Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngôi Nhà Ma

Tiểu thuyết gốc · 2691 chữ

Nếu những ai là du học sinh ở thành phố Melbourne thế hệ khoảng những năm 2009 đến 2013 thì chắc có nghe xôn xao về một ngôi nhà ma nổi tiếng ở một vùng của người Việt tập trung sinh sống nằm ở ngoại ô về phía tây của Melbourne được gọi là Saint Albans.

May mắn cho cuộc đời của hắn là hắn không thuê trúng vào căn nhà ma đấy như những tổ đội du học sinh khác nhưng lại nghiệt nỗi hắn lại thuê làm sao mà lại cách căn nhà ma ấy có khoảng 100m. Nghe tin đồn của những đội du học sinh từng Hold nhầm căn nhà đấy kể lại những chuyện kinh dị đã xảy ra khiến bọn họ sợ hãi, bất an và lập tức xách va li dọn đi ngay trong đêm làm cho hắn nổi lên tính tò mò, khám phá muốn biết xem câu truyện có thật hư đúng như vậy không hay chỉ là những chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu của đám sinh viên xa nhà, chém gió với nhau tý cho có chuyện để nói.

Truyện bắt đầu vào một ngày tháng 12 năm 2010, mặc dù rất chi là sợ ma nổi tiếng từ bé, nhưng khổ nỗi mẹ của hắn là một Phật Tử tu tại gia đã ăn chay trường nhiều năm cho nên vào thời điểm ấy thì hắn cũng chưa có khái niệm gì nhiều về tâm linh cả chỉ được mẹ hắn cho một cái vòng Tràng Hạt bằng loại Đá Đỏ quý hiếm đã được Các Sư Thầy đức cao, vọng trọng trì chú. Cộng thêm một cái nanh heo làm dây chuyền đeo trước ngực có tác dụng trừ ma, đuổi quỷ ( gọi thế cho nó oách chứ thực ra chẳng trừ chẳng đuổi ji đâu, chỉ làm cho ma quỷ không thể đến gần hắn được thôi ). Với những pháp bảo như thế, mặc dù rất sợ, nhưng tối hôm ấy trời rất nóng vì đang là mùa hè ( nếu bạn nào thắc mắc tại sao tháng 12 lại là mùa hè thì cứ search google về thời tiết của Úc để biết thêm chi tiết nhớ ). Vừa đánh xong vài trận D-Day với Minh Phái và Long Đĩ, hai thằng bạn cùng nhà, quê ở Hải Phòng. Cùng du học sang đây, rồi xui rủi duyên số thế nào mà làm cho cả ba thằng cùng thuê phòng trong một căn nhà rồi cùng chơi và gắn bó với nhau đến tận bây giờ. Cũng nhờ có hai thằng bạn thân này mà cái suy nghĩ non nớt của hắn ở tuổi 20 ấy đã hoàn toàn thay đổi về vùng đất Hải Phòng ấy. Theo suy nghĩ trẻ con của hắn lúc đấy thì chắc dân Hải Phòng phải máu lạnh, đầu gấu lắm nhỉ vì theo báo đài, TV tuyên truyền nhồi nhét vào đầu hắn những suy nghĩ một chiều ấy. Nhưng hắn đã hoàn toàn sai lầm, theo thời gian chơi với anh em Hải Phòng nhiều hắn mới nhận ra những người con đất cảng sống rất tình cảm và nghĩa khí như thế nào.

Trở lại với câu chuyện về tối ngày hôm ấy, sau khi cả ba thằng cùng nhau đánh D-Day chán xong rồi Long than nóng quá đi bộ ra cửa hàng tiện lợi gần nhà mua kem ăn thôi. Mà thằng này thì Thánh Lười. Nó ko thích đi mua một mình mà nằng nặc phải kéo theo Minh và hắn đi ra ngoài.

Tối đó tầm 10h rồi, trời đã bớt nóng hơn. Ba thằng du học sinh lang thang đi bộ dạo mát trong cái khu ngoại ô của thành phố Mel Buồn này. Như đã chuẩn bị từ trước rồi hắn liền lên tiếng :

- Êh hai cậu ơi, có nhớ cái vụ gần đây có bọn cứt nào nó bảo có một căn nhà gần ngay đây có ma ý.

- Minh nói : àh bạn cũng có nghe mấy đứa trên trường bàn tán nhau, có đứa bảo bạn nó từng thuê nhầm vào đấy với đám bạn rồi chạy vội ra chỉ chưa đến 1 tuần từ lúc thuê nhà ấy.

- Cả hắn và Long : Vãi Thật, có thật ko đấy ?? Ghê phết nhỉ.

- Minh lại tiếp : hay mấy đứa mình đi ngang qua đấy xem thế nào đi, mẹ kiếp, bạn cũng nghi mấy thằng quít đấy chém gió lắm.

- Long Ngập Ngừng : mẹ, tôi sợ lắm các ông ạh, kinh bỏ mẹ. ( thằng này bình thường rất là bản lĩnh, nó sẵn sàng xúc nhau với cả mấy thằng đen trên tàu điện ngầm khi bị mấy thằng đen ấy bắt nạt và chỉ nhỏ bằng 1/3 chúng nó, ấy vậy mà cũng có bệnh sợ ma cố hữu giống như hắn ).

Dường như ko thèm để ý đến lời can ngăn dư thừa của Long. Hắn và Minh vẫn rảo bước đi nhanh đến cái căn nhà ma ám huyền thoại ấy vì bọn nó biết căn nhà ấy có địa chỉ không hề xa với căn nhà của bọn nó đang thuê. Bọn nó tự nhủ với nhau ngó qua tý thôi rồi lỡ có chuyện ji thì vẫn vọt về nhà dc mà. Mặc dù Long ko tình nguyện đi theo bọn kia nhưng vẫn tò tò theo sau vì ko thể bỏ bạn lúc xảy ra chuyện dc ( đây là một đức tính của thằng Long và của dân HP nói chung mà hắn thấy rất nghĩa khí ).

Khi bắt đầu đi gần đến căn nhà ấy, điều đầu tiên đập vào mắt 3 thằng thì thấy đây là một căn nhà cũng hết sức Bình Thường như những căn nhà xung quanh đấy, có chút khác biệt thì chắc có thể là cỏ trước cửa nhà có đôi chút cao hơn các nhà xung quanh vì có lẽ chủ nhà không cắt tỉa thường xuyên hoặc cũng có thể chủ nhà bàn giao lại cho người thuê nhà mà bọn thuê nhà thì đã xách dép lên mà chạy mút mùa bỏ cả tiền đặt cọc rồi thì làm ji còn ai mà cắt với tỉa cho cơ chứ. Kiểu ji để thêm thời gian nữa mà ko cắt cũng ăn vé phạt của Council ( Hội Đồng TP ) ốm nghén cho mà xem. Trong đầu ba thằng nghĩ thế. Thấy giờ này cũng đã hơi trễ rồi, các nhà xung quanh cũng tắt đèn đi nghỉ hết rồi. Minh Phái chợt nảy ra ý kiến :

- Êh này hai cậu xung quanh cũng vắng vẻ lắm, đi hẳn vào trong xem xem có cái ji ko ??

- Hắn chột dạ bảo : thôi cậu êiii, lỡ có ai nhìn thấy call police là ăn cứt đấy. Có một vé về nước vội.

- Long lại nói thêm : sợ ji, đã đến rồi, ngó tý thôi chứ có ji đâu mà sợ. Mà chủ nhà chắc cũng khoá cửa rồi bọn mình nhìn qua cửa sổ thôi chứ cũng có vào dc đâu mà sợ ji. ( thế mà hồi nãy nó còn than vãn sợ hãi cản bọn nó lại, ấy vậy mà bây giờ lại là thằng lao vào đầu tiên )

Thế là với suy nghĩ của ba thằng trẻ trâu, biết hành động của mình là Illegal rồi nhưng vẫn cố làm. Long nhảy vào trước nhìn ngó qua cửa sổ nhà thì chẳng thấy ji cả. Chỉ thấy một màn tối như mực bên trong căn nhà. Hắn và Minh cũng nhảy vào nhìn nhìn, ngó ngó nhưng cũng như Long, không thấy cái ji hết. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào Long bất chợt đi ngang qua cửa chính tiện tay xoay cửa và bất chợt cánh cửa mở ra thật. Hắn thốt lên :

- Vãi cả linh hồn, ông làm cái ji thế, sao lại phá cửa nhà nó ra.

- Long bật lại : phá đâu, chúng nó dọn đi quên không khoá cửa hay sao ấy.

Sau này hắn có hỏi lại sao lại xoay cửa lúc đấy, Long rất hồn nhiên bảo : lúc đấy bạn cũng chỉ xoay vì tiện tay thôi vì cũng nghĩ nó đã khoá rồi nhưng...

Minh nãy giờ đứng yên nhìn ngó xung quanh không nói năng ji bất chợt lên tiếng :

- Đằng nào cũng đã liều rồi, vào ngó một tý rồi ra, không ai biết mà sợ.

Long và hắn có chút bối rối vì cũng hơi ái ngại, lúc đấy ko phải là sợ ma, vì đột nhập gia cư bất hợp pháp là ra toà rất dễ dàng, luật của Úc rất khắt khe về Privacy ( nôm na là các vấn đề liên quan đến cá nhân bao gồm cả nhà ở và tài sản ).

Nhưng với cái tuổi 20 trẻ trâu đấy thì chẳng có ji là ko thể cả. Cả 3 thằng nhanh chóng tiến vào trong ngôi nhà kỳ bí ấy.

Cảm giác đầu tiên khi tiến vào trong ngôi nhà là một cảm giác lạnh đến nổi cả da gà, tóc tai cứ dựng ngược hết cả lên. Ba thằng mở đèn từ điện thoại lên để nhìn mọi thứ cho nó rõ nét.

Trong căn nhà tối tăm, im lìm một cách lạnh lùng đấy. Cảm giác có một thứ ji đó không rõ ràng, một thứ ji đó vô hình đè nén lên tinh thần của ba thanh niên máu liều nhiều hơn máu não ấy. Băng qua căn phòng khách vắng lặng, nơi có bộ sofa đã cũ kỹ đặt cạnh cái lò sưởi gỗ kiểu cũ chắc đã tồn tại từ lâu lắm rồi nhưng ko còn ai xài vào thời điểm lúc ấy nữa. Ba thằng chỉ liếc nhìn sơ qua rồi lại dấn sâu vào trong như đang đi vào nơi tận cùng của thế giới tăm tối và hiu hắt ấy. Băng qua hai phòng ngủ còn nguyên giường gối, đồ đạc, rác rưới dc vứt lung tung như thể tổ đội du học sinh thuê trước vội vàng gom đồ đạc té đi ngay trong đêm thì phải. Nhìn những căn phòng ngổn ngang như một ổ chuột bất giác ba thằng nhìn nhau ngao ngán nhưng chẳng ai nói với ai câu nào.

Bất chợt !! Có tiếng bước chân vang vọng lên ở phòng khách, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng trên nền gỗ vốn dĩ đã mục nát ít nhiều theo năm tháng. 3 thằng nhìn nhau ko nói năng ji, mồ hôi lạnh túa ra như chỉ cái van nước bị nghẹt bấy lâu nay đã dc thông nên xả tràn ra vậy. Tiếng bước chân vang vọng, nhẹ nhàng trong đêm, thời gian như ngưng đọng lại, lẽ ra theo tiến độ thì nếu đấy là người thì phải bước chân đến chỗ 3 thằng đứng nãy giờ rồi chứ. Nhưng nó cứ lặng lẽ vang lên như vậy như kiểu trêu ngươi thần kinh của ba gã thanh niên mới lớn như mèo vờn chuột vậy.

Lúc đấy thằng Long liền nắm lấy cái Thánh Giá của nó hay đeo trên ngực ( đến tận bây giờ hắn còn chẳng biết nó theo Đạo hay Phật nữa vì nó vào cả nhà thờ và cả chùa nên lúc đấy nó đeo Thánh Giá để ra kiểu đẹp trai, phong cách hơn thì bọn bạn nó hay gọi nó là Long Đĩ là vậy ). Còn hắn thì bắt đầu niệm " Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô Đại Thế Trí Bồ Tát cứu khổ cứu nạn " lúc đấy hắn mới chỉ biết niệm những câu đấy. Niệm một cách càng to bằng tiếng Việt một cách mạch lạc nhất có thể vì cảm giác như giọng của hắn cũng run dần đều theo cái quai hàm càng ngày càng cứng của hắn. Không biết cái thứ đấy là ji nhưng bỗng nhiên im bặt, và ba thằng cũng vắt chân lên cổ mà chạy vụt ra khỏi nhà, lúc vừa ra khỏi cửa nhà đấy, cánh cửa như có một lực tác động vô hình nào đó từ từ đóng cửa chính của căn nhà lại và đột nhiên đâu đó có tiếng Piano nhẹ nhành nhưng réo vào tận tim gan của ba kẻ tò mò, thiếu suy nghĩ đã dấn thân vào một thế giới vô hình mà lẽ ra bọn chúng ko nên đụng tới.

Ba thằng chạy một mạch về đến nhà rồi chui hết vào phòng của Minh mà thở hồng hộc, mặt thằng nào thằng nấy cũng cắt không còn một giọt máu. Đêm hôm đó ba thằng chui vào ngủ chung một phòng của Minh mặc dù mỗi đứa thuê một phòng.

Sau hôm đấy cảm giác như ba thằng đều gặp chuyện xui xẻo vậy. Có thể là do bọn nó xui thật rồi lại xuyên tạc suy nghĩ sang cái câu chuyện đáng sợ đêm hôm ấy. Minh thì dù đã ôn tủ từ trước rất chắc ăn sẽ pass exam nhưng vào phòng thi như bị lú chẳng nhớ cái ji để viết nên bị fail mất hai môn. Long thì có xích mích ở trên chỗ làm thêm của nó mặc dù nó đã làm ở đấy rất lâu rồi và rất được lòng gã chủ người Ý to béo của nó, nhưng cuối cùng nó vẫn phải nghỉ và đi tìm việc khác. Riêng bản thân hắn thì sau vụ việc ấy, việc học hành có đôi chút chểnh mảng, trong công việc thì không tập trung, cứ mông lung như một thằng mất hồn làm ông chủ của hắn chửi lên chửi xuống. Sau đó ba thằng ngồi bàn lại với nhau rồi ngay ngày hôm sau bọn nó cùng nhau ra chùa Quang Minh ( một ngôi chùa của Người Việt rất nổi tiếng ở vùng ngoại ô phía Tây của thành phố Mel Buồn ). Đến thắp nhang và xin các vị Chư Thiên, Thần Phật che chở, phù hộ cho bọn nó vượt qua được kiếp nạn này. May mắn thay sau khi đi chùa thắp nhang thì mọi thứ cũng trở lại bình thường nhưng từ đó bọn chúng chẳng ai bảo ai, không bao giờ đi ngang qua căn nhà đáng sợ nổi tiếng ấy nữa.

Theo như những chia sẻ của một số thành viên ở trên Hội Sinh Viên Việt Nam Tại Melbourne những năm 2010, 2011 thì căn nhà đấy có một căn phòng nữa bỏ hoang ở phía sau nhà, trong đó có một chiếc Piano cũ kỹ và luôn được chủ nhà khoá một cách cẩn thận và dặn dò bất cứ tổ đội nào Hold lại căn nhà đấy thì tuyệt đối không được bước vào. Ba thằng đọc xong thì đều lắc đầu nhìn nhau thoáng chút sợ hãi và cảm thấy may mắn vì cái đêm chết tiệt ấy bọn nó đã bị nhát ngay khi mới bước vào hai căn phòng của đội sinh viên cũ mới dọn đi mà chưa đi sâu vào sau nhà nơi có cái bếp và đặc biệt là căn phòng bỏ hoang cũ kỹ rùng rợn có cái Piano hỏng cũ mà theo nhiều người dân sinh sống xung quanh căn nhà đấy là thỉnh thoảng đêm đêm khi họ ngủ trễ vẫn nghe thoang thoảng đâu đấy tiếng Piano nhẹ nhàng nhưng réo rắt một cách lặng lẽ, đáng sợ vào tâm can cho người nào xấu số phải nghe một bản giao hưởng chết chóc được xướng lên ở thế giới bên kia...

Đến tận thời điểm hiện tại khi ba thằng bọn hắn có dịp gặp gỡ nhau vẫn kể về cái đêm đặc biệt ấy và vẫn rùng mình nghĩ về những điều đáng sợ kia nhưng tất cả chỉ là những sự bắt đầu cho những sự kiện Linh Dị tiếp theo xuất hiện và vồ vập vào cuộc đời hắn...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.