Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phố Không Mùa

Tiểu thuyết gốc · 2587 chữ

Cùng dòng timeline xảy ra sự kiện linh dị ở

Viện Huyết Học TW ấy, Minh Đan đang thẫn thờ trông công trình đang thi công ở một khu nhà mới gần Đường Liên Phường, Quận 9 sát vách với sông Đồng Nai quanh năm nước lợ, đục ngầu và cũng không ít các tình nguyện viên tham gia thi bơi ngửa quanh năm suốt tháng.

Thở ngắn than dài rồi lại chìm vào miên man bên dòng suy nghĩ ngổn ngang về những sự kiện linh dị đang xảy ra gần đây, rồi lại tưởng nhớ về Mai Ngọc với tâm trạng thổn thức mãi không nguôi, pha vào đó là với bản nhạc hoà âm, phối khí không thể nhẹ nhàng, êm dịu hơn với sự tham gia của máy đục, máy khoét kèm thêm cả dàn máy khoan bê tông nữa cho nó Mát Ba Le. Thật có chút bực mình không thể tả được bằng bất cứ ngôn ngữ nào tượng thanh trong cái hoàn cảnh Trác Tuyệt như vậy. Nhưng vì đây là công việc, hắn vẫn phải cắn răng, chịu đựng cho cái bản hoà âm réo rắt ấy hoà quyện vào cõi lòng trăm mối tơ vò của hắn. Và tự nhủ thầm với lòng mình, thật có chút uỷ khuất ah, lúc cônh việc bề bộn thế này thì Đình Anh đã bay theo tiếng gọi của tình yêu ở tận miền ngoài, Vô Thường và Tín Nhất là hai thằng em thân thiết của hắn trông coi mảng thi công và thiết kế công trình từ A đến Z thì đang mỗi đứa một phương để đảm bảo công trình ở các địa phương ấy được hoàn thành đúng như lịch trình rồi còn bàn giao cho khách hàng đúng hẹn. Vì cơ bản đối với hắn ra làm ăn uy tín phải đứng đầu, kế tiếp là chất lượng công trình, sản phẩm, còn những vấn đề khác cứ kệ bố nó tính sau, tính nhiều nhức đầu mà không giải quyết được vấn đề ji cả. Thế là thời gian cứ trôi qua, ngày đã qua đêm lại đến như sự tuần hoàn bất tận của tạo hoá. Chỉ có con người chạy đua theo thời gian chứ thời gian thì chẳng đợi, chẳng chờ, chẳng vương vấn ai bao giờ cả. Đồng hồ lúc này đã điểm 10h tối rồi, sau khi ngồi ăn cơm với anh em thợ thi công, hắn mới lững thững đứng dậy chúc đám anh em thợ ngủ ngon rồi mới ra dắt xe đi về. Lẽ ra bình thường thì hắn sẽ chạy từ Q9 tạt qua Q2 rẽ sang Q4 xuyên qua Q7 rồi sẽ đến nhà của hắn ở ngay gần ngã tư Nguyễn Hữu Thọ và Nguyễn Văn Linh. Nhưng trời xui, quỷ khiến, ma hờn thế nào mà bữa nay hắn lại nổi hứng lên chạy con đường đâm thẳng xuyên thủng rẽ lung tung đi qua cầu Phú Mỹ thì theo lý thuyết về bản đồ học, khẳng định tuyến đường này sẽ gần hơn cái tuyến đường tạt qua biết bao nhiêu phố phường nhưng không thèm nhìn ngó qua thị trường ấy. Nhưng, Vâng, đời không như là mơ và mơ cũng chẳng bao giờ là đời cả. Những chuyện mà dễ dàng như vậy thì chúng nó làm hết rồi. Cơ bản cái trục đường từ Q9 đâm thẳng cầu Phú Mỹ sang Q7 ấy là cái trục đường của hàng tấn xe containers ngày ngày vẫn cày nát bét con đường ấy để ra vào Cảng Cát Lái. Cửa khẩu đường biển hùng mạnh nhất dải miền Nam. Và cái cung đường ái tình ấy đi ban ngày thôi còn cảm thấy rợn tóc gáy chứ đừng nói đêm về miên man, cơn gió lạnh thì vô cùng Mát Ba Le ah. Chắc hẳn những quý thính giả nào ở Sài Gòn đã có dịp trải nghiệm con đường tơ lụa huyền thoại ấy chắc cũng thừa hiểu tại sao hắn lại tỏ ra ngán ngẩm, chán nản đối với cái cung đường ái tình này. Để tả sơ qua một cách vắn tắt nhất cái đoạn đường sau khi xuống cầu Phú Mỹ từ Q7 chạy sang Q9 thì hai bên đường là một khoảng rừng mênh mông, nguyên sơ nhất như chưa từng có ai đặt chân tới, đi tiếp một đoạn khoảng 2km là một cái miếu nho nhỏ cũ kỹ ở ngay ven đường vẫn đc cánh tài xế nhang khói nghi ngút nhưng mà không biết là thờ ai thôi. Đã vậy các Thánh tài xế như cảm thấy thật trống vắng chiều nay trên mỗi lần qua lại đón đưa hàng hoá ấy mà cùng nhau dựng lên một cái hình nhân to gần bằng người thật của một cô gái xấu số nào đó rồi khoác lên cái hình nhân đó một bộ đầm thời cổ xưa màu vàng chói lọi, khiến dân tình đi qua ban ngày thôi nhìn thấy còn có chút nổi cả gai ốc, da gà, da heo ji thi nhau leo lên hết ráo trọi.

Đã vậy cái cung đường tình yêu ấy cứ đêm đến lại có những vụ cướp táo tợn chặt cả đầu của nạn nhân để cướp hết, cướp sạch, cướp không còn ji để cướp nữa mới thôi. Nếu các quý thính giả còn nhớ vụ chặt tay cô gái chạy SH để cướp túi xách thì Vâng, đúng rồi ý, trật đi đâu được nữa, vụ đấy chính là xảy ra trên con đường tình yêu mỗi khi trăng về ấy đấy ạh.

Và vào một đêm chẳng hiểu làm sao, có lẽ do đã quá mệt mỏi vì cả một ngày trời nghe nhạc giao hưởng, thính phòng cao cấp từ chính những anh thợ hồ yêu nghề tha thiết ấy. Mà hắn chỉ muốn té nhanh về nhà để có thể tắm rửa và chìm nhanh vào giấc ngủ quên lãng. Nên hắn đã quyết định chọn con đường cứ tưởng như nhanh hơn vài phút mà xém tý nữa làm hắn chậm một đời ấy…

10h đêm Minh Đan lao ra đường để phi về nhà mình. Vừa đi vừa nhớ về Mai Ngọc. Không biết giờ này cô ấy đã đang vui bên ai, đang cười với ai, đã ăn ji chưa. Thì đột nhiên có một cơn gió lạnh thoáng lướt qua đôi bờ vai đã dần hao gầy theo năm tháng ấy. Minh Đan chợt rùng mình trở lại với hiện tại suy nghĩ bỗng chốc tan biến.

Hắn nhìn quanh quất và tự thầm nhủ bản thân mình, quái thật sao đêm nay lại vắng vẻ, hoang vu kỳ lạ thế nhỉ. Bình thường thì con đường này cũng vắng nhưng không bao giờ đến nỗi trước sau ji không có một bóng xe qua lại như vậy. Lẽ ra phải có những chiếc xe containers qua lại, ra vào từ Tân Cảng giờ này chứ. Thoáng chút rùng mình như cảm thấy có cái ji đó sai sai rồi. Giảm tốc độ xe ổn định ở 30km/h. Tự đọc lẩm nhẩm trong miệng Kim Cương Thủ Chân Ngôn thuộc Ấn Chú Đại Thừa Phật Gia " NAMAH SAMANTA VAJRANAM, CĂNDA MAHA` ROSANA HUM "

" Na Ma, Sa Man Ta, Và Ra Nam, Căn Da Ma Hà Rô Sa Na Hừm ". Trì chú đủ mới 14 biến, thì đằng xa xa kia có hình dáng một ông chú mặc áo xanh thường thấy của bộ đội Cụ Hồ xưa nhưng thời nay người ta vẫn mặc rất nhiều nên không có ji là lạ cả, đang chầm chậm đạp chiếc xe đạp có cái đèn đo đỏ nho nhỏ ở phía sau đít xe ấy. Lẽ ra thường thì sẽ không có ji là lạ cả, nhưng hắn thấy dị dị rồi, đêm hôm trên con đường này mà lại có một người đạp xe đạp nó có chết người không cơ chứ.

Tự nhủ lòng mình như vậy nhưng Minh Đan vẫn phóng xe lao lên như để vượt hẳn qua còn nhanh về được nhà chứ bản thân hắn cũng đã quá mệt mỏi sau một ngày dài rồi và không muốn lằng nhằng, dây dưa với cõi khác vào tầm lày nữa. Nhưng lạ thay, càng đi lẽ ra khoảng cách sẽ ngày càng phải thu ngắn lại nhưng hắn cứ cảm thấy khoảng cách giữa hắn và chú đạp xe đạp lóc cóc trong đêm khuya thanh vắng ấy vẫn giữ nguyên như vậy cho dù hắn đã kéo ga lên tới 60km/h rồi. Biết mình gặp phải cái thể loan ji rồi. Thầm tự trách bản thân thật là có chút đen đủi ah. Sao dạo này các bố bám lắm thế ko biết, cứ thích trêu nhau. Đang thầm tự nguyền rủa bản thân, hắn khẽ liếc qua chiếc gương chiếu hậu thì khẽ run bắn người lên, nếu tay lái hắn không vững thì khẳng định xoè ở đoạn này, lại răng môi lẫn lộn trộn đều vào nhau như cái tai nạn thương tâm thời cuối năm 2011 ( sẽ được thuật lại trong phần sau ).

Lấp ló hắn thấy qua chiếc gương đó là một bóng người lóc cóc đạp xe ngay phía sau hắn chỉ cách độ tầm 20m. Và đặc biệt hơn cái sương khói mờ nhân ảnh này lại đếch có đầu…

Định thần ngán ngẩm, tự trấn an bản thân, thôi thì thế, thế thôi thì thôi, thế thôi thế thôi.

Minh đan từ từ giảm tốc độ lại cho xe ngừng hẳn, tắt máy, xuống xe nhưng chưa kịp quay lại đã thấy lạnh hết cả sống lưng, tóc ji giờ này thì cũng dựng ngược hết cả lên rồi. Đâu đó tiếng gió khẽ đung đưa hai hàng cây bên đường, như phảng phất đâu đây tiếng cười nhàn nhạt như xa vắng lại như gần đâu đây như đang sát kế bên thầm thì vào tai " hí hí hí hí… khặc khặc khặc… hí hí hí "

Thở hắt ra, cười nhếch mép, cái nụ cười nửa miệng vốn dĩ đã vương vấn chút vẻ bất cần đời của hắn vì đang đau khổ khi Mai Ngọc bỏ đi không một lời từ biệt…

Như không cần phải đợi lâu Minh Đan tay đã bắt sẵn ấn, quay phắt về phía sau nơi bóng người lờ mờ đang lơ lửng giữa không trung, chắc tại đi vội quá mà bỏ quên đầu ở nhà ấy mà thét lên Trừ Quỷ Thần Chú tròn Đại Thừa Phật Gia, chiếu thẳng ấn chú vào vong linh tội nghiệt dám xé bỏ hàng rào âm dương mà trêu đùa chúng sinh vô tội :

OM MA NI PAD ME HUM Sarva grahàn ‘sàntim Kuru Svaha.

Ôm Ma Ni Pat Mê Hùm Sạt wa gra-hăn Săn-ting Ku-ru Xoa-ha.

Dịch tiếng Phạn của câu chú đó là : Hãy làm cho tất cả Quỷ Thần xấu ác xa lánh để cho con được an lành.

Trì chú liền lập tức 7 biến, con ác linh không đầu như cảm giác được ấn chú đã bủa vây, gào hét lên một cách ghê rợn như đang bị chọc tiết một cách từ từ và thống khoái nhất.

Rồi như đâu đó tiếng vang vọng gần xa không rõ nam hay nữ mà nó the thé lên âm trầm một cách dị hợm :

" gru gru, đệ tự Phật Môn sao, có tý phép tính đòi bắt chết tao sao, hí hí hí hí… khặc khặc… "

" chưa đủ nghiệp lực đâu cưng, đừng hòng làm ji dc tao, tao bắt hồn mày theo làm quỷ hồn phục vụ cho tao, hí hí hí hí… khặc khặc khặc… "

Minh Đan có chút bi phẫn liền vội vàng thét lên : " con mẹ mày, vong linh ở đâu, không lo thành tâm hướng Phật còn mau mau giải thoát khỏi nghiệp chướng còn có cơ hội đầu thai làm người, mày còn hù doạ người dân vô tội nơi đây để nghiệp chướng ngày cành tích tụ dần đến nỗi Thần Phật bi phẫn thì đừng trách sao tao đánh cho tan hồn nát phách vĩnh bất siêu sinh trong cõi tạo hoá đoạ đầy này "

Con ác linh không đầu vẫn coi những lời khuyên răn nhẹ nhàng, tử tế của hắn như một trò đùa không hơn không kém, nó liền hú lên một tiếng ngân dài như để gọi đội đến trợ chiến, đâu đó từ hai bên rừng cây ven đường gió cây nổi lên, xào xạo khắp mọi ngóc ngách như đang có hàng tá âm hồn lang thang vất vưởng, chịu sự uy hiếp của con quỷ không đầu này mà lao lên đến chỗ của Minh Đan với một tinh thần Thà Chết Quyết Không Chịu Hy Sinh.

Thoáng chút run rẩy Minh Đan thầm tự nhủ bản thân " thôi bỏ mẹ thật rồi, tầm này thì Chính Thức Tím chứ ko còn xanh xao vàng vọt ji như mọi khi nữa rồi ".

Lấy hết can đảm Hắn thét lên với con quỷ không đầu đang lởn vởn trước mặt hắn :

•Đêm nay mày đã tính định chơi lớn với tao, thì tao cũng sẽ chơi tận với mày xem ai lớn.

Nói xong, Minh Đan đưa ngón cái lên cắn đầu ngón tay búng máu bung bét ra bắt Chuẩn Đề Ấn, miệng trì tụng Thất Phật Diệt Tội Chân Ngôn trong Đại Thừa Phật Gia ( Ấn Chú Công Kích Mạnh Nhất, tiêu hao nhiều nghiệp lực nhất, không phải lúc sinh tử quan đấu, tuyệt nhiên ko thể dùng đến ).

" RIPA RIPATE, KUHA KUHATE, TRANITE, NIGALARITE VILARITE SVAHA"

" Ri Pa, Ri Ba Tê , Ku Ha, Ku Ha Tê, Tra Ni Tê, Ni Ga La Ri Tê, Vi La Ri Tê, Sa Ha "

Ánh sáng Vàng chói lọi của Phật Môn phảng phất sau lưng của hắn sáng tỏ chiếu rọi hết mọi thứ không được sạch sẽ xung quanh, vạn vật âm hồn như bị thiêu đốt giữa ánh bình mình, gào thét lên rồi dần biến mắt như đã được siêu độ khỏi kiếp âm hồn vật vã. Con quỷ không đầu kia đã văng ra xa nhưng vẫn bị ảnh hưởng thiêu đốt đến tột cùng bởi luồng sáng thuần khiết của các vị Chư Thiên, Thần Phật Phổ Độ Chúng Sinh. Không cần phải nói nhiều nữa, Minh Đan ngay lập tức đặt ngón trỏ vào đốt cuối của ngón áp út hay còn gọi là ngón đeo nhẫn ý, xiết chặt vào úp xuống mặt đất hướng thẳng vào con quỷ không đầu đang hú hét đau đớn lơ lửng giữa khoảng không kia mà thét lên câu Chú quyết định :

Ấn, A Đa Ri Đa, A Tha Ri Đa, Đát Diệt Tha.

Xung quanh lại nổi lên một trận cuồng phong vần vũ như âm binh, âm tướng từ 9 tầng địa ngục ngoi lên quấn lấy con quỷ không đầu kia, dần bao bọc hết lấy thân hình của nó, kéo xuống dưới đất trong tiếng gào thét vô vọng của con quỷ thủ đáng sợ luôn trêu ngươi những người đi đêm ở khu vực này suốt một thời gian dài đằng đẵng vừa qua.

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.