Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạnh Phúc Nơi Đâu

Tiểu thuyết gốc · 2901 chữ

Cánh cửa phòng trực được mở ra. BS Bá Khanh đi vào phòng trước rồi lần lượt Đình Anh cùng y tá Khánh Huyền cũng lẽo đẽo đi theo. Yên vị ở chỗ ngồi rồi dường như không đợi BS Khanh lên tiếng. Đình Anh liền tỉ mỉ thuật lại tất cả quá trình đáng sợ tối nay đã xảy ra từ việc giấc mơ thấm đẫm nước mắt, cho tới việc suýt nữa bị Mút Mắt ở hành lang tầng 2, lúc đi xuống kiếm cái gì đó ăn, rồi cuộc gặp gỡ với bác bảo vệ tốt bụng, và sau đó là vòng quần chiến với cái thể loại oan hồn nghiệt súc dám cướp lấy thân thể của An Nhi. Nói đến đây, hai tay Đình Anh vẫn nắm chặt lấy nhau, có chút run rẩy nhẹ, như vẫn không thể tin được, chuyện đó lại xảy ra lần nữa đối với mình. BS Khanh và Huyền Y Tá chỉ im lặng, dõi theo với ánh mắt vô cùng thông cảm cho hoàn cảnh éo le ấy, để đến nỗi bóng hình chàng thanh niên này đang ngày càng gầy còm, ốm yếu vì chắc có lẽ cậu ấy đã lao lực quá độ suốt một thời gian dài qua.

Để cho ĐA bình tĩnh lại vài giây rồi sau đó BS Khanh lại quay sang nhìn Huyền YT với một ánh mắt thăm dò, ra chiều như có vẻ " tôi đã phát hiện ra việc cô làm rồi, mau nói ra đi, đừng để tôi phải nhắc nữa, nhọc người ".

Thấy ánh mắt băng lãnh đáng sợ của BS Bá Khanh đang hướng về phía mình. Huyền YT bỗng chợt run bắn người, nhanh nhẹn tiếp vào cái câu truyện mà lúc nãy ĐA vừa kể xong :

•Mặc dù em biết rằng chúng ta là những người có ăn học đàng hoàng, và nhất là còn làm cái Ngành Y Khoa vô cùng cao cả này nữa, nên mọi chuyện đều phải dựa trên cách nhìn nhận vô cùng khoa học. Nhưng e nói thật với mọi người là lúc nãy khi đứng trước cửa phòng điều trị của An Nhi nhìn vào thì… thì…

Nói đến đây Khánh Huyền có vẻ ưu tư, ngập ngừng và nhìn cô ấy có chút rùng mình nhẹ khi nhớ về những khoảnh khắp mãi không phai ấy.

Đình Anh liền vội nhắc vì có lẽ sự kiên nhẫn là thứ quá xa xỉ với cậu ấy vào lúc này, khi tình huống xảy ra có liên quan đến An Nhi.

BS Khanh như hiểu được sự vội vã của ĐA liền lên tiếng trấn an :

•Kìa Huyền, e kể tiếp đi chứ, sao tự dưng im re vậy, không phải ngại, tôi có thể đảm bảo cho e là những điều e nói sẽ chỉ có ba người chúng ta biết với nhau thôi và tôi sẽ không hề phán xét e cái ji cả. Vì qua những sự việc tôi tận mắt chứng kiến vào tối nay thì có lẽ… Chắc có lẽ những điều mà khoa học không thể giải thích nổi kia là có thật rồi…

Nói xong BS Khanh như lại chìm vào suy tư, trầm ngâm vì những chuyện kỳ lạ ấy. Có được sự động viên của BS, Huyền YT liền tiếp tục nói :

•Lúc đấy em… em không nhìn thấy An Nhi mà là em nhìn ra hình bóng của một cô gái khác… cô gái đó chính là một bệnh nhân đã… đã điều trị ở đây và cô ấy… cô ấy…

Đình Anh như đã rất khó chịu với cái kiểu lấp lửng, A Li Mơi Mơi của Khánh Huyền lắm rồi nên cậu ấy liền gắt nhẹ một câu :

•Có ji cô nói luôn đi cho rồi, sao cứ phải lấp lửng mãi thế, khó chịu vãi ra…

Thấy ĐA gắt lên vậy, Khánh Huyền không ngập ngừng nữa, liền phun toẹt hết ra :

•Em.. Em nhìn thấy hình bóng của một cô bệnh nhân đã điều trị ở đây của chúng ta và cô ấy đã tự sát ở chính bệnh viện chúng ta đấy anh ạh.

Nói xong Khánh Huyền khẽ rùng mình nhẹ. Rồi sau đó cả căn phòng như lại tiếp tục rơi vào lắng đọng, không khí như đặc quánh lại, áp lực từ đâu vô hình đè nặng lên tâm trí của cả ba người. Bỗng dưng BS Khanh bỗng thở hắt ra :

•Aizzz, có lẽ cũng đã đến lúc phải lấy lại bộ hồ sơ bệnh án của cô gái năm ấy đã vội vàng từ bỏ mọi hy vọng sống để đến nỗi rơi vào trầm luân như vậy, aizzz thật đáng tiếc ah.

Nói xong BS Khanh đứng dậy đi lại cái tủ hồ sơ bệnh án ở ngay góc phòng mở ra, lục lục một lúc rồi lại lôi ra một bộ hồ sơ đã có chút cũ kỹ.

Đặt lên bàn làm việc, ngồi lại trên ghế, khuân mặt có chút suy tư. Rồi chầm chậm BS Khanh kể lại câu chuyện thương tâm năm ấy đã diễn ra tang thương như thế nào :

• Cô gái ấy tên là Huỳnh Thu Hà sinh vào ngày 9/10/1988 và là một bệnh nhân điều trị thường xuyên tại viện Huyết học này vì cô ấy cũng bị căn bệnh Tán Huyết bẩm sinh Thelassamia. Cho nên cô ấy ra vào tái khám rất nhiều lần. Nhưng số phận thường trêu đùa với những con người vốn dĩ đã cùng khổ rồi. Cô ấy vướng phải lưới tình của một gã công tử HN chỉ biết ăn chơi, báo đời, báo gia đình và nói láo là một chuyên môn thiên bẩm không cần qua đào tạo luôn. Hắn ta lừa gạt tình cảm, chiếm đoạt thân xác của cô gái xinh xắn, dễ thương nhưng bị căn bệnh quái ác kia hành hạ. Nhưng vì cô ấy đã lỡ trót yêu thương thằng sở khanh kia quá sâu đậm nên đã bất chấp lời khuyên ngăn của người thân, bạn bè xung quanh mà cứ lao đầu vào hắn như một con thiêu thân trong đêm tối mịt mù. Nhưng điều sai lầm lớn nhất của cô ấy là không kể cho thằng khốn đấy nghe về tình trạng bệnh tật của mình, mà luôn cố gắng che dấu cho những lúc cô ấy mệt mỏi, đớn đau vì bị căn bệnh kia hành hạ bằng những cái lý do ngoài lề khác. Để đến lúc bệnh tình cô ấy đã chuyển biến vô cùng xấu đi, và cô ấy phải nhập viện để tiện quá trình theo dõi và điều trị. Thì chính là đến lúc này đây, bộ mặt thật, trơ tráo, đểu cáng, tiểu nhân, khốn nạn đến cùng cực của gã sở khanh kia mới lộ ra. Hắn vô cùng nhẫn tâm, bỏ mặc cô gái đáng thương ấy một cách phũ nhất quả đất. Để rồi Hà như điên loạn, tê dại đi khi trái tim yếu đuối, mỏng manh kia đã bị vỡ nát thành muôn mảnh nhỏ, không có khả năng hàn gắn nữa. Thêm vào nữa tình hình bệnh của Hà càng trở nên nghiêm trọng khiến Hà trở nên bi thương, phẫn uất đến tột cùng và rồi sau đó chuyện ji đến cũng sẽ phải đến… vào đúng ngày kỷ niệm tình yêu của Hà và thằng công tử nửa mùa ấy. Cô gái đáng thương đã gieo mình từ dãy hành lang tầng 2 xuống dưới để kết thúc một kiếp người nghiệt ngã, bị nhân sinh trêu đùa…

Nói đến đây, không khí càng trở nên trầm mặc hơn nữa. Cả ba người trong căn phòng trực của Viện Huyết Học và Truyền Máu TW ngồi thẫn thờ, cảm thấy tiếc thương cho một kiếp người, hồng nhan bạc phận. Rồi BS Bá Khanh lại nhàn nhạt tiếp nối câu truyện còn đang dang dở của mình :

•Rồi sau đó các sự kiên linh dị đã liên tục diễn ra trong cái dãy hành lang oan trái ấy. Không chỉ có các bệnh nhân, người thăm nuôi mà đến ngay cả các bác sỹ, y tá, vốn dĩ là những con người ưu tú luôn không bao giờ tin vào truyện mê tín dị đoạn, phản khoa học, cũng bị cô gái ấy trêu ghẹo, hù cho phát điên phát dại. Đừng kể tới những chuyện mà hộ lý, nhân công dọn dẹp vệ sinh và ngay cả lực lượng bảo vệ bệnh viện cũng gặp tình huống tương tự. Rồi cũng chính vì đó mà bệnh viện mới tự đề ra quy định không cho ai đi lại tới lui sau 10h tối tròn viện nếu như không có nhiệm vụ nữa, một phần cũng vì điều này. Giám đốc bệnh viện khẳng định biết chuyện này, nhưng làm ji được bây giờ, đây là một Viện tối quan trọng trực thuộc TW mà lại đồn đại ra những chuyện phản khoa học, kinh dị như vậy thì có lẽ vị giám đốc ấy sẽ sớm được chuyển công tác vào Ngục Hoả Lò để khám chữa bệnh cho các tù nhân mới được xanh chín ah. Cho nên chẳng ai bảo ai, tự ngầm hiểu với nhau mà sống chung với lũ thôi. Gặp nhiều, gặp riết rồi quen ý mà…

Nói đến đây Huyền YT đang im lặng, chăm chú dõi theo nãy giờ cũng phải buông lời ra một câu uýt dài cả cây số :

•Úi xờiiiiiiiiii, Con lạy bố, các anh quen thì quen chứ chúng em muốn phát bệnh, phát sốt lên chỉ muốn vào nằm luôn trong cái Viện này cho nó mát anh ạh. BS có biết là đợt vừa rồi đã có bao nhiêu nữ y tá, hộ lý phải làm đơn xin thuyên chuyển công tác không hả BS. Có chị các chỗ khác trong THành Phố đều đủ nhân lực rồi thì chấp nhận đi lên tận vùng sâu, vùng xa, nông thôn, hẻo lánh để tránh được những cái chuỗi ngày dài ám ảnh dài đến lê thê, bất tận ở Viện mình đấy bác sỹ ạh.

BS Khanh chưng hửng, ra chiều gật gù lắm vì bây giờ mới thật sự biết được lý do vì sao Viện của mình, mọi người hay xin điều chuyển công tác đến như vậy. BS Khanh cũng tự trách mình hơi vô tâm vì ngoài lĩnh vực chuyên môn y khoa ra, anh dường như chẳng thèm quan tâm đến những vấn đề khác vẫn luôn hiện hữu trong xã hội xung quanh ta cả.

Kết thúc câu chuyện cũng là lúc đồng hồ điểm 5h sáng hơn rồi, một đêm kinh hoàng cứ thế trôi qua, chỉ còn lại là quá khứ. ĐA uể oải, mệt mỏi bước ra khỏi phòng của BS Khanh cùng với Khánh Huyền. Rồi hai người cũng chào tạm biệt nhau vì Khánh Huyền cũng sắp hết ca trực đêm nay rồi, cô ấy đi sửa soạn để về nhà nghỉ ngơi sau một đêm dài căng thẳng còn hơn cả chữa trị cho bệnh nhân đang cấp cứu trong tình trạng thập tử nhất sinh nữa.

Còn Đình Anh thì đi lại về phòng của An Nhi xem cô ấy có vấn đề ji không. Lúc này đây nhìn An Nhi đã chìm sâu vào một giấc ngủ bình yên.

Khác hẳn với hình ảnh kinh khủng khiếp đêm qua khi cái đầu bị vặn ngược ra sau với đôi mắt trắng dã, trợn trừng lên, lao vào cào cấu, cắn xé, đánh đập anh và bác bảo vệ như hai con mồi không thể ngon hơn cùng với cái thứ sức mạnh như mượn tạm từ người khổng lồ xanh của team Báo Đời àh nhầm Báo thù trong cuộc chiến vô tận với cõi âm này vậy. Đình Anh xót xa lắm, cậu ấy chợt dâng lên một cảm giác yêu thương mãnh liệt từ tận cõi lòng, và tự hứa rằng sẽ làm tất cả để bảo vệ, chở che cho An Nhi tránh khỏi những điều nguy hiểm có thể ập đến, mang cô ấy đi xa khỏi anh, khỏi cái cuộc sống vốn dĩ đã tràn đầy bất công và phũ phàng này…

Ngồi miên man suy nghĩ bên cạnh giường của An Nhi đến 7h hơn thì có cô bé nhân viên của An Nhi vẫn thường hay vào chăm nom cho bà chủ nhỏ của mình trong những lúc hoàn cảnh như thế này. Đình Anh khẽ mỉm cười và chân thành cảm ơn con bé. Rồi nhờ con bé trông hộ An Nhi giúp a một chút để a về nhà An Nhi thay bộ quần áo và kiếm một chút ji đó lót dạ đã vì hình như đã gần 18 tiếng đồng hồ cậu ấy chưa kịp ăn cái ji cả mà cứ bị quấn hết vào cái câu truyện kinh hoàng ấy.

Sau khi bước ra khỏi bệnh viện, hít thở không khí sáng sớm đầy khói bụi với dòng xe đang đua nhau đi làm trong cái dòng đời hối hả này, cậu ấy mới lại cảm thấy như được sống lại một lần nữa vậy, một cuộc sống rất đời, rất bình thường như bao người khác, chứ không phải gặp hết ma này quỷ nọ hết lần này đến lần khác, thật sự là quá ngán ngẩm, và thật sự là nó mang một tính chất Rất Gì Và Này Nọ ah. Sau khi tạt vào quán bún chả ven đường, làm đôi suất cho nó mát, tinh thần đã đỡ tù hơn rồi, về đến nhà của An Nhi đang thuê vừa làm cửa tiệm vừa làm chỗ ở của cô ấy tại Cầu Giấy. Đình Anh có một bộ chìa khoá thứ hai mà An Nhi đã đưa cho cậu ấy để mỗi lần ĐA có dịp ra HN thì đôi tình nhân lại có thể chủ động gặp gỡ nhau để hàn huyên tâm sự sau bao ngày cách trở, yêu xa. Sau khi tắm táp mát rượi và thay một bộ đồ mới để cho tinh thần thoải mái, chấn tĩnh lại. Không thèm nằm nghỉ một phút giây nào, Đình Anh liền nhấc điện thoại lên và bấm số…

Lúc này Minh Đan vừa mới tới công ty, vào chào hỏi các chị em xong thì lên phòng làm việc riêng của hắn. Pha một ấm trà Atiso để uống cho nó thanh tỉnh vào buổi sáng và mát gan, bổ phổi hơn thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của hắn reo lên inh ỏi. Nhìn liếc qua điện thoại thấy số ông bạn mình. Hắn vội vàng nhấc máy và hỏi han đôi ba câu về tình hình của Bạn gái Đình Anh xem thế nào. Nhưng chưa kịp hỏi xong Đình Anh đã bảo hắn ngưng lại và Đình Anh bắt đầu thuật lại tất cả mọi thứ xảy ra ngày hôm qua một cách rất chi tiết và tỉ mỉ nhất có thể, để đến khi câu truyện kết thúc, thì ấm trà cũng đã dần nguội lại, điện thoại nóng ran gần hết pin vì đã áp vào tai nghe đến hơn cả một tiếng đồng hồ. Lúc này đây hắn ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc, ánh mắt hướng về khung cửa sổ nơi có ánh nắng chan hoà của buổi sớm trời Sài Gòn đang len lỏi, toả sáng khắp căn phòng. Nhưng dường như Minh Đan lại chìm sâu vào những dòng suy nghĩ miên man về câu truyện vừa rồi của Đình Anh và để sắp xếp lại toàn bộ câu truyện trong đầu một cách hợp lý và dễ hiểu nhất. Hắn lại thở hắt ra, suy nghĩ về số phận của người con gái éo le tên Huỳnh Thu Hà ấy.

Hắn thầm nghĩ : Thu Hà đã Lạc lối rồi , Cô ấy biết nơi đâu là nhà dưới bầu trời suơng đêm mờ tối. Mai kia cô ấy biết đi về đâu ?? Cuối trời mưa nhẹ rơi . Và đêm tối khi cô ấy đã đi về thế giới xa xôi hồng nhan bạc phận . Đường đời gian ải, khó khăn, vất vả, lận đận thật xuân. Cuộc đời một mình, cô ấy ôm giữ mối hận , hận đời hận tình, trước cuộc đời bạt bẽo, sao nhiều gian khổ, hiểm nguy, xơ xác và cay đắng mang theo. Và còn gì đâu khi thân xác bạc màu bay theo năm tháng. Còn một thoáng dư âm, còn gì đâu khi bông hoa tàn phai úa màu . Tình yêu đã là quá khứ bẽ bàng, còn một lối đi nào cho Hà đi tới thiên đàng ??

Minh Đan chợt thở hắt ra, rồi nhẹ nhàng rút ra một điếu thuốc Ba Số Anh, châm lửa, hút một hơi thật sâu như để trấn tĩnh lại tâm tình đang vô cùng ngổn ngang vào lúc này. Vô tình làn khói bay lên thật cao lan toả vào không trung và để rồi Tan Trong Hư Vô…

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.