Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời Mở Đầu

Tiểu thuyết gốc · 942 chữ

Bên ly cà phê đắng ngắt, một chiều mưa buồn Sài Gòn. Dòng người đang vội vã ngoài kia với bao lo toan về cuộc sống, ai cũng mang theo một sự hối hả, tất bật. Hắn cảm thấy có một chút gì đó lạc lõng, một chút gì đó cô quạnh khi chính bản thân hắn cũng đang ngổn ngang với chính những ưu tư trong lòng về công việc, về những áp lực vô hình đè nén lên bản thân hắn. Hắn cảm thấy có một phút gì đó có vẻ là mệt mỏi, tưởng chừng như một ly trà đá đã tan ra gần hết hoà quyện với màu vàng nhạt của trà ra một cái thứ nước lờ lợ cũng đủ làm cho hắn chết trôi...

Hắn ngồi lặng lẽ trong quán cà phê một mình với khuân mặt ưu tư, buồn bã. Trong đôi mắt có chút hoen đỏ vì người con gái hắn yêu thương nhất suốt nhiều năm trời nay cũng đã phũ phàng mà rời xa hắn, chỉ vì hắn dành quá nhiều thời gian cho công việc và không quan tâm nhiều đến cô ấy và lẽ tất nhiên của cuộc sống, một người vô tâm sẽ phải nhận lãnh những đau thương, cô độc là điều bình thường nhưng đâu có ai hiểu, ai biết cho hắn, đang phải đối mặt với những khó khăn như thế nào, tưởng chừng như có thể đánh gục hắn bất cứ lúc nào. Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, cắn răng đón nhận những nỗi đau và cũng cắn răng, lặng lẽ hứng chịu mọi điều tiếng sai lệch về bản thân hắn. Vì hắn không thể ngồi than vãn, hay khóc lóc, than thở với ai được vì trách nhiệm với công việc, trách nhiệm với gia đình, trách nhiệm với những người anh em đã tin tưởng lăn lộn với hắn ra đời trong khi hắn bắt đầu mọi thứ với hai bàn tay trắng. Và đương nhiên cũng chính vì cái lẽ tưởng chừng như bình thường ấy, hắn lại giữ tất cả trong sâu tận của trái tim mình ngay cả với người con gái mà hắn yêu thương nhất để rồi ngày mà cô ấy rời xa hắn. Hắn cũng lặng lẽ chẳng giải thích một điều ji, dồn nén tất cả mọi thứ bấy lâu nay trong lòng để rồi về nhà hắn bật khóc, khóc như một đứa trẻ con, khóc cho mọi uất ức tan biến đi rồi sau đó nhẹ nhàng móc ra điếu thuốc cho bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn thèo làn khói mờ ảo để rồi tàn tro bay mất...

Hắn tên là Quang Minh Đan, hiện nay đã sấp xỉ 30t, lẽ ra ở cái tuổi mà nhiều người đã thành gia lập thất, nhưng hắn hoàn toàn không hề có một chút ý tưởng gì mảy may suy nghĩ về những chuyện đó. Không phải vì hắn xấu trai hay nhà nghèo nên không có cô nào thèm yêu cả trái lại hắn có một khuân mặt ưa nhìn, xuất thân từ một danh gia vọng tộc đất Kinh Kỳ nhưng sau biết bao nhiêu biến cố của cuộc sống, trải qua biết bao nhiêu cay đắng, mệt mỏi thì hiện tại hắn đang làm Giám Đốc một công ty chuyên xuất khẩu sang Úc.

Và đất nước Australia đấy hay người Việt sinh sống tại đấy gọi vui là Úc Đại Lợn là nơi mà câu truyện cuộc đời hắn diễn ra, nơi mà hắn đã trải qua hết tuổi thanh xuân với biết bao nhiêu câu truyện linh dị diễn ra kéo theo vô vàn ân oán tình thù, bao nhiêu nước mắt đã rơi để giờ đây hắn ngồi lại nơi không gian vắng lặng này và kể cho các bạn nghe câu chuyện về Thanh Xuân nghiệt ngã nơi đất khách quê người của hắn.

Năm 2009, hắn, một thanh niên 19t chập chững ra đời bị bố mẹ hắn đẩy sang Úc du học với bao nhiêu niềm hy vọng về tương lai tươi sáng của đứa con đầu lòng của mình. Khi đặt chân đến Thành Phố Melbourne, tiểu bang Victoria hay các du học sinh vẫn gọi lái đi là Mel Buồn vì thật sự thành phố này nó mang một nét hoài cổ với những công trình kiến trúc mang dáng dấp của Châu Âu bên cạnh những toà nhà chọc trời nguy nga, hoành tráng ấy. Nó không nhộn nhịp, nhốn nháo như Sydney, lại cũng ko mang vẻ tĩnh mịch, cô quạnh của thủ đô Canberra. Mel buồn thật sự là một nơi hoà quyện của tất cả mọi nền văn hoá từ Đông sang Tây, từ Tàu, Ấn đến Bắc Âu, Nam Mỹ. Được du học ở một thành phố đa văn hoá, đa sắc tộc và sống 8 năm rưỡi trời ở cái thành phố đấy thật sự như hắn đã coi Melbourne là quê hương, đất nước thứ hai của hắn. Và cũng chính ở đây bao nhiêu câu chuyện linh dị đã diễn ra khiến cho hắn phải thay đổi hoàn toàn những suy nghĩ của bản thân mình về chính kiến ở nước ngoài thì chắc không có ma đâu nhỉ.

Chợt bao nhiêu ký ức về những chuyện đã qua lại ùa về len lỏi vào từng mảng nỗi nhớ đã vụn vỡ trong tâm trí hắn, lắp ghép lại thành một dòng ký ức tưởng chừng như đã xa nay lại hiện về nguyên vẹn như chỉ mới xảy ra vào hôm qua...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.