Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Đắng Cay Ở Lại

Tiểu thuyết gốc · 2776 chữ

Sau khi được Pháp Ân dẫn đến khu tịnh xá ở phía sau ngôi chùa cổ Đông Sơn nằm ở lưng chừng một ngọn núi thuộc phường Hàm Rồng trên mảnh đất Thanh Đô ấy. Hắn vội vàng tắm rửa, rồi như quá tò mò về một mảnh đất, một nơi linh thiêng, cổ kính, quá nhiều điểm thu hút ấy. Không thèm nằm nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài tử mảnh đất Thành Nam sang đến Thanh Đô này. Hắn rảo bước đi ra khỏi tịnh xá, đi vào trong Chánh Điện của ngôi chùa cổ, thành kính thắp nén nhang trên tất cả các bàn thờ tự các vị Chư Thiên, Thần Phật trong ngôi chùa này. Thật sự là bên trong chánh điện rất là rộng lớn, hắn đi vào tham quan thật lâu như một vị khách du lịch tò mò về những danh lam, thắng cảnh đẹp đẽ mới lần đầu được thấy trong đời vậy. Đang miên man, nhìn ngắm thật lâu từng ngôi cột trụ to đến ba người ôm không hết, đến những hoa văn, hoạ tiết, kiến trúc nổi tiếng từ những thời nhà Lý. Thì Pháp Ân đi vào gọi hắn ra cùng đi đến gian nhà ăn đồng thời cũng là gian bếp của chùa nằm ở bên cạnh khu Tịnh Xá. Hắn lẽo đẽo đi theo sự dẫn dắt của Pháp Ân đi đến nhà ăn thì bắt gặp một chị có vẽ cũng đã chững tuổi rồi. Hắn lịch sự chào hỏi chị ấy và được Pháp Ân giới thiệu là chị ấy là một Phật Tử được sư phụ nhờ ra mỗi ngày để nấu cơm chay, cũng như quét dọn chùa mỗi ngày. Sau đó cả ba người ngồi ăn cơm chay vui vẻ với nhau, nói chuyện về những câu chuyện đời thường trong cuộc sống xung quanh ngôi chùa cổ Đông Sơn này. Qua câu chuyện thì hắn phát hiện ra chị này Pháp Danh là Ngọc Phú, không có chồng con ji cả dù chị đã gần 40 tuổi rồi. Chị ấy cảm thấy thanh thản và rất vui vẻ khi được sư phụ chấp nhận cho vào chùa làm công quả như thế. Nhưng chị chỉ làm ở chùa từ sáng sớm đến khoảng 6h chiều sau khi đã nấu xong cơm chay buổi chiều thì chị sẽ đi về lại nhà để giúp đỡ mẹ già cùng vợ chồng chị gái đang ở ngay cái làng nhỏ trước cổng chùa ấy. Hỏi ra mới biết ngôi làng ấy còn có một lịch sử trường tồn lâu dài khủng khiếp hơn cả ngôi chùa cổ Đông Sơn này vì làng ấy có tên gọi là Đông Sơn.

Vâng, khi nhắc đến đây rồi quý thính giả có cảm thấy cái tên ấy nó gợi nhắc đến một thứ, một vật ji đó biểu trưng cho văn hoá cổ của người Đại Việt ta bắt nguồn từ thời Việt cổ trước cả khi các vua Hùng kiến tạo lên nước Văn Lang không ạh ?? Đúng rồi đấy, chính là trống đồng Đông Sơn và văn hoá Đông Sơn như một nét minh chứng rõ ràng nhất cho sự hiện diện của người Việt cổ từ khoảng 4000 nắm trước. Vâng, không hề đùa giỡn hay bịa đặt đâu thưa quý thính giả. Nếu như các bạn có chút tìm hiểu về nguồn gốc của Trống Đồng Đông Sơn, quý thính giả sẽ có đôi chút bỡ ngỡ về lịch sử cực kỳ lâu đời của những chúng ta, những người con rồng cháu tiên đã được truyền đời từ hơn 4000 năm trước…

Sau khi nghe Pháp Ân đại khái kể sơ qua về ngôi làng cổ Đông Sơn ấy, Minh Đan lại thêm một lần nữa đi hết từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác. Pháp Ân lại nói thêm :

•Vùng đất này vì đã được truyền thừa nhiều năm như vậy rồi cho nên linh khí vô cùng nồng đậm, rất ít khi có những sự kiện linh dị xảy ra xung quanh đây.

Minh Đan đang ăn dở bỗng nhiên dừng phắt lại, máu tò mò về những sự kiện huyền bí lại hiện lên, liền nhanh nhẩu hỏi :

•Vậy dạo này sư phụ có còn đi giúp các chuyện Âm Đức quanh vùng này nữa không tiểu đệ ??

Pháp Ân thấy Minh Đan gọi mình là tiểu đệ cũng chẳng có ý kiến ji cả, không hề thay đổi nét mặt mà nhàn nhạt nói :

•Thỉnh thoảng sư phụ cũng có đi giúp những người không may bị duyên âm quấn lấy vì những nghiệt kiếp của họ từ kiếp trước chưa được hoá giải hết anh ạh.

•Ấy, đệ cứ gọi là sư huynh cũng dc, vì sư huynh pháp danh là Tự Phúc Nguyên, cũng là đệ tử tục gia của sư phụ mà.

•Vâng, nếu huynh thích gọi kiểu kiếm hiệp như vậy thì đệ cũng chẳng có ý kiến ah. Chứ huynh là đệ tử của thầy thì đệ có nghe sư phụ nói đôi lần rồi.

•Hắc hắc, vậy sư đệ mau mau kể cho huynh nghe mấy chuyện linh dị mà sư phụ đi giúp đỡ mọi người đi ah.

•Ầy, sư huynh thật ko nên ah, chuyện đã qua, ko nên gợi lại, sư phụ mà biết đệ kể linh tinh, hẳn đệ sẽ bị sư phụ bắt sám hối vài ngày mất.

Lúc này bữa cơm trưa cũng đã xong, trong lúc chị Ngọc Phú loay hoay dọn dẹp thì Hắn liền kéo Pháp Ân ra một cái bàn trước Chánh Điện có một ấm trà dùng để tiếp khách và có rất nhiều cuốn sổ dày cộp có phần cũ kỹ dùng để ghi tên những Phật Tử đã đến đây và Cúng Dường cho nhà chùa như một cách ghi nhận công đức to lớn của các quý phật tử với ngôi chùa cổ kính này vậy.

Vừa ngồi xuống Pháp Ân liền nhanh tay pha một bình trà mới, Minh Đan tỏ ra khoái chí lắm, vì đã từ rất lâu rồi hắn không có được cái trải nghiệm đặc biết và quý giá này, vì cuộc sống hối hả, với tác phong công nghiệp ở nơi phương trời xa kia, có lẽ đã làm cho hắn quên đi niềm vui đến từ những điều vô cùng bình dị nhất. Nhấm nháp tách trà nóng, rút điếu ba số Anh ra, rồi lặng yên ngắm nhìn quang cảnh thanh bình, yên tĩnh, có núi, có rừng, có một ngôi làng nho nhỏ với những mái nhà rêu phong phủ kín, những cảnh vật hiện lên như một bức tranh Sơn Thuỷ hữu tình, giữa non nước, trời mây trên mảnh đất xứ Thanh Đô này, khiến tâm hắn bình lặng đi nhiều lắm, chìm đắm vào những khung cảnh đẹp đẽ, tựa hồ như chỉ nhìn thấy trên những thước phim kinh điển về thôn làng xưa, thỉnh thoảng hắn thoáng liếc qua khi mẹ hắn xem truyền hình mỗi buổi tối. Cứ thê chìm đắm vào cảnh vật, thiên nhiên, con người xung quanh, Làm hắn quên béng đi mất nhưng cái tò mò muốn dò hỏi Pháp Ân nãy giờ. Pháp Ân thấy hắn ngồi lặng yên nhìn ngó cảnh vật một cách xuất thần như thế. Liền cười nhẹ, muốn đứng dậy đi vào chánh điện để làm những việc thường ngày của cậu trong ngôi chùa này thì bỗng nhiên Minh Đan lại lên tiếng níu kéo Pháp Ân lại:

•Đệ tính đi đâu vợi ?? Tại sao đệ lại vội vàng quá vợi ?

•E tính vào trong Chánh Điện để chuẩn bị, nhang đèn, hương khói sẵn sàng nếu như có Phật Tử nào muốn ghé qua lễ Phật ấy mà.

•Cứ ngồi đây tâm tình đã, hôm này không phải rằm, cũng chẳng phải lễ lộc ji, chắc cũng chẳng có nhiều người ghé qua đâu. Đệ đừng lo lắng quá vợi.

•Thế huynh tính hỏi đệ chuyện gì, đệ nói được, đệ nhất định sẽ nói ah.

•Không có hỏi ji đâu, tính nói đệ kể cho ta nghe chút chuyện linh dị xảy ra ở mảnh đất Thanh Đô này mà sư phụ chúng ta đã trực tiếp giúp đỡ ấy mờ.

•Aizzz, sư huynh àh, thôi được rồi, cái này là bí mật nhé, chuyện mới xảy ra gần đây thôi, nhưng cho đến hôm nay thì vẫn chưa thể giải quyết dứt điểm được vì e nghe sư phụ bảo cái vấn đề này quá khó, và cả đến Nghiệp Lực của sư phụ cũng chưa thể nào mà Hoá giải được hết.

Minh Đan há hốc mồm, vẻ mong ngóng đợi chờ kèm theo chút lo lắng nhưng không vội lên tiếng, cứ để cho Pháp Ân tiếp tục câu chuyện :

•Thật ra sư phụ đang Nhập Thất, Thiền Tịnh một phần vì sư phụ đã phải dùng đến quá nhiều nghiệp lực, làm suy nhược cơ thể nghiêm trọng. Nhưng tình hình đến nay đã ổn hơn rồi. Không còn có vấn đề ji phải lo lắng đâu, a đừng lo.

•Thế vì sao mà sư phụ lại ra nông nỗi ấy, có vấn đề ji nguy hiểm đến độ mà sư phụ còn không thể hoá giải được thế ??

Sau câu hỏi của hắn, Pháp Ân có vẻ ngập ngừng, rồi từ từ kể lại câu truyện khủng khiếp đang âm thầm diễn ra tại mảnh đất vốn dĩ cứ tưởng là yên bình và thanh cảnh ấy.

" Vì câu truyện này sư phụ không cho em đi theo mà e chỉ nghe kể lại qua những Phật Tử sinh sống quanh khu vực đó vẫn thường xuyên tới lui chùa để nhang khói thôi. Câu truyện diễn ra tại một thôn làng heo hút dưới chân núi Tùng thuộc xã Phú Điền, Hậu Lộc. Người dân ở đây có một cuộc sống tương đối bình dị, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Rồi bỗng nhiên cách đây chỉ khoảng 7 tháng, bỗng nhiên người dân xôn xao lên trong thôn vì tình trạng mất gia cầm hàng loạt rồi đến cả những vật nuôi trong nhà như những chú chó ngày ngày vẫn thả rông nhưng đến chiều vẫn ngoan ngoãn biết đi về trông nhà thì nay lại thấy một đi không trở về nữa. Người dân trong thôn ban đầu thấy lạ, sinh nghi thì liền đồn đoán rằng khả năng là có những kẻ trộm chó, trộm gà vịt đem đi bán. Nên nhất quyết bảo nhau rằng hãy nuôi nhốt kỹ trong chuồng để tránh tình trạng bị đánh vào kinh tế vốn dĩ đã không có ji gọi là khá khẩm mấy của những con người nông dân hiền lành, chất phác vẫn bám trụ lại mảnh đất gia nghiệp này, sống với ruộng đồng của ông cha để lại, chứ không như bao nhiêu người trẻ đổ xô về thành phố hay ra biển Sầm Sơn làm ngành dịch vụ, nhằm có một cuộc sống tốt hơn là làm ruộng ở quê. Đồng thời những người dân trong thôn còn hò nhau thành lập một đội thanh niên thôn, cùng với sự giúp đỡ từ xã, thường thường tổ chức đi tuần vào những khung giờ cố định như tầm 9h tối và 2h sáng. Để đảm bảo cho xóm làng được yên bình trở lại thì sẽ giải tán đội dân quân này. Nhưng chuyện đâu có phải chỉ đơn giản như vậy đâu, tình hình vịt gà chó bị mất vẫn tiếp tục diễn ra và không chỉ dừng lại ở đấy khi đến nay phát hiện ra mất cả những con gia súc to béo như con lợn đến những con nghé, con bê mới chào đời chưa được bao lâu. Khiến cho người dân trong thôn nổi lên tức giận vô cùng, với những thể loại trộm cắp mà họ vẫn tưởng đấy. Thế là biến tức giận thành hành động, huy động thêm trai tráng, thanh niên đến cả những bác trung niên cũng lăm lăm tay đòn, tay gánh, nào búa, nào liềm, như sẵn sàng Mở Band, quyết tâm chơi lớn với kẻ thủ ác ấy. Từng đêm từng đêm, mỗi tốp 3,4 thanh niên đi với nhau dọc theo con đường làng, bày binh bố trận, chặn đầu, chặn đít, các kiểu con đà điểu nhằm phải lôi được thằng trộm nào ra mà dã cho nó bớt Hờn.

Tưởng điều ấy sẽ trấn áp được tội phạm nhưng cơ bản là cái đấy chỉ đúng khi người phạm pháp là con người ah. Còn cái thể loại mà họ phải đối diện thì có lẽ đã nằm ngoài sự tưởng tượng của những người con đất Thanh Đô mộc mạc ấy rồi.

Vào một đêm trăng khuyết, ánh trăng lấp ló xuyên qua từng tán cây, cùng với chút gió xuân thổi nhẹ nhàng làm những tán lá cũng xao động, tạo nên một âm thành rì rào, rì rào. Khiến cho những người có cứng bóng vía nhất cũng có chút ji đó cô liêu, hiu quạnh, rờn rờn nơi sống lưng. Cũng như mọi khi, một tốp thanh niên thôn tầm 4 người vừa đi tuần được một vòng về rồi, quyết định rủ nhau ra đầu thôn làm tý rượu mực Cho Nó Mát, đặng còn lấy tinh thần ngồi túc trực đợi cho đến khi có tốp khác ra đổi gác ah. Đang chén chú chén anh đến đoạn cao trào, bỗng nhiên ba cái đèn pin Liên Xô với ánh sáng leo lét dùng để chiếu sáng cho bữa rượu vào lúc đêm khuya bỗng nhiên cùng nhau vụt tắt. Bóng tối che phủ, chỉ mờ mờ nhìn thấy bóng hình của nhau trong bóng tối. Cả bốn thanh niên mặc dù cũng rất gan dạ, tay đã đặt sẵn vào những chiếc liềm, chiếc búa dắt theo người rồi. Tự lên tiếng trấn an nhau là chắc ko có vấn đề ji đâu, đừng hoảng loạn mà rối hết cả tình hình lên. Bỗng nhiên có một cơn gió bấc nổi lên phần phật, mang theo cả cái khí lạnh từ đâu bỗng chợt ùa về, khiến cho cả bốn thanh niên nổi hết cả da gà rồi, đâu chỉ có thế trong cái tiếng gió xôn xao ấy chợt như nghe thấy có rất nhiều tiếng cười vang lên trong gió rất ghê rợn " khặc khặc khăc… hí hí hí… " tiếng cười như bảo phủ lấy không gian, xâm lấn vào tận sâu trong tâm trí của bốn chàng thanh niên thôn ấy. Chẳng cần phải bảo, cả bốn ông vội đứng dậy bỏ chạy, mỗi người chạy một hướng vì lúc đó có đèn với đóm ji đâu, lúc ấy thân mấy, thì cũng thân ai nấy lo thôi. Khi mà nỗi sợ đã bao phủ hết tâm trí rồi thì thôi không cần phải hỏi : Bố nó là ai, tao chỉ biết tao là con bố tao thôi. Nhưng đấy chính là sai lầm to lớn nhất của họ. Vì sáng sớm tinh mơ hôm sau, khi người dân bắt đầu ra đồng, bắt đầu công việc đồng ánh thì bỗng chợt hú hét lên, vô cùng kinh hãi, có nhiều bà yếu bóng vía ngất xỉu luôn tại chỗ không cần phải trình bày nhiều, cho nó nhức đầu ah. Cái điều mà họ phát hiện thấy đầu tiên là một thanh niên trong tốp 4 người hôm qua chết trong tư thế treo cổ tại ngay cây Đa cổ thụ đầu làng, tiếp đến là một người khác bị chết vì bị những cây tre gẫy, xuyên qua người vô cùng thê thảm, máu vẫn không nhừng tuôn trào. Ngay sao đó là phát hiện ra một thanh niên đang nổi lềnh phềnh trong cái ao của làng vốn dĩ nó chỉ sâu đén hông một người lớn mà thôi. Và cuối cùng ghê rợn hơn, họ tìm thấy xác của thanh niên cuối cùng, mà diễn ta như thế không đúng, phải là năm mảnh thi thể của người thanh niên xấu số nhất ấy, được vứt ở năm nơi trên một cánh đồng hoang vu, đìu hiu nay đã được nhuộm màu cho tươi mới hơn, màu của máu… "

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.