Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sân Ga Đợi Chờ

Tiểu thuyết gốc · 2155 chữ

Những người sinh sống lâu ở khu vực ngoại ô phía Tây của Mel Buồn đều biết đoạn đường tàu từ St.Albans đến Sunshine để đi vào trung tâm thành phố Mel Buồn thường xuyên xảy ra tai nạn thảm khốc trên đường tàu do người dân vô tình băng ngang qua đường ray trong khi tàu tốc hành không dừng chạy từ Ballarat lao ngang qua khu vực tiếp giáp với khu dân cư sinh sống mà hàng rào bảo vệ chưa được dựng lên kiên cố.

Và hắn, vâng lại là hắn là một nhân chứng sống cho một tai nạn thương tâm xảy ra để rồi sau đó hắn vô tình phát hiện ra được một sự thật quá rùng rợn vây quanh những tai nạn chết chóc trên tuyến đường tàu điện ngầm ấy.

Vào một ngày tháng 10 năm 2011, tiết trời xuân trong xanh mơn mởn, kéo theo những cơn gió cuối đông nhẹ nhàng mang lại một không khí thật mát mẻ, yên bình lắm. Như thường lệ, sáng hôm đó hắn có tiết học buổi sáng, uể oải dậy vào lúc 7h, ngáp ngắn ngáp dài, lếch thếch đi làm vệ sinh cá nhân rồi làm gói mỳ tôm kèm quả trứng cho nó chắc dạ. Yên xuôi đâu đó, nhìn điện thoại khoảng tầm 8h hơn rồi, hắn lững thững đi bộ ra trạm xe lửa cách nhà khoảng 7 phút đi bộ để đón tàu điện đi vào trung tâm thành phố vì trường của hắn nằm ở trong trung tâm.

Tưởng chừng cũng sẽ bình yên như mọi ngày, hắn lang thang đi bộ ra gần đến nhà ga bỗng nhiên hắn cảm thấy tại sao hôm nay nhà ga lại có vẻ đông đúc một cách dị thường như vậy, đâu đó 2,3 chiếc xe của cảnh sát nhá đèn sáng rực hai bên nhà ga. Máu tò mò nổi lên, hắn lững thững đi vào Platform 1 là hướng đi lên trung tâm. Thấy rất nhiều người cả tây lẫn Việt đang xì xào bàn tán một chuyện ji đó có vẻ như kinh khủng lắm vừa diễn ra. Lân la lại chỗ gần cuối tàu để thông thoáng hơn một chút hắn liền loáng thoáng nghe được một cuộc đối thoại từ một tổ chim lợn gồm có ba con vịt giời mà hắn nhận ra cũng có chút quen mặt nhưng không quen biết vì chưa nói chuyện với nhau bao giờ. Chỉ quen mặt vì hay ra đứng đợi tàu cùng một khung giờ với nhau ngày này qua ngày khác thì có lẽ tên thì ko biết nhưng mặt đã dần quen rồi là chuyện hết sức bình thường ở cái xứ này. Hắn cũng thừa biết tổ đội chim lợn này cũng là du học sinh như hắn nhưng ko biết qua khi nào và học cái ji thôi vì hắn cũng chẳng quan tâm lắm vì nhìn ba con giời này cũng ko có ji ấn tượng sâu sắc cả.

Đứng cách tổ đội chim lợn khoảng 5m, giả vờ đứng đọc tin tức trong điện thoại để nghe ngóng tình hình từ chim lợn một cách tự nhiên nhất có thể. Thì hắn cũng đã biết dc điều cần biết từ những con chim lợn lấy vốn dĩ buồn chán mỗi ngày khi ko có việc ji để nói. Nay lại có một sự việc thương tâm, kinh thiên động địa như thế xảy ra, sẽ trở thành đề tài bàn tán rôm rả suốt cả một tháng trời nữa cho mà xem.

Qua thông tin nắm được từ tổ chim lợn ấy, hắn có tý bàng hoàng cùng sững sờ khi biết được chỉ cách đấy khoảng 30 phút thôi, đã có một tai nạn khủng khiếp xảy ra và cướp đi sinh mạng của một cô bé còn rất trẻ mới có 16t đời và đang là học sinh của một trường cấp 3 ở dưới St.Albans. Và điều đáng buồn và khiến hắn thương cảm hơn rất nhiều là hình như cô bé là một người gốc Việt. Có đôi chút hụt hẫng, sững sờ và có chút buồn vì tiếc thương cho cô bé còn quá trẻ như vậy nhưng lại ra đi quá sớm do sự nghiệt ngã của tạo hoá.

Nơi xảy ra tai nạn thương tâm đó chỉ cách nhà Ga khoảng chưa đến 50m. Lúc lên tàu điện rồi đi ngang qua chỗ tai nạn hắn có chút thương cảm và đã ngay lập tức hình dung ra tại sao lại dẫn đến tai nạn này. Vì có lẽ nhà cô bé ở phía bên kia đường muốn băng qua đường ray mà không phải đi bộ đến nhà ga để đi lên Platform 2 bắt chuyến tàu xuống St.Albans để đi đến trường. Nhưng định mệnh lại đến vào cái buổi sáng ngày hôm đấy và điều đáng buồn ấy đã xảy ra, lởn vởn, ám ảnh trong tâm trí của hắn suốt mấy tháng trời sau đó...

Hôm đấy hắn còn nhớ báo đài, TV đưa tin rầm rộ lắm. Đâu đâu cũng thấy ng ta xì xào về tai nạn thương tâm đã xảy ra. Tối ngày hôm đó hắn về nhà và kể lại câu chuyện hôm nay vừa xảy ra với mấy thằng bạn cứt cùng nhà, thằng nào thằng nấy đều tỏ ra ngao ngán, ko hề nói năng ji. Đúng lúc đấy Nguyên ( một thằng bạn của hắn nhà nó góc Huế, nghe đâu bảo ông nó là tể tướng triều Nguyễn, cũng xuất thân danh giá, hoàng tộc lớm. Và có điều đặc biệt ở thanh niên này là cho đến tận bây giờ hắn cũng ko biết rõ dc là thanh niên này thẳng hay cong nữa, vì có lúc thì nó thích con gái nhưng cũng có lúc lại trở thành con gái lao vào cuộc tình với một thanh niên khác, aizzz nhưng thôi đấy là cuộc sống riêng tư của nó, nên hắn cũng ko tò mò tìm hiểu sâu làm ji, theo quan điểm của hắn thì mày thẳng cũng dc, cong cũng dc, bê đê cũng ổn mà song tính cũng ok luôn, miễn sao chơi đẹp là được hết, hắn không kỳ thị thế giới thứ 3 vì thấy điều đó hết sức bình thường, miễn sao đừng làm lố lăng là được ).

Trở lại với chính truyện, hắn vừa kể xong, Nguyên nhanh nhảu tám chuyện.

- Tao nghe nói là trước ở gần cái nhà ga này có mấy vụ xảy ra rồi chứ không phải bây giờ mới có tai nạn đâu.

Cả hắn, Long Đĩ và Minh Phái đều tò mò, hấp dẫn với những thông tin vỉa hè mà thằng Nguyên thu thập được vì vốn dĩ đã biết tính thằng này nhiều chuyện như vịt giời ý. Nguyên thấy mọi ánh mắt đều hướng về mình, đổ dồn mọi sự tập trung lên người mình thì khoái trá lắm, liền thể hiện ra thần thái nghiêm túc nhất có thể bắt đầu thao thao bất tuyệt về những thông tin mà nó đã góp nhặt được từ các tổ chim lợn trên trường của nó, Nguyên bắt đầu với cái giọng Huế đặc trưng cửa nó :

- Bọn mi không biết đâu, trước cái vụ tai nạn sáng nay của cô bé xấu số ấy thì trước đấy đã xảy ra mấy vụ nghiệt ngã lắm cũng xảy ra trên cái cung đường ấy. Chuyện gần nhất xảy ra vào năm 2008 đã cướp đi mạng của 3 thiếu niên cũng đang ở tuổi ăn học, chẳng hiểu làm sao mà lại cùng nhau băng qua cái đường ray ấy để rồi cũng một xe lửa tốc hành chạy không dừng băng ngang qua và ba thiếu niên lên bảng đếm số tại chỗ luôn đấy.

Hắn và Minh cũng đồng thanh hô lên :

" Thật là Vãi Cả Linh Hồn "

Nguyên được thể cao hứng lại bị mấy thằng bạn cắt ngang cảm xúc liền thể hiện cái bộ mặt Dỗi thường thấy của ả mỗi khi có chuyện ji đó không vừa lòng. Thấy vậy hắn và Minh im bặt lại bảo " mẹ, rồi thế nào nữa, kể tiếp đê ".

Nguyên đang lúc dỗi thấy bọn bạn nói thế liền quay sang nói giọng thỏ thẻ :

" Mạ Mi, lần ny tau kể mà còn xen vô nữa là tao ngưng luôn đó nghen "

Rồi Nguyên lại thao thao bất tuyệt luyên thuyên tiếp về những thông tin mà nó lượm nhặt được :

" Sau cái vụ năm 2008 đó thì đến bữa ni

mới xảy ra tiếp vụ tai nạn này ấy chứ còn nghe đâu bảo vụ đầu tiên xảy ra từ năm 1995 cơ, vụ đấy thì cướp đi sinh mạng của một bà lão cũng vô tình đi ngang qua và gặp tai nạn, nghe báo chí thời gian đó nói rằng vụ tai nạn đấy khủng khiếp và ghê gớm hơn nhiều, sau vụ tai nạn đó gia đình nạn nhân kiện cáo rùm beng lắm chứ, yêu cầu nhà chức trách phải nâng cấp hàng rào ngăn không cho người dân băng ngang qua đường ray một cách nguy hiểm như vậy nữa, nhưng chính phủ cũng làm qua loa cho qua chuyện rồi sau thời gian dài thì vụ đó dần dần chìm xuồng theo năm tháng không còn ai nhắc đến nữa, vì vụ tai nạn bữa ni mà ng ta lại lôi ra những vụ tai nạn cũ để thống kê và cảnh báo người dân về tình trạng báo động nguy hiểm khi vô tình băng ngang qua đường ray xe lửa ở những đoạn chưa có hàng rào ngăn cách ".

Long Đĩ nãy giờ vừa nghe thằng Nguyên kể vừa nhắn tin cái quỷ ji đó với con người yêu Tàu của nó chợt lên tiếng :

" Mẹ, mấy cái vụ tai nạn này ghê quá, cứ như kiểu bị kéo theo ý "

Một câu nói vô tình của nó thôi mà chợt làm 3 thằng còn lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Ngồi tụ tập được một tý thì toả ra thằng nào về phòng của thằng nấy theo những dòng suy nghĩ ngổn ngang của mỗi đứa về những sự kiện đáng sợ xảy ra.

Những ngày sau đấy vẫn đều đặn dậy sớm lên trường vào buổi sáng vì đang là mùa thi cuối kỳ nên thằng nào cũng ngoan ngoãn, chăm chỉ đi học. Cơ bản bọn chúng chăm chỉ đột xuất như vậy vì thi rớt sẽ phải đóng tiền rất nhiều để học lại cái môn bị rớt ấy nên du học sinh nói chung, rất ngán ngẩm cái cảnh rớt môn ấy mà cứ đến gần thi là du học sinh đua nhau đi học lên lớp như chưa bao giờ ngoan ngoãn như thế. Có cả mấy thành phần cả kỳ học ko thấy mặt mũi một buổi nào nhưng khi gần thi vẫn lò dò mò lên lớp làm đa số người bất ngờ vì nghĩ rằng thanh niên này chắc ngồi nhầm phòng học đến lúc điểm danh thì cả Giảng Viên lẫn Sinh Viên đều ớ ra hoá ra những thanh niên này có tên trong danh sách thật nhưng từ đầu kỳ đến giờ toàn cúp, gần thi mới mò lên. Trường nào dễ thì sẽ ko đánh điểm Attendance nhưng đa số các trường đều có quy định rất nghiêm ngặt về phần trăm đi học hay vắng mặt của sinh viên mà sẽ dẫn đến những hậu quả khó lường và cao nhất là đuổi cổ về nước nên đa số du học sinh ở các trường có tiếng thì thường đi học tương đối đầy đủ.

Trở lại với mạch truyện, thì mấy buổi sáng sau đó từ ngày xảy ra tai nạn, lúc lên tàu đi ngang qua chỗ thương tâm ấy, hắn vẫn để ý thấy có rất nhiều hoa, quà cáp, di ảnh của gia đình, bạn bè và cả những người không quen biết chất đầy ở một bên đường ray như là để tưởng nhớ và mong ước sớm siêu thoát cho cô bé xấu số ấy.

Mỗi lần đi ngang qua chỗ oan nghiệt này

hắn cũng có chút bồi hồi, tiếc thương cho nạn nhân. Nhưng vì thời điểm ấy đang là mùa thi, nên áp lực học hành rất cao cuốn hắn và lũ bạn lo học bài chuẩn bị thi nên chuyện tai nạn xảy ra ấy cũng dần dần chìm vào quên lãng cho đến một ngày.

Một ngày mà đã đi sâu vào tiềm thức của mỗi thằng chúng nó cho đến tận ngày hôm nay.

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.