực kỳ đặc biệt, mà ngay từ ấn tượng đầu tiên khu gặp mặt, Trúc Phi đã có một cảm giác kỳ lạ về khi nhìn các đường nét trên khuân mặt của hai cô bé này. Đầu tiên là Nguyễn Thiên Vân, một cô bé tương đối mũm mĩm, nhỏ hơn Trúc Phi đến ba tuổi, từ khi cô bé Thiên Vân chuyển về làm ở tiệm spa này theo sự giới thiệu của một người chị quen biết. Thì Thiên Vân luôn ở trong trạng thái có đôi chút mỏi mệt, như kiểu có người leo lên đầu, lên cổ mà ngồi ý. Sắc mặt cô bé thường tối sầm lại, ấn đường vô cùng xám xịt. Nhưng lúc ấy không một ai hiểu về Căn Số của Thiên Vân mà cũng chỉ nghĩ là do cô bé hay mệt mỏi vì tính chất hay phải chạy khắp chỗ này chỗ nọ do đặc thù của công việc chăm sóc khách hàng. Nhưng sau này chính Thiên Vân qua một lần chia sẻ với Minh Đan có nói qua rằng cô ấy thích đi ra ngoài hơn là ở trong spa hiện đại với tám tầng lầu ấy. Vì cô luôn cảm thấy có một áp lực vô hình nào đó, đè nén lên thể xác và tinh thần, khiến cho cô luôn trong trạng thái mệt mỏi và dễ nổi cáu, tính khí lên xuống thất thường, hay cảm thấy dựng tóc gáy, lạnh hết cả sống lưng mỗi khi cô phải ở trong những căn phòng một mình để làm việc. Rồi thì cái gì đến cũng phải đến, có muốn tránh cũng khó lọt được, khi bên cạnh Thiên Vân là một Trúc Phi ngang tàng và nghịch ngợm. Lúc ấy đồng hồ mới chỉ vừa điểm qua giờ Ngọ một Khắc, trong một căn phòng tại tầng năm của spa, Trúc Phi, Thiên Vân cùng Diệp Nhược Anh đang ngồi tám chuyện rôm rả những câu chuyện thường thấy của hội con gái. Thiên Vân bỗng dưng chợt cảm thấy rùng mình, một cảm giác vô cùng kỳ dị, lạnh lẽo đang len lỏi vào từng dây thần kinh cảm giác của cô. Một cảm giác mệt mỏi đang dần xâm chiếm lấy tâm trí. Trúc Phi và Nhược Anh cũng cảm giác được như có một vị khách không mời, hay phải gọi đúng hơn là Vong Linh Tiền Chủ đang hiện diện trong căn phòng này. Thấy biểu hiện của Thiên Vân kỳ lạ như vậy, Trúc Phi liền lại gần con bé, ra chiều quan tâm xem không biết cô bé bị gì, Trúc Phi vô tình vỗ nhẹ lên vai phải của Thiên Vân ba cái thì đột nhiên Thiên Vân giật đùng đùng lên như kiểu nghiện sốc thuốc ý. Trúc Phi và Nhược Anh sửng sốt, cũng hoang mang không kém. Giật được mấy cái rồi tự dưng Thiên Vân ngồi bật dậy, ôm mặt khóc tấm tức như kiểu vừa bị ai bắt nạt xong ý. Lúc này hai cô gái còn lại hoang mang lắm, hình như cũng thầm hiểu ra được cái gì xảy ra rồi, nhưng vô cùng bối rối không biết phải làm cái gì cả. Trúc Phi mạnh mẽ hơn, liền muốn sửa chữa sai lầm của mình bằng cách vỗ đôm đốp vào hai vai của Thiên Vân, miệng không ngừng rủa xả những từ ngữ thân thương nhất để hòng trục vong ra.

Vâng, hẳn đây là một công pháp gia truyền Trác Tuyệt trong việc trừ tà, trục vong. Không biết vong nó có sợ hãi con bé hung hăng này mà thoát ra hay ko, nhưng chắc chắn là hai vai của Thiên Vân đã bầm tím lên và tự dưng được nghe chửi như phun mưa vào mặt thế thì cũng thật may mắn trong đời rồi...

Nhân viên trong Spa kéo lên càng lúc càng đông, nhưng các thanh niên, thiếu nữ ấy chỉ đứng ở nơi xa xa mà ngó về cho thoả mãn tính hiếu kỳ, chứ có cho tiền cũng chẳng dám lại gần, thật là dũng mãnh và can đảm. Minh Đan cũng là một người gián tiến được chứng kiến khi sự việc linh dị ấy xảy ra. Lúc ấy, đang chuẩn bị xuống nghỉ trưa ăn cơm cùng mọi người trong công ty, bỗng dưng tiếng hoà âm Guitar vang vọng lên khắp không gian, nhận ra bài " Hotel California ", hắn nhẹ nhàng rút máy ra xem ai gọi cái tầm linh thiêng này. Thấy số điện thoại của Nhan Trúc Phi gọi tới. Hắn khá ngạc nhiên vì không bao giờ hai người nói chuyện với nhau vào giờ hành chính cả. Vừa nhấc máy lên, Minh Đan đã nghe thấy nhiều âm thanh khá ồn ào từ đầu dây bên kia, không kịp cất tiếng hỏi đã nghe Trúc Phi hỏi dồn dập trong tiếng cười phớ lớ, như kiểu đang xem phìm hài vậy.

Sau khi nghe xong Trúc Phi tường thuật lại diễn biến một cách nhanh gọn trong chất giọng đầy lo lắng pha một chút vui vẻ, phấn khởi lắm. Minh Đan ngao ngán liền truyền cho con bé Ngũ Bộ Chú để có thể trục Vong ra. Nhưng Trúc Phi chỉ nhăm nhăm lo vỗ vào vai của Thiên Vân như kiểu suy nghĩ của cô là đánh đau quá thì nó sẽ phải ra ý...

Vâng, đến chính bản thân hắn cũng cạn lời với con bé này từ lâu rồi. Sau khi ốp vào được đâu đó khoảng mười lăm phút, Vong chỉ khóc thương cho số phận hẩm hiu, cô quạnh, không ai nhang khói của mình, ra chiều đau khổ cùng cực lắm, chẳng nói gì cả, ai hỏi cũng không lên tiếng, khóc chán rồi thì xuất ra. Để lại Thiên Vân nằm thở hổn hển như sắp đứt hơi với hai vai bị bầm tím vì bị Trúc Phi đập vào như kiểu có thù hằn truyền kiếp với nhau rồi ý, thế là Thiên Vân thật may mắn, không chỉ bị mệt mỏi về tinh thần, nay còn bị hành hạ về thể xác nữa, thật là được cả đôi đường mà...

Điều này rất thường thấy ở những người có Căn Sát Đường Âm, vì khi bị Vong ốp vào, Âm Thịnh Dương Suy, sẽ làm cho người bị ốp suy kiệt sinh lực, cần một khoảng thời gian an dưỡng, nghỉ ngơi rồi sẽ hồi phục lại thể chất như bình thường.

Nói về Thiên Vân, thì cô bé có đôi chút mũm mĩm này có Căn Sát Đường Âm, vậy khi cô ấy tiếp xúc với Âm Khí quá nhiều sẽ khiến cô ấy hay đau ốm, gặp những chuyện không may mắn, cuộc sống cũng nhiều bế tắc, nỗi buồn như kiểu bị Phạt Căn của Căn Đồng vậy. Nhưng không phải vì thế mà cô ấy có thể giống như Căn Đồng vào Cửa Tiên Thánh mà Hầu Đồng được. Lúc ấy chỉ toàn bóng ma, bóng quỷ vào chứ bóng Thánh nào mà vào ???

Đâu phải ai muốn là được lên Giá Hầu đâu. Các Vị Thánh Chấm Đồng Bắt Lính rất khắt khe, có tiêu chuẩn, chứ đâu phải cứ thích vào làm Lính cho các Vị là xin làm được. Như thế thì nhân sinh đảo lộn hết ! Vì ông nào, bà nào cũng nhăm nhăm đi làm con cửa Thánh để xin tài, cầu lộc, mong có khả năng đặc biệt về Âm Dương thì xã hội này loạn lâu rồi. Không một vị Chư Thiên, Tiên Thánh nào làm cái chuyện đấy cả.

Vì cơ bản những người có Căn Sát Đường Âm hay đi xem bói rất nhiều nơi, người ta bảo có bệnh phải vái tứ phương mà. Nhưng éo le ở chỗ khi họ đến gặp những Thầy Tứ Phủ thì Thầy phán con ông này, lính cô kia, phải ra Trình Đồng Mở Phủ, nào con hãy chồng nhẹ nhàng vài sấp lên đây rồi Thầy giúp cho nào. Sau đó gặp phải Thầy tu Đạo thì lại phán có người âm theo, cần làm lễ cắt tiền duyên, rồi đeo bùa... đủ tất cả các thể loại trên đời. Những câu phán đấy vô tình làm cho những người có Căn Sát hoang mang, lo lắng, vì rốt cuộc chẳng biết mình ở đâu và phải làm gì cả. Lâu dần sẽ dẫn tới tự kỷ, trầm cảm, thần kinh, rất là nguy hiểm...

Cũng chính từ những điều đặc biệt đó mới dẫn tới cơ duyên cho Minh Đan nói chuyện và cố gắng giúp đỡ cho Thiên Vân. Có điều bản thân cô bé phải hiểu rõ rằng Căn Mệnh của mình không phải Căn Đồng như Trúc Phi, cũng chẳng phải Căn Nghiệp Thầy Bà như Diệp Nhược Anh. Nói cho dễ hiểu là cô bé là người yếu bóng vía đi, cho dân dã, đơn giản, ai ai cũng hiểu cả. Cho nên cô bé dễ bị Vong theo, trêu ghẹo, dựa dẫm hay đơn giản để báo hiệu có sự hiện diện của họ ở cõi Dục Giới này, để đề đạt những nguyện vọng chưa được hoàn thành của họ, vì họ đã phải chờ đợi rất nhiều năm, để gặp được một người Hợp Vía, Hợp Mệnh có thể nhận thức được sự tồn tại của họ. Theo năm tháng dần trôi, nếu Thiên Vân vẫn cứ hoang mang với tình trạng của cô bé hiện tại, mà dòng đời đẩy đưa, gặp phải đúng Vong Hợp Mệnh khởi Duyên Âm lên thì thôi, xác định dần đều đi là vừa, bị kéo theo là chuyện sớm muộn thôi.

Sau khi bị ốp ở chính nơi mình công tác, Thiên Vân khá bối rối và luôn chia sẻ với Minh Đan về những khúc mắc, vấn đề còn tồn đọng của cô. Trong một buổi chiều mưa buồn, đang ngồi luận Lá Số Tử Vi cho một người anh là nhân viên của bố hắn. Chiếc điện thoại vứt ở góc phòng đang cắm sạc, bỗng rung lên liên hồi, hắn ngước nhìn lên, uể oải đứng dậy tiến lại gần xem trong tâm trạng có chút bực mình. Thấy tên Vân Béo hiện lên trên màn hình, hắn khẽ mỉm cười liền nhẹ nhàng nhấc máy với chất giọng không thể khiêu khích hơn :

- Hello Ajinomoto, Nokia Connecting People.

Đầu dây bên kia vẫn lặng im, chỉ còn tiếng khóc trong mưa. Hắn thở dài, không đùa giỡn nữa, cất tiếng hỏi :

- Em có chuyện gì vậy, lại bị bé không đầu ốp vào nữa àh ?

Thoáng ngập ngừng giây lát, Thiên Vân cất chất giọng trầm buồn của cô bé, cái chất giọng mà khiến hắn không ít lần đứng hình vì cứ ngỡ như mình đang nói chuyện với một nam tử nào đó :

- Em chẳng hiểu tại sao lại bị như vậy nữa, e quá mệt mỏi vì những điều em không thể thấy rồi. Em chỉ muốn bình thường như bao nhiêu người khác thôi. Chẳng lẽ như vậy là khó lắm sao ??

Cô bé thổn thức như chỉ chợt chực chờ tuôn rơi hàng dòng nước mắt, chất chứa hết bao nỗi niềm đã tồn đọng trong lòng cô bấy lâu nay. Minh Đan khẽ suy tư rồi nhẹ nhàng lên tiếng giảng giải cho cô bé biết :

- Để mà giải thích tại sao em lại Sát Âm như vậy thì rất khó để nói cho e hiểu được, nhưng cơ bản e cứ coi như mình bị yếu bóng vía như dân gian vẫn truyền miệng nhau đi, cho mọi thứ nó nhẹ nhàng. Còn để mà lý luận theo kiến thức tâm linh thì có thể đại khái diễn giải như thế này. Trong một kiếp người, chúng ta vô tình hay hữu ý sẽ tương ngộ rất nhiều Duyên Nợ Nhân Quả Nghiệp trong đời. Em đã trả hết những Nghiệp Nợ ấy cho Oan Gia Trái Chủ hay đã cạn ân tình với Nhân Duyên Tiền Kiếp hay chưa ? Sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Vận Mệnh của e trong kiếp này cộng thêm Phước Lộc hay Nghiệp Nợ của các vị Gia Tiên, Tiền Tổ Dòng Họ e nữa. Để mà nói thì giải thích cặn kẽ vốn dĩ sẽ tương đối dài dòng và làm em rối loạn. Cái điều mà chúng ta hướng đến là cách giải quyết làm sao cho những việc liên quan đến Âm Phần đấy bớt gây tác hại, ảnh hưởng xấu lên cuôc sống đời thường của e hiện tại mới là điều cốt lõi đúng không ?

Thiên Vân tỏ ý đồng tình lắm, vì điều mà cô bé hướng đến chính là giải quyết được cái Căn Số kỳ lạ của bản thân mình, điều ấy đã đem lại cho cô không ít sự mệt mỏi, chán nản, tính khí thất thường hay cáu gắt, nổi loạn. Minh Đan hiểu được những điều đó, nên thường hay trêu chọc cho cô bé tức điên lên, cốt cũng chỉ muốn rèn luyện cho cô bé chứ " Nhẫn ". Hắn suy nghĩ hồi lâu, mới chợt nảy ra một ý tưởng, liền nói cho Thiên Vân :

- Bây giờ anh đang ở Gia Định chưa có dịp ra Đông Đô trong thời gian tới để có thể trực tiếp giúp em được. Tuy nhiên anh sẽ đưa cho em số điện thoại của Sư Thầy Thanh Minh, cũng là đệ tử của sư phụ Nguyên Phong. Nhưng hiện tại sư huynh đang tu tập Phật Môn chuyên sâu ở một ngôi chùa trên Nam Sách Giang. Sư Huynh Thanh Minh là một Sa Di chuyên làm những việc liên quan đến Âm Phần từ việc lập đàn tràng Giải Oan Bạt Độ và Chẩn Tế âm linh, cô hồn. Cho đến cúng bái, hoá giải trùng tang liên táng, trấn trách, giải trừ trấn yểm... Nếu hữu duyên sư huynh sẽ giúp đỡ cho em thoát ra khỏi tình trạng hiện tại nhé.

Sau khi chỉ dẫn cho cô bé về cách thức liên hệ với Sư Thầy Thanh Minh, hắn ngồi vừa vào cái ghế làm việc, khẽ thở dài, rút nhẹ ra điếu Ba Số Anh quen thuộc, lửa bật lên, từng làn khói bốc lên cao cuốn theo bao nhiêu suy tư chồng chéo, theo Tàn Tro Bay Mất...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.