Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận Cùng Bóng Tối

Tiểu thuyết gốc · 2622 chữ

Sau khi nghe Đình Anh kể về những sự kiện kinh khủng khiếp xảy ra ở Viện Huyết Học và Truyền Máu TW. Minh Đan thẫn thờ một hồi lâu tại văn phòng làm việc. Đột nhiên Tuyết Trâm, cô bạn kế toán trưởng trong công ty của hắn liền phá vỡ dòng suy nghĩ miên man, đi vào đặt một đống hồ sơ, lịch trình làm việc trước mặt hắn, kèm theo một ánh nhìn sắc lẻm và trước khi bước ra khỏi phòng, còn buông lơi một câu nói nhẹ nhàng, nhưng như một nhát dao đâm ứ hự vào cái suy nghĩ của hắn đang manh nha phát triển thành một kế hoạch :

•Cậu liệu liệu mà lo giải quyết hết đống công việc này đi không công ty chúng ta vỡ nợ, phá sản đến nơi rồi đấy, lúc ý thì các cậu tha hồ muốn đi đâu thì đi nhé, hứ.

Minh Đan méo mặt, cười khổ nhìn Tuyết Trâm:

•Vâng ạh, em sẽ giải quyết tất, e hứa sẽ không đi đâu nữa, được chưa chị hai.

Tuyết Trâm cười lên khúc khích ra chiều đồng ý lắm vì câu đùa của hắn rồi nhanh chóng trở về nơi làm việc.

Lúc này lại chỉ còn Minh Đan bơ vơ, lạc lõng trong căn phòng với đống giấy tờ chồng chất như Ngũ Hành Sơn ở trước mặt. Hắn ngao ngắn tự thầm nghĩ : " Thế này thì làm sao mà ra giúp đỡ Đình Anh được nhỉ, hay là… " Nghĩ đến đây Minh Đan nhắc máy lên và gọi điện thoại trao đổi thật lâu với một nhân vật vô cùng bí hiểm nào đó. Sau khi hắn kết thúc cuộc điện thoại liền nhắn tin cho Đình Anh một tin nhắn, sau đó thoáng nở một nụ cười nửa miệng tự tin thường thấy của hắn rồi lại quay về với công việc đang chồng chất trước mặt…

Trở lại với Thủ Đô, tại nhà của An Nhi lúc này, Đình Anh vừa thức dậy sau một giấc ngủ sảng khoải, không mộng mị vì có lẽ chắc cậu đã quá mệt mỏi với tất cả những ji đã diễn ra gần đây từ vụ việc xảy ra tại Thành Nam liên quan đến bố mình, bây giờ thì lại đến vụ việc mới xảy ra với An Nhi, người con gái mà ĐA yêu thương nhất. Thở dài thườn thượt, ĐA vào nhà tắm một cái như muốn gột rửa đi hết tất cả những vận xui xẻo, u ám đeo bám lấy mình suốt mấy hôm nay. Sau đó cậu ấy ra thay một bộ quần áo mới tươm tất rồi đang chuẩn bị đi kiếm một cái ji đó bỏ bụng rồi lại vào viện thăm An Nhi thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Minh Đan gửi đến :

•Tôi ko thể ra Thủ Đô đợt này được vì có quá nhiều việc công ty mà chúng ta cần phải giải quyết, chắc ông cũng thừa hiểu. Nhưng đừng lo tôi đã nhờ dc một người rất đáng tin cậy đến giúp xử lý chuyện của ông rồi, sớm thôi người đó sẽ tự tìm đến. Ông cứ yên tâm, không phải lo vấn đề ji cả đâu. Đừng sợ, vững tin lên mới trở thành điểm tựa vững chắc cho người yêu ông vượt qua nghịch cảnh được chứ. Thế nhé, cố gắng giữ gìn sức khoẻ. Mọi chuyện ở SG tôi lo được, ông ko cần phải bận tâm chi nhiều đâu. Gud Luck Have Fun.

Đình Anh cười nhạt với câu đùa thường thấy của hắn nhưng ĐA quá hiểu khi Minh Đan nói yên tâm, thì chắc chắn hắn đã có một sự sắp xếp lý tưởng nào đó để giúp đỡ ĐA và AN thoát ra được nghịch cảnh trong câu chuyện này.

Sau đó Đình Anh vội vã quay trở lại bệnh viện Huyết Học Và Truyền Máu TW, để tiếp tục chăm sóc và cố gắng bảo vệ cho AN thay cho cô bé phụ việc của AN về nghỉ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua chầm chậm, từ sáng đến tối như sự hoán chuyển tuần hoàn của tạo hoá chưa một lúc nào nghỉ ngơi cả. Tối hôm đấy, sau khi bác sỹ Bá Khanh đã khám và kiểm tra tình trạng bệnh án của AN xong, thấy tình hình sức khoẻ của AN vẫn chưa có vấn đề ji quá nguy hiểm cả. BS Khanh quay sang nhìn ĐA một cách ái ngại, vì nỗi lo trong lòng vị bác sỹ lúc này ko phải là tình hình bệnh án của AN, mà là sợ cái thứ vô hình không thể định nghĩa nào đó lại trồi lên khi màn đêm buông xuống, reo rắc tột cùng bóng tối vào cõi lòng yếu đuối của những con người đang sống và đấu tranh với bệnh tật để giành giật lại từng hơi thở trong cái bệnh viện lãnh lẽo, cô liêu này.

Bỗng nhiên lúc đó ở ngay cửa phòng của An Nhi, có một hình dáng của một người vô cùng lạ lẫm đứng ở ngay cửa. Điều làm cả Đình Anh, bác sỹ Khanh và cả y tá Khánh Huyền cũng đang ở trong phòng ấy có chút bất ngờ cùng sự hoài nghi, tò mò đến cực điểm. Vì trước mặt ba người lúc này là một Vị Sư Thầy trong bộ áo nâu sòng, sư thầy này chỉ tầm tuổi trung niên. Vị sư thầy mỉm cười một cách rất hoà ái, thân thiện, bước vào phòng điều trị của AN và cất tiếng hỏi :

•Xin chào các anh chị, cho thầy hỏi đây có phải là phòng điều trị của bệnh nhân An Nhi không nhỉ ??

Xong rồi sư thầy nhìn qua ĐA và tiếp tục nói :

•Có phải cậu đây là Đình Anh bạn của Minh Đan không ??

Không đợi chờ ji lâu, cả Đình Anh và Huyền Y Tá cùng đồng thanh :

•Nam Mô A Di Đà Phật, con chào thầy ạh.

•Thầy chào các con.

•Con là Đình Anh đây ạh.

•Àh, vậy thì đúng rồi, thầy có nghe Minh Đan nói chuyện về vấn đề của bạn con và những chuyện không may mà con đã gặp phải.

ĐA lặng lẽ trả lời : Vâng, đúng rồi thầy ạh.

Sau đó Đình Anh từ từ thuật lại hết tất cả mọi chuyện nguy hiểm, linh dị mà cậu ấy đã gặp phải kể cả lần đối đầu với quỷ kiêu binh ở Thành Nam ấy…

Vị sư thầy chỉ ngồi trầm tư lắng nghe, nhìn sắc mặt của sư thầy ko có một chút biến chuyển nào, thật tĩnh lặng như một hồ nước bên thềm, ko một gợn sóng lăn tăn, trầm lặng một cách đáng sợ.

Trái lại với sự tĩnh lặng của vị sư thầy thì Huyền y tá đứng ở đằng sau thì biến chuyển đủ 360 sắc thái từ hoảng hốt, đáng sợ, đến cười phá lên ngặt nghẽo với những đoạn như ĐA bị nôn đầy ra chậu máu chó, hay Minh Đan bị những thanh niên lơ xe chửi cho tối tăm mặt mũi.

Đứng kế bên Huyền y tá là Bác Sỹ Khanh, một thanh niên nổi tiếng băng lãnh cũng thay đổi nét mặt liên tục với toàn bộ diễn biến câu chuyện của ĐA càng về sau càng thể hiện ra sự khó chịu trên khuân mặt vì con bé y tá nhí nhảnh đang đứng bên cạnh cứ phá tan bầu không khí nghiêm túc, lẽ ra đã dc bao phủ toàn bộ căn phòng nãy giờ. BS Khanh chỉ tự thầm nghĩ " bố tiên sư con bé dở hơi này, tuần này phải cho nó trực đêm nhiều chút cho nó bớt nghịch đi mới được "

Sau khi câu chuyện của ĐA đã được thuật lại một cách tương đối đầy đủ và chi tiết xong. Vị sư thầy ấy mới trầm ngâm một chút rồi liền lấy cái túi vải màu vàng nghệ mà sư thầy đã đeo trên vai nãy giờ. Lục lọi hồi lâu liền móc ra một cái túi vải nho nhỏ và một tấm giấy được gấp nhỏ gọn lại thành một hình vuông. Nhìn đến đây thì ĐA cũng có thể đoán được cái tờ giấy hình vuông đấy là một tấm bùa nhưng ko biết trong túi vải nhỏ kia liệu là cái vật ji nhỉ. Cả BS Khanh và Huyền y tá cũng đương đối tò mò với cái túi nho nhỏ đấy nhưng lại ko tiện lên tiếng hỏi vị nhà sư. Như không để mọi người đợi lâu hơn nữa vị sư thầy kia mới chầm chậm lên tiếng với chất giọng trầm ấm, truyền cảm :

•Tấm bùa này con hãy để dưới gối ngủ của An Nhi, còn cái túi vải này con hãy đút vào túi áo của cô bé thì có lẽ sẽ không có vấn đề ji xảy ra đâu.

Không phải đợi vị sư thầy nhắc lại lần hai, ĐA liền đưa hai tay nhận hai món đồ và nhẹ nhàng nói:

•Nam Mô A Di Đà Phật, con xin nhận, con xin cảm ơn thầy rất nhiều ạh.

Nói xong ĐA liền đi lại chỗ AN nằm và làm đúng như lời vị nhà sư dặn vơi sự giúp đỡ nhiệt tình từ Y Tá Khánh Huyền. Lúc này bác sỹ Khanh đứng quan sát nãy giờ như không kiềm lại dc cái sự tò mò với cái vật trong túi vải ấy, vốn dĩ tính hiếu kỳ, tò mò với những sự vật, sự việc chưa rõ ràng, là một đức tính khá tốt đối với những người nghiên cứu khoa học, và ở đây là nghiên cứu y khoa chuyên sâu như bác sỹ Khanh.

•Xin lỗi thầy, có thể cho con hỏi trong túi vải đó là ji không ạh, con xin lỗi không phải có ji khúc mắc cả, mà tại con chỉ muốn biết thứ trong đấy là ji, có khả năng gây ảnh hưởng đến sức khoẻ của người bệnh hay có khả năng gây dị ứng với người đang điều trị hay không ấy mà ??

Vị sư thầy nhìn BS Khanh với ánh mắt chan hoà :

•Nếu thầy ko lầm thì con là anh họ của Minh Đan đúng ko ? Thầy có nghe mẹ của Minh Đan kể qua về con và em gái con rồi. Con thật là một người bác sỹ tốt và có y đức trong thời buổi nhiễu nhương hiện tại ah.

Nói đến đây vẫn giữ nụ cười trìu mến vị sư như nhìn xoáy sâu vào tâm can của BS Khanh, làm anh có chút ngại ngùng, rồi ko để BS Khanh phải ái ngại nữa vị sư thầy lại tiếp tục :

•Con đừng lo, trong cái túi vải đó là hai cái lá Bồ Đề đã được sấy khô, xuất xứ của nó là từ Sri Lanka, nơi khởi nguồn của Phật Pháp Nguyên Thuỷ, lá Bồ Đề đó tương truyền dc hái từ chính cây Bồ Đề tại Sri Lanka mà chính những ngày xa xưa ấy, dưới tán cây xum xuê, xanh tốt đó mà Đức Phật đã ngộ ra được chân lý, thế sự vô thường, vạn vật đều có căn nguyên, thế sự đều do nhân quả, nghiệp duyên của mọi thứ đều do tự bản thân chúng ta tạo nên. Mỗi ngày trôi qua là mọi sự đều thay đổi, cơ thể và suy nghĩ của chúng ta cũng khác. Mọi thứ đều thay đổi, đều vô thường. Chẳng có gì là tuyệt đối, vĩnh cửu, tận cùng, và ta luôn có thể thay đổi cuộc đời mình… nếu như vạn vật là vô thường, bản thân mỗi người là vô ngã.

•Các con đều có thể thay đổi, hôm nay tốt hơn hôm qua, đừng ngại và đừng nghĩ rằng con người mình là bất biến. Các con có thể tha thứ cho người khác và tha thứ cho chính mình. Hãy nhớ rằng, trong từng khoảnh khắc, các con đều mới mẻ…

Cả gian phòng điều trị bỗng trở nên tĩnh lặng, ấm áp hơn nhiều sau khi cả ba thanh niên nam nữ trẻ chìm đắm vào những chân lý phật pháp chuyên sâu của vị sư đang như vừa nói, vừa giảng cho mọi người có một cái tâm thư thái, nhìn nhận lại chính bản thân mình để hướng đến những điều phước thiện hơn.

ĐA bỗng dưng lên tiếng đột ngột cắt đứt những dòng suy tư miên man, chìm đắm vào cõi lòng của cả BS Khanh và Huyền Y Tá, khiến hai người có chút khẽ động nhẹ, quay sang nhìn ĐA trong thoáng chốc nhưng rồi lại thôi chứ không thèm trách cứ ji cả :

•Vậy thầy cho con hỏi, có phải những thứ này có thể giúp an toàn cho bạn con phải không ạh ?? Bởi vì… bởi vì con sợ tối nay con quỷ nữ kia còn quay lại đây nữa thì thật sự con ko biết liệu rằng… mình có được may mắn như đêm hôn qua nữa thôi, con sợ lắm thầy ạh. Con sợ mất đi cô ấy.

Huyền y tá lại khẽ run rẩy, nhìn ĐA nói xong ra chiều tán đồng lắm, gật đầu liền mấy cái. Còn BS Khanh thì vẫn tỏ ra băng lãnh như thế nhưng nếu ai mà để ý, sẽ thấy cặp lông mày khẽ nhíu lại, ra chiều ưu tư, lo lắng lắm nhưng rất nhanh nó lại trở về trạng thái bình thường như không có vấn đề ji xảy ra cả. Nhưng thực chất trong lòng a có đôi chút lo lắng vì thật sự những việc tối qua xảy ra đã vượt quá sức tưởng tượng của một vị bác sỹ, vốn dĩ không bao giờ tin vào những điều mê tín dị đoan, thiếu cơ sở khoa học như thế. Vậy mà nay mọi niềm tin về khoa học của a đã dần sụp đổ như bức tường Berlins đổ nát vụn năm 90 ấy.

Sau khi thoáng để ý thấy thái độ cũng như sự lo lắng của ba người trẻ tuổi trong căn phòng, sư thầy lại nhẹ nhàng nói :

•Yên tâm, các con đừng lo, lúc nãy trên đường đi vào đây ta đã đi ngang qua một số vị trí, bí mật đặt trấn yểm ở đấy, cho nên 1,2 ngày tới sẽ không có chuyện ji xảy ra đâu…

Như được cởi bỏ gồng gánh đang đeo vào cổ, ĐA và Huyền y tá khẽ thở dài, có chút yên tâm. Nhưng BS Khanh lại lên tiếng :

•Vậy là chuyện này chỉ tạm dừng lại 1,2 ngày thôi sao thầy ?? Thầy có cách nào để giải quyết tận gốc được vấn đề này không ạh, chứ cứ để vấn đề tồn đọng này mãi thì thật là bất ổn trong bệnh viện này cho cả bệnh nhân và các y bác sỹ đang công tác tại đây nữa thầy ạh, bất cập vô cùng.

•Điều con nói thầy cũng đã có tính tới rồi, trong 3 ngày nữa là sẽ là Đại Lễ Phật Đản rồi, thầy sẽ Tịnh Độ để siêu thoát cho cô gái xấu số đã lỡ lạc lối ấy…

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.