Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện Như Chưa Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 2334 chữ

Mệt mỏi về nhà sau khi đã kết thúc toàn bộ trận chiến đáng nhớ nhất cuộc đời của hắn. Hắn lết vào nhà tắm như để gột rửa đi hết mọi điều không được sạch sẽ mà hắn đã đụng phải tối nay. Bước ra khỏi nhà tắm, đồng hồ đã điểm gần 1h sáng. Lết lại cái giường thân quen, hắn thả người xuống giường như không thể nào chịu đựng nổi nữa. Cả thân người bầm dập, te tua, đầu ngón cái vẫn đau nhức do hồi nãy cắn nát ra để sử dụng Huyết Ấn. Hắn chợt vội vàng nhắn tin cho Đình Anh để xem ngoài kia có việc ji không. Rồi sau đó hắn lại nhớ đến những ji đã xảy ra, nghĩ đến trong lúc sinh tử cận kề ấy, hình ảnh của Mai Ngọc vẫn luôn lẩn quẩn trong tâm trí của hắn như tiếp sức cho hắn có thêm niềm tin, thêm sức mạnh để chiến thắng được con quỷ khônh thủ ấy một cách chật vật và vô cùng nghiệt ngã ấy. Nhưng có lẽ đã đến lúc hắn phải để cho cô ấy ra đi thật rồi, dù lòng lại quặn đau, có tý nhói, hai dòng nước mắt lại tuôn rơi giữa đêm khuya vắng lặng, trong căn phòng trống làm nỗi cô quạnh, trống vắng hiển hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn móc điện thoại ra soạn tin nhắn : " vì tình уêu chúng ta đã tan vỡ. Khái niêm , suу nghĩ , tính kĩ thì rồi cũng ko như mơ. Khác nhau nhiều quan điểm, đến hồi kết cũng bơ vơ ..!!! Khổ làm chi thật nhiều , đoạn hồi kết mà vẫn ngỡ. Không còn nhau đâu em vì ngàу mai bình уên không còn lạị. Khả ái , cố gắng thật nhiều thì tàn tro cũng phôi phai. Khát khao đưọc cùng em saу sưa như ngàу nào. Khi mà 2 đứa hạnh phúc nguуện trăng sao. Khúc tình duуên huуền tựa đẹp biết bao. Khuуên em hãу vững tin уêu lên….hãу mặc áo vào. Kẻo trời lạnh, em bệnh rồi con tim anh xôn xao. Ɓật …Khóc .Khi tất cả bỗng trở nên huуền ảo. Khẳng định …đi. Để rồi thì mình chia taу !!! ".

Tin nhắn vừa gửi cũng là lúc Minh Đan chìm sâu vào giấc ngủ không một chút mộng mị bởi vì có lẽ hắn đã trải qua một ngày dài lê thê với đủ những điều bất ngờ không hề mong muốn ập vào mặt cũng như cuộc đời không bao giờ là xanh chín mà luôn điểm chút xám, một chút vàng vọt và thật nhiều đen kịt cũng như tình cảnh vào thời điểm đó tại viện Huyết Học và Truyền Máu TW, nơi mà cơn ác mộng của Đình Anh song hành cùng bác bảo vệ già tốt bụng mới chính thức bắt đầu…

Trở lại với viện Huyết Học Truyền Máu TW, khi câu chuyện giữa Đình Anh và bác bảo vệ kết thúc khi hai bác cháu cùng nhau đi lên phòng của An Nhi để chắc chắn rằng cô ấy không có bất cứ một vấn đề gì xảy ra cả. Đình Anh đi trước một cách rất tự tin, mặc dù vẫn còn có chút ám ảnh vì hình ảnh quá kinh khủng tởm gặp phải ở dãy hành làng tầng 2 lúc nãy, nhưng lúc này đây biết rằng sau lưng mình, có một ông bác bảo vệ đáng kính, đang lăm lăm cây đèn pin đi ngay sau lưng, thì có lẽ sức mạnh niềm tin đã được bơm đầy, căng phồng vào trong huyết quản của Đình Anh rồi. Cả hai bác cháu đi ngang qua dãy hành lang tầng 2, nơi mà chỉ cách đấy không lâu, Đình Anh còn bị hù cho tý nữa thì vãi cả linh hồn. Nhưng lúc này đây thì mọi thứ lại trở nên im lặng một cách kỳ lạ, vô cùng khác bọt như tất cả mọi thứ đã bị bóng đêm nuốt chửng vào chốn xa xăm vĩnh hằng nào đó… Không khí bỗng trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ, tiếng thở có phần gấp gáp của hai người đàn ông dần trở nên rõ tiếng hơn. Khi Đình Anh dần nhìn thấy cửa phòng An Nhi còn cách chỗ mình không xa nữa, cậu ấy vội thở hắt ra nhẹ nhõm, coi như đã gạt bỏ được đi hết những gánh nặng chồng chất trong lòng cả mấy ngày hôm nay.

Nhưng cuộc đời mà đơn giản thế thì làm ji còn có những câu chuyện để đời để kể lại cơ chứ. Khi bước đến trước cửa phòng nơi An Nhi đang được điều trị đặc biệt. Bác bảo vệ cũng khẽ mỉm cười như để động viên cho chàng thanh niên trẻ si tình này đã vượt qua được chút trở ngại, khúc mắc mà về lại được với người mình yêu như kiểu truyện cổ tích cho thiếu nhi ý.

Đình Anh vội hồ hởi mở cửa phòng ra để ngó vào xem An Nhi có việc ji không ? Rồi sau đó cậu ấy chợt khựng lại, người như bị bắt mất hồn, cứng đờ ra như bị Phi Đơ, hai mắt mở to hết sức có thể như không thể tin vào những điều mà mình đang thấy bởi vì nó vượt quá sức tưởng tượng của Đình Anh. Bác bảo vệ ở sau lưng thấy Đình Anh có chút kỳ lạ thì cũng tiến lên và hỏi nhỏ : " có việc ji thế cháu ?? "

Rồi như không đợi Đình Anh trả lời, bác bảo vệ liền ngó vào phòng với sự tò mò đang trào dâng lên tận cuống họng. Và lại như một phản ứng dây chuyền được lan toả ngay tức thì. Bác bảo vệ cũng chết lặng, ngây người trong thoáng phút giây vì hình ảnh có chút tương đối kỳ lạ đang diễn ra mà không có một khu vườn ngôn từ nào có thể diễn đạt được chính xác cái dị của cảnh tượng ấy.

Trong phòng bệnh của An Nhi, trên chiếc giường bệnh lẽ ra cô ấy phải nằm điều trị và đang chìm vào mê man không lối thoát ấy. Thì chẳng có một ai cả mà thay vào đó có bóng một cô gái trong trang phục bệnh nhân của bệnh viện đang đứng ngay ở phía cửa sổ nhìn thẫn thờ ra ngoài. Nhưng cảnh tượng đáng sợ và bàng hoàng nhất trong cuộc đời hai người đàn ông đứng trước cửa phòng lúc ấy là đột nhiên cái bóng người ấy quat phắt cái đầu lại gần 180 độ và nhìn chằm chằm bọn họ với cặp mắt trợn trừng không thấy con ngươi đâu cả, miệng của cô ta thì nở một nụ cười quỷ dị đến lạ thường khiến Đình Anh cũng phải đóng băng hết cả sống lưng và thừa hiểu rằng trong thân xác người mình yêu có một thứ quỷ dị ji đó mà cậu ấy biết chắc chắn đấy không phải là An Nhi nữa rồi…

Sau vài phút bị Phi Đơ, Gây Choáng mà tưởng chừng như kéo dài đến vô cùng ấy. Ngay lập tức Đình Anh trở về với thực tại, suy nghĩ bỗng chốc tan biến. Dường như với sức mạnh của tình yêu vượt lên trên hết tất cả mọi nỗi sợ hãi được gọi tên trong căn phòng trị liệu đặc biệt lúc nửa đêm ấy. Cậu ấy lao vào tiếp cận đến chỗ của An Nhi nay đã bị mượn xác đứng nơi thềm cửa đang nhìn xoáy vào tận tim gan, cõi lòng tan nát của Đình Anh với tròng mắt trắng dã trên cái đầu đã quay ngược về sau 170 độ so với thân người ấy. Đình Anh tiến lại gần ghì chặt lấy An Nhi mà thét lên :

Mày là ai, mày đã làm ji người yêu tao ?? Mau trả lại cô ấy cho taooo.

Một Tiếng cười ghê rợn của một giọng nữ nhân xa lạ phát ra từ miệng của An Nhi nhưng âm thanh của nó lại vang vọng, luẩn quẩn, lai vãng như từ nơi nào xa xăm lắm vọng về ám ảnh lấy tâm trí của Đình Anh và bác bảo vệ lúc này cũng đã tiếp cận giữ lấy một tay của An Nhi để giúp đỡ :

Hé hé hé hé…. Tao sẽ giết nó…. Giết hết tất cả chúng mày… hé hé hé hé…

Sau khi tiếng cười vang vọng lên An Nhi chợt như vùng vẫy một cách vô cùng dũng mãnh như để thoát ra khỏi sự kiềm kẹp của hai người đàn ông khoẻ mạnh. Đình Anh và bác bảo vệ vô cùng vất vả để giữ chặt lấy An Nhi, một cô gái đang bị bệnh thì chẳng hiểu nổi cái sức mạnh kinh dị như một anh nông dân tá điền cày ruộng cả một ngày mà không biết mệt vậy. Sau một hồi quần chiến, Đình Anh dường như đã dần đuối sức và tương chừng như sắp gục ngã như một chiến binh sắp anh dũng hy sinh vì cạn lực, ngay đằng sau An Nhi, bác bảo vệ cũng đã bắt đầu thở dốc, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nghiến lên ken két, mặt đỏ bừng như đã dồn hết sức bình sinh rồi, bây giờ còn tý hơi tàn dùng nốt luôn. Đúng lúc ngàn cân treo sợi dây giày ấy, thì ngay từ cửa phòng điều trị, có một bác sỹ cùng hai người y tá vội vàng lao đến như để tiếp sức. Anh chàng bác sỹ vội vã nói với cô y tá thứ ba đang có chút run rẩy đứng ngay ngoài cửa ko dám lại gần, tay chân run lẩy bẩy vì hình như cô ấy đã nhìn ra được một cái ji đó trong hình bóng cô bệnh nhân An Nhi đang nổi điên cào cấu, cắn xé những người đang tiếp tục ập đến xa luân chiến :

Mau lấy 150cc thuốc an thần lại đây ngay cho tôi.

Cô bác sỹ lắp bắp trả lời " Vâng ạh " rồi nhanh chóng biến mất, sau 1 phút 30 giây cô ấy đã quay trở lại với một ống kiem tiêm được bơm đầy thuốc an thần liều lượng mạnh trong đấy. Không cần phải nói nhiều, ngay lập tức anh bác sỹ kia lạnh lùng cầm lấy ống tiêm, đâm một phát rất quyết đoán và băng lãnh vào người của An Nhi rồi bơm hết cái thứ thuốc kia vào mạch máu cô gái bệnh nhân ấy, cái người mà trước đây không lâu còn chìm vào mê man không thấy dấu hiệu hồi tỉnh. Thế mà không hiểu vì sao lại có thể lên cơn động kinh một cách Trác Tuyệt như thế. Khi thuốc vừa được tống hết vào người An Nhi xong. Cô ấy liền ngã vật ra, người mềm nhũn, èo uột, trở về với chính là bản thân An Nhi của ngày hôm qua.

Lúc này Đình Anh và bác bảo vệ mới ngã lăn ra sàn ngồi thở dốc như hơi thở sắp đứt đến nơi. Hai cô ý tá liền đỡ An Nhi lên giường lại và bắt đầu các công tác chăm sóc cùng theo dõi điều trị tình trạng của An Nhi. Vị bác sỹ trong chiếc áo blouse trắng, băng lãnh, quyết đoán kia cũng đứng dựa vào một bên giường như không thể tin nổi những điều vừa xảy ra. Lúc này Đình Anh mới để ý và quan sát hết dung mạo của người bác sỹ đã ra tay tương trợ hết sức kịp thời ấy. Chính là bác sỹ Bá Khanh, anh họ của Minh Đan. Đình Anh khẽ nhìn bác sỹ rồi thều thào nói trong hơi thở đã được điều hoà lại :

Em cảm ơn a, thật sự vừa rồi anh mà không đến kịp lúc thì có lẽ em và bác bảo vệ đã ngất lịm tại chỗ vì không thể đỡ được cái quả quái thai này rồi anh ạh.

BS Khanh nhìn như thầm hiểu ý của ĐA nói là ji. Liền khẽ nói :

Được rồi, ơn nghĩa ji, chú mau đi với a lên phòng trực của a rồi chúng ta nói chuyện. Yên tâm bây giờ Bạn em đã được hai cô y tá này chăm sóc rồi, sẽ không có việc ji đâu, đừng lo lắng quá.

Như không đợi ĐA trả lời, BS Khanh tiến lại gần đỡ bác bảo vệ lên và nói rằng :

Cảm ơn bác đã hỗ trợ rất nhiều, đêm nay bác đã vất vả quá rồi, bác cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Mọi việc khác cứ để chúng cháu lo cho.

Rồi BS Khanh lại quay sang nói với cô y tá thứ ba mà lúc nãy đứng run rẩy ở ngoài cửa không dám bước vào :

Cả Khánh Huyền nữa, đi luôn với a lên phòng trực, a có chuyện muốn hỏi e chút nhé.

Cô y tá nhỏ nhắn, xinh xắn ấy có tên là Khánh Huyền lúc này đã lấy lại tinh thần rồi nhưng vẫn còn có chút hoang mang liền lí nhí trả lời :

Vâng ạh.

Cả ba người cùng đi nhanh đến phòng trực của bác sỹ Khanh mà không ai có thể mở miệng nói với ai một câu nào, trong lòng mỗi người đều nổi lên những suy nghĩ ngổn ngang với trăm ngàn câu hỏi, mà đang cần thảo luận, để tìm ra một đáp án chung cho tất cả những sự kiện khó nhạt phai đã xảy ra trong buổi đêm định mệnh ấy…

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.