Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chờ Ngày Mưa Tan

Tiểu thuyết gốc · 2371 chữ

Trở lại với thời điểm vào tháng 5 Âm Lịch, trước lễ Phật Đản, cách đó gần một năm trước. Thời điểm lúc này Minh Đan chỉ mới vừa về nước được khoảng một, hai tuần thôi. Sự thay đổi môi trường sống một lần nữa, thay đổi múi giờ, thay đổi đồng hồ sinh học và quan trọng hơn là thay đổi cái lối sống mà Minh Đan đã duy trì, và trở thành như một thói quen suốt gần 9 năm trời ở thành phố Mel Buồn ấy. Khiến cho hắn có một chút ji đó buồn man mác, một cảm giác rất cô liêu, vì bây giờ hắn mới thấm thía được câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên để lại nó mới chuẩn chỉnh, sâu sắc như thế nào.

" Khi ta ở chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi, Đất bỗng hoá tâm hồn "

Minh Đan vì mới về nước liền phải tức tốc bay ra vùng đất Kinh Bắc, trước nhất là để thăm ông bà ngoại, cùng toàn thể họ hàng, hang hốc trong đại gia tộc họ Phạm của hắn sau nhiều năm trời hắn không được gặp gỡ mọi người. Rồi như để tiện chuyến hành trình ngược xuôi vất vả giữa dòng đời xô đẩy. Hắn xuôi theo chiều dọc của mảnh đất hình chữ S đang ngày càng bị thu gọn về diện tích vì một vài yếu tố chính trị nhạy cảm nào đó mà không tiện nêu ra ở đây. Theo lịch trình của hắn thì từ Thăng Long hắn xuôi xuống Thành Nam nơi chôn rau, cắt rốn của hắn để thăm họ hàng và thắp nén nhang cho ông bà nội của hắn. Sau khi kết thúc lịch trình tại Thành Nam, ngay lập tức, Minh Đan lại xách ba lô lên và xuôi tiếp xuống Thanh Đô nơi có vị sư thầy tôn kính Nguyên Phong của hắn. Thầy Nguyên Phong là một vị sư thầy còn rất trẻ, thầy mới chỉ nằm giữa độ tuổi 30 với 40 thôi. Nhưng thầy là một người tu phật pháp cực kỳ có tâm và ngộ tính của thầy quá cao như duyên nợ với Nhà Phật trong thời đại Mạt Pháp hỗn mang và nhiễu nhương hiện nay. Như một cơ duyên giữa hắn và sư Nguyên Phong đã được kết nối từ khoảng rất lâu trước khi cả thời điểm hắn bắt đầu sang vùng đất Chuột Nhảy tưng tưng kia để du học.

Số vì thời còn là một vị sư trẻ tuổi, thầy Nguyên Phong có một khoảng thời gian kéo dài đến 4,5 năm tu tập tại chùa Vĩnh Nghiêm trên đường Nam Kỳ Ngủ Dậy. Và cũng đồng thời để sư thầy hoàn thành tấm bằng Thạc Sỹ Phật Học tại Học Viện Phật Giáo Việt Nam tại Sài Gòn. Thời điểm đó thì mẹ của Minh Đan là một Phật Tử tu tại gia, ăn chay trường đã nhiều năm và cơ duyên xui rủi đã khiến mẹ của Hắn quen biết và giúp đỡ vị sư thầy trẻ tuổi nhưng có ngộ tính cực cao trong Phật Pháp ấy trải qua thời điểm khó khăn, cơ nhỡ tại Sài Gòn khi ấy để có thể tiếp tục đi theo và hoàn thành việc tu tập trong Học Viện Phật Giáo. Chính vì mối lương duyên, hảo hữu kéo dài đã nhiều năm ấy. Thì sau này trước khi hắn đi sang trời tây có nhận vị sư thầy trẻ tuổi năm nào làm sư phụ và Quy Y Tam Bảo, Pháp Danh Tự Phúc Nguyên đã được sư thầy đặt cho từ lúc ấy.

Trở lại với thời điểm khi hắn trở về nước sau gần 9 năm trời đằng đẵng nơi xứ người ấy. Vị sư thầy trẻ tuổi năm nào, lang bạt nơi miền Nam xa xôi để tụ tập sau đó sư thầy quyết định quay trở lại quê hương, sử dụng những thiện nguyện thông qua việc Công Đức của các Phật Tử khắp đó đây để xây những ngôi chùa mới, khang trang, tôn nghiêm tại chính quê hương của mình để có chỗ cho mọi người dân đều có thể đến đây tu tập, hướng thiện và cảm thấy thanh thản trong cõi lòng. Vâng, đôi khi có những thứ chúng ta tưởng rằng nó quá cao siêu nhưng thực chất lý do để bắt nguồn những cái chuyện đấy nó chỉ đơn giản như thế thôi.

Và theo thời gian ấy vị sư thầy trẻ tuổi năm nào nay đã bước vào tuổi trung niên và trở thành vị sư trụ trì của ba ngôi chùa vô cùng nổi tiếng ở vùng đất Thanh Đô ấy bao gồm chùa Khánh Long, chùa Bồ Đề và chùa cổ Đông Sơn.

Minh Đan lúc ấy đến với vùng đất Thanh Đô này vì để khảo sát nguồn hàng liên quan chặt chẽ đến công việc kinh doanh của hắn kết hợp thêm thăm hỏi vị sư thầy đáng kính của mình năm nào sau nhiều năm không gặp gỡ.

Chỉ vừa xuống đến bến xe trong thành phố Thanh Đô ấy, đã có một chú xe ôm gọi điện thoại cho hắn và nói rằng chú cũng là một phật tử trong thành phố này, có cơ duyên được quen biết thầy và được thầy giúp đỡ rất nhiều trong cuộc sống thế là hôm nay vì sư thầy đang trong quá trình Nhập Thất để chuẩn bị cho Đại Lễ Vu Lan rồi sang tháng 6 Âm Lịch thì phải chuẩn bị cho An Cư Nhập Hạ nữa nên đợt này thầy Nguyên Phong có vẻ như rất là bận rộn.

Hắn nghe chú xe ôm nói như vậy cũng khiến hắn bồi hồi, xúc động không ít vì hắn hiểu được là sư thầy rất bận rộn như thế nhưng khi nghe tin hắn ra đây thì thầy vẫn hứa cố gắng tạo điều kiện tốt nhất về mọi thứ như ăn ở, đi lại, giới thiệu những mối quan hệ tốt nhất mà thầy biết trong nghành nghề mà hắn cần kết nối vì phật tử của thầy rất là đông đảo không chỉ riêng trên mảnh đất Thanh Đô có truyền thống bề dày lịch sử trường tồn theo năm tháng cùng đất Đại Viêt ta.

Hắn vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh khi chú xe ôm cho xe hướng lên một ngọn núi, nơi này vẫn còn nguyên sơ, núi rừng phủ xanh kín, một cảm giác thật sự là tươi mới, làm cho bao nhiêu mệt mỏi, khó thở trong lồng phổi của hắn được thanh lọc một cách tuyệt vời nhất. Cái điều mà hắn đang cực kỳ khó chịu vì vốn dĩ đang quen hít thở khí trời trong lành ở một vùng đất xa xôi nào đó, nay trở lại với bao nhiêu bụi bặm, ô nhiễm môi trường nặng nề, khiến hắn có đôi chút khó chịu vì chưa thích ứng môi trường lại ngay được. Nhưng nay lại được hít chút khí trời thiên nhiên này, hắn cảm giác thật là Mát Ba Le ah. Đang tận tình thưởng lãm cảnh quan, cũng như hít lấy hít để lấy cái bầu không khí thoáng đãng cách xa những xô bồ nơi đô thị này, thì bỗng nhiên xe dừng két lại ở ngay trước cửa dẫn vào một cái khoảng sân rất là rộng. Hắn xuống xe liền cố gắng gửi cho chú xe ôm tốt bụng một chút tiền coi như để gửi tiền xe chú nhưng chú ấy nhất quyết không lấy. Chỉ nói rằng việc sư thầy đã nhờ chú rồi thì chú nhất định sẽ làm, chứ không phải chú làm điều ấy vì đồng tiền. Rồi sau đó chú chào tạm biệt hắn rồi lại tất bật trên con đường kiếm cơm áo gạo tiền ấy, đặng còn lo cho gia đình của chú. Hắn cảm ơn chú rồi đứng lặng nhìn chú xe ôm quay xe lại chạy đi về lại hướng thành phố cho đến khi hình bóng của người xe ôm ấy dần mất dạng sau hàng cây xôn xao nơi ven đường heo hút.

Minh Đan thầm nghĩ rằng, thật sự có những con người ở cái mảnh đất Thanh Đô này không hề giống như những lời đồn đoán phiến diện của toàn xã hội hay áp đặt, gán ghép lên họ vì một vài cá nhân, thành phần tồi tệ nào đó, đã vô hình chung gây ra điều tiếng khắp nơi cho những người con chân chính và tốt bụng của mảnh đất Thanh Đô ấy. Sau một thoáng suy tư về những điều oan trái trong xã hội hiện đại ngày nay. Hắn quay lại nhìn cánh cổng nằm trên một con đường dốc đi xuống như một cái thung lũng nhỏ giữa sườn núi ấy. Vô cùng tò mò, Minh Đan ngay lập tức đi bộ dọc theo con dốc đấy dẫn đến một cái khoảng sân vô cùng rộng, Vâng, nhắc lại lần nữa, vô cùng rộng và trong khoảng sân ấy, điều làm cho hắn há hốc mồm, thoáng chút ngỡ ngàng, thoáng chút choáng ngợp vì trước mắt hắn hiện ra là một ngôi chùa sừng sững rất to lớn nhưng lại mang một dáng vẻ rất cổ kính, với mái ngói, rêu xanh phủ kín, điểm vào những hoạ tiết hoa văn mà kể cả là một thanh niên có ngu sử Đại Việt đến thế nào đi chăng nữa cũng phải tự đoán ra được là ngôi chùa này đã được xây dựng từ rất, rất lâu từ trước rồi. Và điều đó không phải chờ đợi quá lâu để khẳng định nghi vấn trong lòng hắn là đúng. Vì sau đó có một thiếu niên vô cùng trẻ tuổi, chạy ra đón hắn và niềm nở hỏi :

•Anh có phải a Đan không ạh ?? Sư thầy bảo e đợi a tới rồi dẫn a vào Tịnh Thất để nghỉ ngơi, tắm rửa rồi ăn cơm anh ạh.

•Oh vậy àh ?? Anh cảm ơn nhé, mà sư thầy đâu rồi e ??

•Dạ không có ji đâu a, sư phụ đang nhập thất tu hành để chuẩn bị cho Đại Lễ Phật Đản sắp tới anh ạh.

•Ừh, đúng nhỉ, a thật ko nhớ đến nữa, mà em tên ji thế ? A là Minh Đan chắc em biết rồi nhỉ.

•Dạ em là Pháp Ân đệ tử không xuất gia của thầy Nguyên Phong ạh. E vừa đi học, vừa ở luôn trong chùa Đông Sơn này anh ạh.

•Oh, ngôi chùa này là chùa Đông Sơn hả e, nhìn nó cổ kính quá thể, e có biết nó xây dựng từ năm nào không ??

•Dạ, theo những sách cổ Hán Tự ghi lại thì chùa Cổ Đông Sơn được xây dựng từ thời Lý Triều khi Lý Thái Tổ chính thức đăng quang ngôi vị hoàng đế, được sự hậu thuẫn của Thiền Sư Vạn Hạnh và bộ Tướng Đào Cam Mộc khi đã quyết định chấm dứt sự trị vị của nhà Tiền Lê, lúc ấy Lê Long Đĩnh đã qua đời và vì Thái Tử còn quá nhỏ, triều Tiền Lê đã dần đi vào suy tàn, những yếu tố quyết định ấy đã tạo điều kiện để xây dựng lên vương triều mới với tên nước là Đại Cồ Việt. Một vương triều đã phát triển Phật Giáo một cách mạnh mẽ ở trong nước và chùa Cổ Đông Sơn này chính là một di tích lịch sử chưa bị sự tàn phá nghiệt ngã của thời gian, làm suy tàn đi những tàn tích quý hiếm, của hơn 1000 năm Văn Hiến khi đất nước chúng ta chính thức giành lại được chủ quyền dân tộc từ lũ giặc Phương Bắc ác độc đó anh…

Minh Đan chỉ im lặng, há hốc mồm, đi hết từ sự bất ngờ này đến bất ngờ khác khi nghe Pháp Ân thao thao bất tận nói về lịch sử lâu đời của ngôi chùa cổ kính này. Sau khi đi ra phía sau Chùa là một gian nhà có lẽ là cũng đã lâu rồi nhưng không đến nỗi quá cổ như ngôi chùa ở phía trước. Không đợi Minh Đan phải hỏi, Pháp Ân đã liền lên tiếng giải thích như là một hướng dẫn viên du lịch vô cùng chuyên nghiệp vậy:

•Khu gian nhà này thì mới hơn đó anh, vì có lần e nghe sư phụ kể lại rằng, khu Tịnh Xá cũ của ngôi chùa này đã bị tàn phá nặng nề vào những năm 1954 bởi vì chiến tranh khi ấy rất khốc liệt, sau khi Hiệp Định Giơ Ne Vơ được ký kết, và Pháp rút hoàn toàn khỏi Đông Dương rồi, lúc ấy vị sư trụ trì tiền nhiệm của ngôi chùa này mới cho xây dựng lại khu Tịnh Xá mới để cho các Phật Tử đến tu tập và có nơi nương nhờ khi tình hình xã hội, chính trị lúc ấy vô cùng nhiễu nhương đó anh.

Minh Đan trộm nghĩ thầm : " thật là đáng tiếc ah, ông em này có duyên với cửa phật nên được theo thầy vào chùa sớm, không chứ ông em này mà ở ngoài thì chắc chắn sẽ làm một hướng dẫn viên du lịch trác tuyệt ah, mà lần này mình có cơ duyên được ở ngay trong một ngôi chùa cổ kính thế này, thật là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ, thật là Mát La Bêu ah "…

Hắn tý tởn mừng vui trong lòng nhưng hắn đâu thể ngờ rằng đây là một chuyến đi Kinh Khủng Khiếp nhất trong cuộc đời 27 năm tồn tại trên cõi đời của hắn bởi vì những điều đang đợi chờ hắn ở mảnh đất Thanh Đô này, thật không có một trí tưởng tượng nào có thể vẽ ra nổi ah…

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.