Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tán Vân Loạn Vũ

Tiểu thuyết gốc · 2442 chữ

Vào một ngày trời không vương nắng, cuối tháng Mậu Ngọ, năm Giáp Tuất. Vừa trở về thành Gia Định từ chuyến công tác ra đất Đông Đô dài dằng dẵng, hơn một tháng trời của Minh Đan. Lúc này đây, hắn đang có chút chán nản vì chuyến đi không được thành công như hắn mong đợi. Ngồi một mình trong căn phòng riêng của hắn, vẩn vơ nhìn mây trời qua khung cửa sổ của một toà chung cư cao tầng. Hắn như chìm sâu vào những dòng suy nghĩ đan xen, hỗn độn, chồng chéo lên nhau. Vì có nhiều chuyện xảy ra khiến hắn có chút đôi chút tủi thân và buồn thăm thẳm. Nguyên nhân cũng chỉ vì hắn sống quá nặng tình cảm mà thôi. Có rất nhiều người, có thể do tình cờ bắt gặp hắn Luận Quẻ ở đâu đấy, giúp đỡ cho những người đang gặp khó khăn, hoặc do người khác giới thiệu, họ tìm đến hắn, than vãn, kể những câu chuyện bi thương trong cuộc đời của họ. Hắn luôn luôn lắng nghe, chia sẻ những điều hắn biết với bọn họ. Hắn sẵn sàng bỏ thời gian, trí lực, tâm sức ra Luận Quẻ Kinh Dịch hay xem Tử Vi Đẩu Số cho những người mà hắn cho là hữu duyên ấy. Để rồi cuối cùng hắn có lại được điều gì ???? Hắn chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ họ cả. Hắn coi đấy như là một chuyện vui vì đã giúp đỡ được người ta lúc khó khăn. Thế nhưng đôi lúc hắn lại buồn. Bởi vì có những người đến hỏi về tương lai, số phận, vận mệnh hay những việc âm phần của họ. Khi họ đạt được điều họ muốn rồi. Thì họ khẳng khái ra đi như chưa từng quen biết. Đối với hắn cũng không sao cả, Duyên đến đấy thì cũng chỉ có vậy thôi. Nhưng có những người cứ mỗi khi có khó khăn mới tìm đến hắn. Rồi họ giải quyết được vấn đề của họ rồi lại lặng lẽ ra đi. Một câu thăm hỏi nhau cũng không có. Hắn quan tâm, thăm hỏi người khác cũng không thèm trả lời... Sống như vậy có Bạc với nhau quá không ???

Vẫn đang miên man trong dòng suy nghĩ về công việc và thời vận bỗng dưng tiếng chuông báo hiệu tin nhắn từ Facebook reo vang thành từng hồi inh ỏi trong căn phòng trống. Minh Đan uể oải nhấc điện thoại lên xem ai tìm mình giờ này. Một cái tên rất lạ lẫm hiện lên trên màn hình điện thoại. Ngô Trúc Thiên, một cái tên không kém phần ấn tượng cũng y như xuất thân và tính cách của cô nàng. Qua nhiều lần trao đổi và chia sẻ thì câu chuyện của cô bé Trúc Thiên để lại quá nhiều đau thương và nước mắt khiến Minh Đan suy nghĩ mãi không nguôi...

Trúc Thiên xuất thân từ một gia đình Trâm Anh Thế Phiệt ở mảnh đất Thái Phiên, nơi đang từng ngày phát triển mạnh mẽ, nhanh như vũ bão. Vì ba của Trúc Thiên làm nghề buôn bán đồ cổ khét tiếng ở dải miền Trung nắng gió biên thuỳ những năm 90. Cho nên từ tầm bé cô ấy và người em trai của mình đã được sống trong nhung lụa, không phải suy nghĩ nhiều về vật chất. Nhưng cuộc sống đã bao giờ là màu hồng như vậy đâu, nó được vẽ lên với nhiều gam màu tối tăm và trầm buồn hơn như vậy rất nhiều. Để đến một ngày, cô gái nhỏ bé ấy đã hiểu được rằng đời không như là mơ và mơ cũng chẳng bao giờ nghiệt ngã như đời. Vì đồng tiền rất đáng sợ, nó có thể làm thay đổi bản chất của con người, khiến cho lòng người đổi thay, không còn giữ lại được những bản chất tốt đẹp trong con người họ nữa. Điều ấy đã đến với gia đình tưởng chừng như đang vô cùng yên ấm, hạnh phúc của cô gái ấy. Ba má của Trúc Thiên xảy ra mâu thuẫn, cãi nhau, lục đục đúng như cái mô típ thường thấy của các gia đình giàu có thời hiện đại. Rồi thì cái gì phải đến nó cũng tới thôi, Ba của Trúc Thiên có những người phụ nữ ở bên ngoài, rồi tình trạng cãi nhau giữa hai người mà cô ấy yêu thương nhất, xảy ra như cơm bữa. Rồi má của Trúc Thiên vì buồn chán với tình cảnh như vậy, cũng dần dà có người tình mới, xảy ra tình trạng " ông ăn chả thì bà ăn nem " thôi, trách ai bây giờ. Chỉ khổ cho những người con của họ, từ một cô gái " tiểu thư khuê các ", trước những sóng gió của gia đình. Trúc Thiên trở nên chán nản, buồn bã trước nghịch cảnh khốn khổ ấy. Cô ấy bắt đầu bỏ bê hết tất cả, bắt đầu chuỗi ngày dài ăn chơi ngoài xã hội, chìm đắm trong những cuộc vui thâu đêm, suốt sáng bên cạnh những chiếc vỏ chai lăn lóc. Năm ấy cô bé Trúc Thiên mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi... Cái tuổi lẽ ra phải được trưởng thành trong sự hồn nhiên, trong sáng và vui tươi trong vòng tay của gia đình và mái trường như bao đứa trẻ đồng trang lứa khác, khi bắt đầu bước vào tuổi dậy thì. Nhưng dòng đời nghiệt ngã đã đẩy một cô bé còn chưa đủ nhận thức và suy nghĩ thấu đáo về những mặt trái của xã hội, phải đối diện với những hệ luỵ sâu sắc do gia đình tan nát cũng bởi vì đồng tiền gây ra. Để đến thời điểm hiện tại, gia đình cô ấy chẳng còn lại cái gì cả, mỗi người một phương trời, một cuộc sống riêng, với bao gánh nặng về cơm, áo, gạo, tiền, đè nặng lên đôi vai của họ. Vào thời điểm mà Trúc Thiên nhắn tin hỏi Minh Đan thì cô ấy đang phải bươn chải trên mảnh đất Phuket, Xiêm La để trả món nợ khổng lồ của má cô ấy để lại, khi bà không còn đủ sức khoẻ để lao động vất vả với nghề buôn bán đồ lưu niệm ở thiên đường du lịch đất Xiêm La ấy nữa. Cuộc đời của Trúc Thiên diễn ra đúng như một cuốn phim buồn chỉ có hai màu trắng và đen, thấm đẫm bi kịch và nước mắt như những bộ phim Hàn Xẻng mà các bà, các mẹ vẫn dõi theo hằng ngày trên truyền hình. Khi nghe tin má của mình bị vỡ nợ ở nơi đất khách quê người, Trúc Thiên liền vội vã chạy sang để đỡ đần, giúp má trang trải qua cơn hoạn nạn. Nhưng má của cô ấy không còn đủ sức khoẻ để duy trì cửa hàng kinh doanh nữa, bà lặng lẽ về lại Đại Việt, để lại cho cô gái nhỏ nhắn một khoản nợ không hề nhỏ. Vậy là lại một lần nữa, bao gánh nặng cuộc đời đè lên đôi vai gầy yếu, run rẩy trước từng cơn gió biển lồng lộng không ngừng thổi bay đi biết bao nhiêu mơ ước, hạnh phúc của cô gái bé nhỏ ấy. Trước chính những sóng gió cuộc đời, đã làm cho Trúc Thiên có những sự trải nghiệm đời vô cùng sâu sắc. Biến đổi cô gái nhí nhảnh, yêu đời ngày nào nay đã trở thành một người hoàn toàn khác. Trong những môi trường khắc nghiệt, hoàn cảnh sống khó khăn thì Sự Thích Nghi chính là yếu tố sống còn cho một số phận có thể tồn tại được trong Nghịch Cảnh ấy. Sau tất cả những sóng gió đổi thay theo thời gian, dường như đã làm Trúc Thiên trở lên cứng cỏi, hiểu chuyện, biết thích ứng với đủ mọi thể loại người. Cô luôn nở nụ cười với người đối diện để cho mọi thứ trở nên nhẹ nhàng, an lành hơn. Nhưng biết làm sao được, khi đằng sau nụ cười ấy là bao nhiêu nỗi suy tư, trăn trở, nghiệt ngã, đắng cay trong lòng mà không thể tỏ tường cùng ai... Điều mà Minh Đan nhận thấy được qua Trúc Thiên từ rất nhiều lần nói chuyện, chia sẻ và định hướng cho cô bé, đó là Sự Khéo Léo, khả năng dẫn dắt và luôn luôn có một sự bảo thủ quan điểm của cô bé nếu những điều Trúc Thiên cho là Đúng dưới góc nhìn của cô ấy. Hắn hiểu được tại sao Trúc Thiên lại có những suy nghĩ, định kiến mang yếu tố chủ quan nhiều như vậy. Vì một cô gái đã ra ngoài xã hội Chơi từ khi còn rất ít tuổi, hắn mong chờ điều ji hơn từ cô gái ấy đây. Quan trọng nhất điều mà Trúc Thiên vẫn luôn giữ vững đó là " Đã Ra Chơi Là Phải Nói Chuyện Nghĩa Khí ". Ít ra đối với hắn, đấy là điều hắn trân trọng ở một người bạn, người em ngoài xã hội.

Tưởng chừng như tấn bi kịch của cô ấy chỉ nên dừng lại ở đấy thôi, nhưng một khi định mệnh đã nghiệt thì có chạy trời cũng không khỏi nắng.

Người bạn trai đã gắn bó với cô ấy suốt hai năm trời, cùng nhau vượt qua biết bao nhiêu khó khăn, nghiệt ngã nhất của cuộc đời. Rồi để đến một ngày đẹp trời, gã ta thay lòng đổi dạ còn nhanh hơn là lật bánh tráng nữa cơ. Qua bao nhiêu đó thời gian bên nhau, tên đểu giả đó mới hiện rõ cái bộ mặt sở khanh, đểu cáng, lợi dụng của gã. Mà bấy lâu nay, Trúc Thiên vì đắm chìm trong sông yêu, không hề nhận ra được những điều tệ hai, gã sở khanh ấy làm sau lưng cô. Ngày hắn ra đi chỉ để lại vỏn vẹn có một tin nhắn cho cô gái đã chịu quá nhiều tổn thương ấy và lại một lần nữa chính người con trai mà cô ấy yêu thương nhất, lại là người cầm dao cứa sâu vào trái tim vốn dĩ đã yếu đuối, mong manh của mình như chỉ chực chờ tan nát, vỡ vụn ra khi cô ấy đọc được dòng tin nhắn phũ phàng :

- Đừng gọi cho anh, em cũng biết tình này đâu còn màu xanh. Đừng hỏi thêm những lời anh không muốn nói. Hỏi thêm e lại đau nhói đấy em ơi. Cứ biết bên anh có người mới rồi, đi đi em, người ta đang đợi, người ta đang chờ anh. Đừng u sầu, đừng nhìn vào đôi mắt anh. Ok cứ cho a là kẻ vô tình, vì trái tim mách bảo tình này không lung linh. Bên người ta, anh thấy bảy sắc cầu vồng. Còn bên em, anh chỉ thấy đau lòng là sao. Chớp mắt yêu em được hai năm em nhỉ ! Nhưng tình mới của anh đẹp như tranh sơn thuỷ. Đừng hỏi tại sao anh lại thay đổi. Mà hãy xem lại cách đòi hỏi của em. Yêu nhau tại sao cứ phải gò bó. Để đến lúc anh phải nói nhỏ là : Chia Tay Nha Em !!! Không đâu em, chẳng bao giờ anh hối tiếc, yêu em ít nhiều, tự anh mới biết. Một cuộc tình anh ngờ vực từ lâu. Em đào làm gì hố thử thách cho sâu. Tình anh trao em nứt nẻ từng ngày. Hạnh phúc nhỏ dần lọt qua khỏi kẽ tay. Ok Bye Bye...

Cứ như vậy, một cuộc tình tan vỡ trong khổ đau. Phố đêm lên đèn giờ có một mình ai. Mắt nai nâu buồn, chợt thoáng lệ bên trái. Trách duyên, trách phận, thương một người con gái. Tách duyên, tách phận, giờ cô chẳng còn ai. Khóc thương ôm hận, cô hận đời ngang trái...

Khi nghe Trúc Thiên kể lại những chuyện đau buồn diễn ra từ thời thiếu nữ cho đến những đổ vỡ, nát tan của gia đình và cuối cùng là sự đau khổ trong tình yêu. Tất cả những điều đó hoà quyện vào với nhau, hình thành lên một tấm bi kịch mà không có một lời lẽ nào có thể miêu tả được nữa, có lẽ đã chạm đáy của nỗi đau rồi...

Minh Đan chỉ nhẹ nhàng chia sẻ với Trúc Thiên rằng :

- Đối mặt với hôm qua, để e nhìn về ngày mai. Trách chi lời tình, để giọt nước mắt vẫn nhẹ trên bờ mi của e. Khóc hết nước mắt, để rồi thấy bình minh. Mưa rào, gió lạnh, nhói đau trong em. Khổ đau chi em ơi, tình rơi cũng đã mất rồi, làm sao phải luyến tiếc nhở. Đêm nay hoa tàn, rồi sáng mai hoa sẽ nở đó. Những giấc mơ e hãy quên đi và đừng nhớ thương làm gì, khi vắng một bóng hình. Trách chi, vì khi yêu ai chớ nên trao nhau tình vội vàng để chính mình, sẽ phải khổ đau. Trách chi, khi xưa a cũng như e yêu thật lòng, để chính mình phải khổ đau thôi e ơi...

Sau tất cả, hắn đồng cảm với Trúc Thiên khi biết bao năm tháng bão bùng, bon chen hạnh phúc thì ít, sóng gió thì nhiều, cuộc đời Lọ Lem. Bước ra trên đời với bàn tay trắng, vẫn hiểu cuộc sống là một trái đắng, thà rằng cứ để cuộc đời trầm lắng, không vì ving quang, tiền bạc, chà đạp lẫn nhau. Để rồi tên sở khanh đã không mang đến cho cô ấy được nhiều may mắn. Thất bại, bàng hoàng khi trống vắng, bất chợt sợ hãi rồi lo lắng, đắm mình trong hàng trắng. Vì đời là một bể khổ mà ai cũng phải đi qua và tình là một ván bạc mà ai cũng phải trắng tay. Vì Trúc Thiên đã từng là người con gái có tài, có nhan, có sắc, có tiền, có bạc. Nhưng bây giờ lận đận số phận nghiệt ngã, mang đầy trở ngại, không biết phải sống là cho ai, không biết số phận là do ai, cứ để linh hồn này tan vào khổ ải...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.