Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di Linh Dị Truyện

Tiểu thuyết gốc · 3454 chữ

Có những tình huống thật dở khóc dở cười xảy ra trong gia đình của Thiên Tư khiến nhiều người không biết phải nên cười hay nên mếu nếu gặp những tình huống đó. Mùa hè năm Bính Thân, khi gia đình Thiên Tư được người chú dắt ra vùng đất của Tây Sơn Tam Kiệt để tham quan, du lịch và nghỉ dưỡng. Lần đó bố của Thiên Tư vì bận phải làm Lễ Giải Trùng cho một gia đình chẳng may có người mất vào ngày Trực Nguy, giờ Hắc Đạo, dính phải chòm sao Hung Tú cho nên ông không thể tham gia chuyến du lịch cùng gia đình được. Nhưng biết đâu bất ngờ đời lại chẳng được như mơ, người em trai của ông lại dẫn Các Cậu đi cùng, như một hình thức để bảo vệ cho gia đình, vì sợ đi đến một vùng đất mới lạ nước lạ cái. Mọi người vẫn đang đi chơi vui vẻ, phấn khởi tại bãi biển Quy Nhơn. Bỗng dưng chuông điện thoại của người anh cả chợt reo lên, nhìn thấy số của bố mình gọi, anh định nhấc máy lên khoe với bố mình về chuyến đi chơi vui vẻ của gia đình thì chưa kịp nói gì đã bị ông làm cho một tràng vào mặt té tát :

- Hừm, con mong bảo chú con quay trở về nhà ngay. Sao lại dẫn Các Cậu đi chơi mà không nói với bố biết, không biết Cúng Kiếng. Rồi để Các Cậu đói thì sao ?

Anh con trai còn đang ngơ ngác không hiểu mô tê, trời trăng mây gió gì hết. Thì đột nhiên bên này, người chú nãy giờ đang dẫn đoàn đi vui vẻ chợt khựng lại. Nét mặt có chút thâm trầm lại, toát ra một vẻ lạnh lùng khiến người đối diện khi nhìn vào phải dựng hết cả tóc gáy, bao nhiêu da gà da vịt da ngỗng gì cứ đua nhau nổi lên hết. Rồi bỗng nhiên có một tiếng nói bật ra với một chất giọng vô cùng kỳ lạ, như gần như xa, vang vọng từ nơi Bên Kia Của Sự Sống thâm nhập vào tận trí óc của những người xung quanh :

- Đi cả ngày, ta đói quá, cho ta ăn món gì ngon ngon chút đi.

Mọi người trong gia đình dường như đã hiểu ra vấn đề gì rồi, người anh cả liền nhanh nhảu nói :

- Dạ Vâng, cháu thưa Cậu ạ, Cậu theo chúng cháu vào đây ăn phở nhé.

Nói rồi anh đi trước, người chú lững thững bước theo sau và mấy chị em gái trong nhà lẽo đẽo thì theo đuôi, trên mặt ai cũng có chút nét hoang mang, lo sợ. Mặc dù biết đây là Các Cậu của nhà mình nhưng vẫn bị sợ ý. Vừa vào đến nơi anh con trai liền gọi nhanh hai tô phở cho Các Cậu liền. Điều đáng kinh ngạc ở đây là tô phở nóng hổi vừa được bê ra còn đang bốc khói nghi ngút. Người chú bê lên làm cái ực một phát cả nước lẫn cái đều trôi sạch sẽ xuống bao tử. Trong ánh mắt trợn tròn, mồm há hốc của những thành viên trong gia đình, thật sự là Cạn Lời vì không còn có một ngôn từ nào có thể diễn ta được cái tình huống tréo ngheo, kỳ dị ấy. Vừa làm xong đôi tô phở chỉ vọn vẹn chưa đầy năm phút. Người chú ngồi dựa ra phía sau, nét mặt sung sướng, thoả mãn lắm. Như việc hốc hai tô phở còn nghi ngút khói chắc chắn sẽ gây bỏng miệng một cách tồi tệ nhất, cũng không hề làm trì hoãn cái sự sung sướng ấy lại. Người chú ngồi thảnh thơi, phè phỡn vô cùng, rồi lại cái tiếng nói như gần như xa ấy vang lên :

- Ôi, ta nó quá, thôi ta ra đây. Đi chơi thật vui ah.

Vâng, và như thế Cậu ra. Nhiều khi mới thấy được làm Vong Linh thật có nhiều điểm tốt ah. Cứ đến rồi đi như một cơn gió, như chưa hề có chuyện ji xảy ra cả, cuộc đời phiêu diêu, tự tại, thế ngoại cao nhân như vậy, nhiều người ước còn không được đó ah. Ngay sau đó đoàn người liền ngay lập tức kéo nhau về lại Di Linh ngay. Trả Các Cậu về nhà cho yên tâm. Không dám dắt theo đi chơi lung tung nữa.

Vào dịp Tết Năm Đinh Dậu, Thiên Ngọc người chị thứ hai sau anh cả Thiên Phúc trong gia đình. Khi đang đi du xuân, sắm sửa tết nhất cho gia đình. Thì chị ta thấy một chậu bông cúc hoa vàng tươi thắm, đẹp như trong tranh. Liền không cần thiết phải nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng cùng với Thiên Di là em gái kế mình, cùng nhau ôm chậu bông cúc đó về nhà như là một món quà tinh thần rực rỡ gửi tặng bố mẹ dịp Tết Đến Xuân Về. Nhưng mà ôi thôi, đẹp đâu chưa thấy. Chính những bông cúc đấy là căn nguyên cho ngọn nguồn cơn những câu chuyện kinh hồn, bạt vía xảy đến trong gia đình.

Ngay sau khi Thiên Ngọc và Thiên Di ôm chậu bông về đến nhà. Ông bố đã có một cảm giác gì đó không lành, bất an vô cùng về chậu bông đấy. Nhưng lại không rõ ràng là bị vấn đề gì cả. Vì theo năm tháng, ông cũng đã bước qua cái ngưỡng tuổi Thượng Thọ rồi, nên năng lực cũng như trí nhớ của ông đã bị suy kém đi tương đối nhiều. Điều ấy làm ảnh hưởng đến khả năng Thi Pháp, Bắt Ấn, Đọc Chú của ông. Quả thật, thời gian mới là thứ tàn phá con người một cách đáng sợ và từ từ nhất. Lúc ông cảm giác ra có điều gì đó nó hơi sai sai ở đây. Nhưng ông lại không muốn hai đứa con gái của mình buồn, làm ảnh hưởng đến không khí Tết xum vầy. Nên ông cũng chỉ ậm ừ cho qua, nhưng mà ông cũng đã thầm để ý đến chậu bông cúc ấy rồi.

Đêm hôm ấy, sương rơi nhiều, không khí lạnh ùa về, lan toả đến tận tim gan những người con trên cao nguyên Di Linh ấy. Sau bữa cơm tối vui vẻ bên nhau. Ai trở về phòng người nấy để nghỉ ngơi, đặng mai còn thức dậy để chuẩn bị gói bánh chưng cúng Gia Tiên. Thiên Ngọc, Thiên Di và Thiên Tư ở cùng nhau trong một căn phòng lớn dành cho ba chị em gái. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện nhi nữ thường tình của các cô gái, họ dần dần chìm vào giấc ngủ trong cái màn đêm có phần buốt giá ấy. Bỗng dưng Thiên Ngọc nghe thấy có tiếng khóc của một cô gái, như xa như gần, vô cùng thê lương và thảm thiết, cái tiếng khóc ấy cứ văng vẳng như đâu đây, ám ảnh vào tâm trí của cô gái trẻ. Có chút rùng mình, Thiên Ngọc khẽ giật giật tay áo của Thiên Di nằm bên cạnh mình rồi thì thào nói nhỏ với em mình :

- Di ơi, e có nghe thấy tiếng gì không ?? Hình như có tiếng khóc hay sao ý ? Chị sợ quá.

Thiên Di lúc này nằm cạnh chị mình cũng đã tỉnh hẳn, dường như cũng có cảm nhận dc điều ji đó lạ thường liền lý nhí trả lời :

- E cũng có nghe từ nãy, nhưng cứ nghĩ mình đang mơ màng. E sợ quá chị ơi.

Hai chị em liền nằm sát vào nhau, có chút run rẩy khi đâu đó tiếng khóc thê lương vẫn vang vọng đâu đây như đang ám ảnh vào tâm trí của hai cô gái trẻ, đang run rẩy sợ hãi ôm lấy nhau. Lúc ấy chỉ có mỗi Thiên Tư nằm trong cùng vẫn ngủ ngon lành như ko biết je cả. Vâng, rất tỉnh và hồn nhiên !

Trong màn đêm tịch mịch, cô liêu ấy, tiếng khóc như réo rắt vào tâm can những cô gái yếu đuối, như một hình thức tra tấn thần kinh vô cùng hiệu quả mà chưa có một quản ngục nào phát minh ra được. Rồi đột nhiên, tiếng khóc như xa như gần ấy chợt im bặt, Thiên Ngọc và Thiên Di vẫn đang ôm nhau cho đỡ hãi, liền nới lỏng vòng tay ra, nghĩ rằng chắc cái thứ quỷ quái ji đó đã đi rồi.

Lại một tiếng " Kéttttt, cạch " nhẹ nhàng vang lên. Hai chị em liền co rúm lại vì biết cái tiếng gợi thanh ghê hồn đó là tiếng cửa phòng ngủ của hai cô, được làm bằng gỗ rừng, nhưng theo thời gian thì nó đã mục nát đi ít nhiều rồi. Cho nên mỗi lần mở ra mở vào đều phát ra cái tiếng động muốn nổi da gà.

Bốn con mắt đang hướng về phìa cửa phòng vừa được mở ra một cách lơ đễnh, tim đập nhanh như muốn xé toang lồng ngực, vẫn đang phập phồng theo từng nhịp thở. Miệng chỉ chực chờ gào lên cho cả buôn làng nghe thấy, nếu như cái thứ đằng sau cánh cửa kia không có chân. Rồi một bóng hình rắn chắc đã trải qua biết bao nhiêu sương gió, lách vào trong cửa. Thoạt nhìn qua dáng dấp thân thương ấy, Huyền chợt kêu khẽ lên :

- Trời, sao Bố còn chưa đi ngủ mà lại đi đâu vậy Bố ??

- Bố không ngủ được vì người ta đến đòi đồ vật của người ta, cứ khóc lóc, ỷ ôi suốt đêm, nên bố có chút lo lắng sợ hai đứa con có việc ji xảy ra nên qua xem ấy mà.

Vừa dứt lời xong, Thiên Ngọc và Thiên Di chợt như cởi bỏ được hàng tấn đất cát trong lòng ra. Hai cô thở phào nhẹ nhõm, rồi đôi mắt rưng rưng như chỉ chực chờ ứa nước mắt, vì trải qua sự tra tấn ròng rã hơn một Canh Giờ. Thấy mấy đứa con gái trời đánh của mình vẫn ổn. Ông cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi khẽ lên tiếng :

- Thôi mấy đứa ngủ đi, không có vấn đề gì xảy ra nữa đâu. Sáng mai dậy sớm bố có chuyện muốn nói.

Và một đêm dài hoang lạnh dần trôi qua như thế. Mới chỉ bước sang giờ Mão, đã ông ngồi nhấm nháp cốc chè nóng, rít vài hơi thuốc lào cho đúng điệu người nông dân đất Thành Nam. Có lẽ đêm qua ông cũng chẳng ngủ được, vì bị cái vong oán kia khóc lóc đòi quà suốt. Thoáng nhìn qua cái chậu Bông Cúc để ngay góc nhà, bây giờ ông mới rõ ràng, cái cảm giác kỳ dị từ lần đầu tiên ông nhìn thấy hai đứa con gái Cực Phẩm của ông khệ nệ bê chậu cúc vào nhà để ở phòng khách để trưng tết. May mà chưa sang năm mới chứ ngay đêm Giao Thừa mà có quả Bên Kia Của Sự Sống đến đòi nợ thì thôi, xác định luôn là năm mới này mạt hơn rệp, khỏi phải nghĩ. Sau một hồi ông thúc dục bà đi triệu hồi hết bốn đứa con của ông ra đây để ông hỏi chuyện cho rõ. Thì lần lượt Thiên Phúc, Thiên Ngọc, Thiên Di và Thiên Tư dù mê ngủ nhất, cũng lần lượt, nối đuôi nhau đi ra thỉnh an phụ thân nghiêm khắc của mình. Nhìn mặt bốn đứa con mỗi đứa một vẻ nhưng quy tụ chung là ngáo ngơ như chưa tỉnh hẳn. Ông bắt đầu đằng hắng và vào đề luôn cho đỡ sốt ruột :

- Hôm qua con Ngọc và con Di kiếm được cái Chậu Cúc ở đâu vậy hả ?? Để cả đêm hôm qua người ta đến nhà ta khóc lóc, um sùm đòi phải trả đồ cho họ. Làm bố không thể ngủ được. Phải đàm phán với họ là sáng nay chúng ta phải đem chậu cúc đó trả lại vị trí cũ cho người ta ngay. Có biết là lẫn trong đất của chậu cúc kia có một, hai xương ngón tay không hả ???

Vừa nghe xong điều bố mình nói, cả bốn đứa con của ông như bị sốc lâm sàng, mặt đứa nào cũng há hốc, lắp bắp không nói nên lời, tỉnh luôn cả ngủ. Lúc này dường như đã vô cùng hãi rồi, Thiên Ngọc mới lí nhí lên tiếng :

- Dạ thưa bố, con xin lỗi, con và em Di thấy chậu cúc này ở ngã tư dưới thị trấn, con thấy đẹp quá mà để giữa đường, nghĩ rằng người ta bỏ rồi cho nên con mới cùng em Di ôm về đặng làm quà cho bố... không ngờ... không ngờ... lại đáng sợ vậy ạh. Con... con xin lỗi bố.

Thiên Ngọc mới chỉ vừa nói dứt lời thì có một luồng khí lạnh toát lùa vào nhà làm cả bốn đứa trẻ rùng mình, nổi hết cả sống lưng. Dường như biết chuyện ji sắp xảy đến, ông lên tiếng :

- Chết, người ta đang định vào người ta để quở mắng các con, nhưng ta sẽ cố gắng trì hoãn lại trong lúc đó, mau... mau đem thứ của nợ kia trả về nơi chốn vắng đi...

Lời vừa dứt, ông lại rùng mình lên, người lả đi, giật đùng đùng lên, mắt lim dim, miệng ú ớ không nói lên câu giã từ. Nhìn cái tỉnh cảnh xảy ra trước mắt, dù đã được chứng kiến nhiều lắm rồi. Cả bốn anh chị em cũng phát hoảng, đứng bật hết dậy, lóng ngóng chạy sang chỗ bố mình, nhưng chẳng biết phải làm je cả. Đúng lúc quan trọng thế này, mà mẹ lại đi ra chợ chưa về nữa. Làm mấy đứa trẻ lóng ngóng thấy tội nghiệp. Thiên Di thì đi đốt nhang cầu Gia Tiên và gọi Các Cậu đang ở chùa gần nhà về giải nguy. Thiên Ngọc thì cứ lại đỡ bố ngồi yên vì sợ ông giật nảy lên như thế lỡ cắn phải lưỡi thì thôi, đời có khi nào đen được như thế. Người anh trai lớn thì cứ đứng nhìn cái Chậu Bông Cúc trong góc nhà, nhưng hãi quá không dám lại gần. Thấy tình cảnh hết sức hung hiểm như vậy. Cô út Thiên Tư hùng hổ đi lại ôm chậu cúc rồi nói như ra lệnh cho ông anh đang đứng run cầy sấy nơi giữa nhà :

- Anh mau chở em ra ngã tư trả lại cho người ta, không nguy hiểm mất.

Như chợt bừng tỉnh sau cơn mơ, người anh chẳng nói chẳng rằng phóng ra sân, dắt con chiến mã dù đã 20 năm Tuổi Sắt nhưng vẫn hùng dũng đi chở cafe mỗi ngày, gọi với vào cho Thiên Tư :

- Nhanh, đi thôi.

Không nhiều lời và cũng chẳng sợ hãi ji cả cô bé ôm chậu cây vào người rồi nhảy lên xe anh mình. Bình thường thì cô bé này cực kỳ nhát chết, sợ ma, hiền lành, mong manh và yếu đuối lắm, chỉ được cái bướng và lười thì vô đối luôn. Ấy vậy mà trong lúc cấp bách, như có một sức mạnh huyền bí nào đó thôi thúc cô bé trở nên mạnh mẽ, gan dạ, chẳng có một chút sợ hãi nào như vậy. Thiên Phúc phóng ra đường với một tốc độ bàn thờ, chạy như quên tương lai, quên cả hiện tại và quên luôn mình cần chạy đi đâu...

Khi đã phóng xuống gần thị trấn rồi, mới sực nhớ ra có cái gì đó nó hơi sai sai rồi đó nha. Thiền Phúc liền hỏi cô em đang ôm cái Của Nợ ngồi yên sau :

- Êh, em có biết chúng ta phải để chậu cúc này ở ngã tư nào không nhể ?? Nãy a bối rối quá, nên không nhớ con Huyền nó bảo lượm được ở ngã tư nào cả.

Thiên Tư ngồi sau nãy giờ đang lo lắng không biết là mình ôm chậu cúc thế này thì người ta có nhớ khí của mình mà đêm lại quay về ám không nhỉ. Chợt nghe câu hỏi của anh trai mình, rồi mặt đơ phải mất vài phút, khi máu đã lên não kịp, mới chợt lên tiếng :

- Trời ơi, nãy giờ anh phóng như điên mà anh không biết mình đang đi đâu đó hả ???

- Uh thì tại lúc nãy rối quá, tao lấy xe ra cứ thế mà phóng thôi, chứ tao tưởng là mày biết chỗ cơ mà, thấy mày hùng hùng, hổ hổ lao vào ôm chậu cây đi, tao tưởng mày biết rồi.

Dứt lời thì chắc hai anh em đã tự Cạn Lời, không còn có một ngôn từ nào có thể diễn tả cái tình cảnh tréo ngheo như này nữa khi mà điện thoại thì không kịp đem theo người, do vội quá. Chẳng lẽ lại phải quay trở về nhà với cái Của Nợ này trên tay để hỏi cho đúng vị trí rồi lại đi đặt tiếp. Chắc chết, chết dọc đường luôn chứ đùa. Trong lúc bí bách, túng quẫn thì chắc chắn sẽ xảy ra tình trạng máu liều nhiều hơn máu não. Đang phóng đi như bay trên con phố vắng, mưa bụi bay lất phất qua từng hạt sương mai còn chưa tan hết. Như để giúp cho cái lạnh có thể thẩm thấu vào tận cõi lòng của hai anh em đang phóng như đi ăn cướp hoa từ một nơi xa xôi nào đấy. Đang phóng ngon máy thì người anh lại chầm chậm giảm giảm tốc độ lại, đầu ngoảnh qua, ngoái lại, nhìn bốn phương tám hướng ra chiều cẩn trọng, dè dặt lắm. Vâng, chắc chắn rằng có một người nông dân nào, mà tình cờ đi ngang qua đây, mà nhìn thấy tác phong như trộm chó chuyên nghiệp của hai anh em nhà này, thì khẳng định sẽ hô hoán, gọi cả buôn làng ra bắt trộm chó, lúc ấy lại thêm hai cái vong nữa đứng ngã tư chào đoàn kết thì oan nghiệt lắm thay. Con chiến mã dần dần dừng lại tại một nơi ngã tư hoang vắng, thưa thớt một vài bóng dáng những người thôn dân vội vã lướt qua, họ cũng chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà cho kịp Tết Đoàn Viên. Nên cũng chẳng thèm để ý lắm mọi chuyện xung quanh. Thiên Tư không cần phải đợi anh mình nhắc, liền phi xuống, đặt chậu cúc ở ngay ngã tư luôn. Cô bé còn thầm khấn : " Dạ, chúng con xin trả lại cho các vị khuất mặt khuất mày ạh, con chỉ mong lỡ có nhà nào mà rước chậu cúc về, thì cũng mong quý vị từ bi hỷ sả, bỏ qua cho chúng con người trần mắt thịt, mà đừng phá nhà người ta ạh ". Vừa dứt lời, Thiên Tư đã vọt lẹ lên con chiến mã đã quay đầu sẵn, chỉ trực chờ để lao vút đi trong màn mưa... để lại nơi ngã tư hoang vắng ấy một Chậu Cúc Vàng thật đẹp, thật tươi và đang đợi chờ cho một gia đình nào đó may mắn trúng độc đắc khi chọn trúng Chậu Cúc Vàng này, về để ăn tết trong một không khí sum vầy, phấn khởi khi giờ đây, gia đình họ đã có thêm rất nhiều những vị khách vô hình đến chúc Tết đầu năm...

Lời Tựa : câu chuyện về cô bé Thiên Tư và người Anh Cả còn rất nhiều chuyện linh dị xảy ra gần đây. Mình cần phải Thắp Nhang, Thỉnh Nguyện để được phép viết tiếp về những câu chuyện xoay quanh cô bé ấy vì nó sẽ tiết lộ khá nhiều điều về Cõi Âm, nếu cứ vậy mà viết ra, không được sự cho phép thì sẽ dẫn tới bị Quở và phải chịu hậu quả rất nặng nề ạh. Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô Đại Thế Trí Bồ Tát. Đệ Tử Tục Gia Phật Môn Tự Phúc Nguyên.

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.