Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm Lạnh Tình Si

Tiểu thuyết gốc · 2554 chữ

Chợt tỉnh giấc sau cơn mơ miên man, nhìn quanh quất thấy mình đã gục ngã trong phòng bệnh viện của An Nhi. Cô ấy vẫn nằm yên ở nơi đấy, bình yên, an lành lắm nhưng lại không thấy có một dấu hiệu nào báo hiệu sự sống còn tồn tại nơi cô gái có thân hình mảnh khảnh ngày ngày vẫn phải chống chọi với tình cảnh bệnh tật nghiệt ngã để tự vươn lên trong cuộc sống, thực hiện những ước mơ và như để chứng tỏ vị thế của mình mặc dù sức sống của cô ấy chỉ như một ngọn nến leo lắt trước bao nhiêu sóng gió của cuộc đời. Đình Anh uể oải đứng dậy, di chuyển ra phòng vệ sinh của căn phòng điều trị đặc biệt này, toan tính rửa mặt rồi còn định xuống căn tin của bệnh viện kiếm ji đó bỏ vào bụng chứ Đình Anh như chợt nhớ ra từ lúc cậu ấy lao vào bệnh viện đến tận thời điểm này đã là 1 giờ 45 phút sáng, mà chưa kịp ăn cái ji cả. Dường như vì quá mệt mỏi với mọi thứ cho nên cậu ấy mới thiếp đi đến lúc chợt tỉnh dậy sau cơn mơ vội vã với hai dòng lệ tuôn rơi thì cậu ấy mới nhận ra là mình đói bụng cồn cào, nôn nao đến dường nào. Bước nhẹ qua cánh cửa phòng điều trị đặc biệt của Viện Huyết Học Truyền Máu TW như thể sợ tiếng động to quá sẽ làm An Nhi tỉnh giấc vậy. Dù Đình Anh không biết khi nào An Nhi mới hồi tỉnh nhưng những hành động ân cần chu đáo đó của cậu ấy với An Nhi dường như đã thành một thói quen rồi. Bỗng nhiên tiếng điện thoại tin nhắn báo tới " Ting, Ting " xé nát bầu không khi im lặng, chết chóc đến đáng sợ, vừa bước đi lững thững trong cái hành lang tối đen mù mịt, sâu thăm thẳm vào lúc gần 2h sáng, vừa xem tin nhắn của ai nhắn tin giờ này không biết. Thì ra là tin nhắn của Minh Đan gửi tới với nội dung :

•Tình hình bạn ông thế nào rồi, có vấn đề ji đó quá nghiêm trọng không ?? Cần giúp đỡ je tôi sẽ ngay lập tức nhờ hai vợ chồng Anh Đức và Lê Quyên can thiệp ngay lập tức, nên ông không có vấn đề ji phải lo lắng trong cuộc đời này cả. Mạnh mẽ lên !!! Có vấn đề ji cứ nt tôi. Đừng ngại !

Đình Anh vừa đọc xong nhưng trời đã rất khuya rồi, lại lững thững đút điện thoại vào túi quần vì không muốn hắn phải lo lắng quá cho vấn đề của mình và cũng ko muốn hắn bật dậy, mất ngủ vì giờ này. Khi đã đi đến cầu thang để đi xuống tầng 2 rồi, cậu ấy lại lững thững đi xuống trong đầu óc dường như đang trống rỗng, không thể sắp xếp suy nghĩ được gì vì máu cũng chẳng dồn lên não được trong cái tình cảnh đói vỡ mồm ra thế này.

Bỗng nhiên ở phía đối diện ánh nhìn, từ hành lang tầng 2 đi ngang qua, thấp thoáng thấy một hình ảnh một bóng áo trắng dài thướt tha, với một tay cầm cây gậy đang truyền nước biển, một tay buông lõng xuống, tóc tai loà xoa che hết khuân mặt. Đình Anh bỗng nhiên khựng lại, cảm thấy có tý gió lùa qua cái áo sơ mi mỏng manh làm dựng hết sống lưng lên. Tóc sau gáy có lẽ đã dựng ngược lên từ bao giờ rồi. Cố gắng nắm chặt hai tay như để lấy lại bình tĩnh, Đình Anh im lặng đứng ở giữa cầu thang để tập trung chú ý vào cái bóng hình thanh âm ấy nhẹ nhàng lướt qua cho cuộc đời nó đỡ phũ. Ai dè đâu, đời đã bao giờ như là mơ, mà đã mơ có khi nào lại như đời. Bóng dáng thướt tha ấy bỗng nhiên quay phắt lại, hướng ánh nhìn sắc sảo vào thân người Đình Anh như đang để soi hàng của thanh niên chưa từng qua đò ấy.

Đến lúc này Đình Anh đã biết và khẳng định nhanh cho nó xanh chín là cái thứ trước mặt mình là cái ji rồi. Cái định mệnh sao lại cứ thích chơi nhau, gặp hết lần này đến lần khác là sao, cuộc đời mình không phải chỉ có đen không mà đến cái tầm lày là Chính Thức Tím rồi.

Đời thuở có cái thể loại bệnh nhân nào mà gần 2h sáng còn đi dạo trong hành lang bệnh viện Cho Nó Mát không cơ chứ. Đã thế còn thích diện quả áo dài trắng thướt tha của bệnh nhân, vốn dĩ đã là mốt thời trang nổi tiếng một thời của các bệnh viện thời thập niên 80,90s ah. Chứ cái tầm lày bệnh viện có nghèo hèn nhất cũng sắm được cho bệnh nhân cái đồng phục áo màu xanh da trời mộng mơ với sọc kẻ Ca Rô phá cách như để phân biệt với áo sọc trắng đen, đặc thù của các anh Gấu đang thi đấu miễn phí cho Câu Lạc Bộ Juventus ở khám Hoả Lò ah.

Như đã nhận thức được vấn đề trước mắt, máu có không lưu thông lên não mà tính được thì chân cũng phải tự động biết quay đầu bỏ chạy. Nhưng đến giờ phút này máu cũng chẳng chạy nổi xuống chân nữa làm nó tê cứng lại, chẳng hiểu sao trong cơ thể có bao nhiêu lít máu mà đến cái thời khắc sinh tử hiểm nguy nhất cuộc đời này chúng nó lại dồn hết vào đoạn giữa mà không chịu lên não và xuống chân cho các bộ phân này hoạt động cơ chứ. " Thôi xong, chính thức Tím rồi " Đình Anh tự nhủ với lòng mề mình như vậy. Bởi vì lúc này dáng hình yêu kiều, thướt tha nhất cõi tha ma ấy đang dần dần Lết àh mà nhầm Lướt nó mới đúng hoàn cảnh hơn về phía của Đình Anh. Đến giờ cậu ấy mới nhìn ra rõ khuân mặt rạng ngời của đối tượng đang tiến gần đến bên mình với một ấn tượng suốt cả cuộc đời này cũng khó phai…

Khuân mặt thanh tú ấy với đôi mắt sọc đỏ hung tợn như kiểu có thù với nhau truyền đời từ 7 kiếp rồi ý, đã vậy còn không có lông mày, mặc dù cũng chẳng cười đâu nhưng đôi răng nanh mọc dài cũng đã được khoe ra một cách khéo léo và chẳng biết có chủ đích hay không nhưng cũng đủ làm cho Đình Anh có đôi chút hoảng loạn đưa hai tay lên quờ quạng vào không gian và thét lên điên loạn : " Không, không, tránh xa tao ra, có ai không…. "

Vừa ngồi phịch xuống nền đất thì nhìn lại xung quanh mọi thứ đã vắng lặng Như Chưa Từng Có Chuyện ji Xảy Ra Cả. Không phải đợi để nhắc lâu, Đình Anh vội vã đứng bật dậy, lao xuống tầng dưới với một tốc độ mà ngay cả vận động viên điền kinh chuyên nghiệp, cũng có chút phải thầm ngưỡng mộ và ganh tỵ ah. Vừa chạy ra đến bên ngoài cửa bệnh viện, tay chân còn run rẩy, lẩy bẩy, rút ra bao thuốc " Rồng Bay " rồi lấy tiếp đến cái bật lửa, " Tạch, Tạch, Tạch " bật năm bảy lần lửa cũng không lên do tay chân còn run rẩy một cách đáng thương, dường như nhận ra điều kỳ lạ ấy. Bác bảo vệ trực ca đêm ở viện Huyết Học TW liền như đã biết chuyện ji xảy ra, bác liền tiến lại, mồi lửa cho Đình Anh và khẽ nói một cách an ủi, ra chiều thông cảm và vô cùng am hiểu, kiểu như đã biết chuyện ji xảy ra vậy.

•Sao giờ này còn đi lại lang thang trong bệnh viện thế cháu, lại gặp cái thứ ở hành lang tầng 2 rồi đúng không ??? Khổ thân, cháu cũng không phải người đầu tiên thấy nó đâu, bác cũng đã bị nó trêu đôi lần rồi, còn chưa kể có một số bệnh nhân điều trị ở đấy cũng thấy rồi còn la hét om tỏi nữa cơ. Các bác sỹ, y tá biết đấy chứ, nhưng họ không dám nói ra sự thật hay ý kiến với các cấp trên bao giờ. Vì họ nói cái ji mà khoa học thì không được tin tâm linh, rồi cái ji mà chủ nghĩa duy tâm với động vật gì gì ấy, bác cũng chẳng hiểu mấy người nhiều chữ nói cái ji cả, nhưng cái vụ việc ở dãy hành lang là có thật vì chính mắt bác còn đã bắt gặp và chạm chán đôi lần rồi. Khiếp vía lắm cháu ạh.

Sau khi rít xong điếu thuốc đầu tiên để lấy lại bình tĩnh thì giờ Đình Anh lại mồi tiếp điếu thứ hai và khẽ trả lời bác bảo vệ :

•Nó đáng sợ quá bác ạh, mặt nó trắng bệt ra, ko có lông mày, còn có răng nanh nữa…

Nói đến đây Đình Anh lại run lên bần bật như để tưởng nhớ về hình ảnh đáng sợ lúc nãy. Bác bảo vệ ra chiều hiểu ý, khẽ vỗ lên vai của cậu ấy đề giúp cậu ấy lấy lại dương khí đã hao hụt gần hết sau khi chạm chán con nữ quỷ mặc áo trắng lượn lờ khắp dãy hành lang vào nửa đêm. Đình Anh lại tiếp :

•Thế bác có biết tại sao lại có chuyện đấy xảy ra không ạh ??

•Thực ra cái câu chuyện này bác cũng chỉ nghe những lời của người trực trước đây kể lại cho bác thôi, vì chuyện cũng xảy ra được gần 20 năm rồi…

Nói đến đây bác bảo vệ kéo hai cái ghế nhựa nơi bác thường ngồi trực đêm ở đấy với ấm chè xanh đậm đặc Thái Nguyên chính gốc ra. Nhẹ nhàng rút điếu Việt Nam Tàn Bạo ra, mồi lửa lên và bắt đầu câu chuyện như mới vừa xảy ra hôm qua :

•Thực ra con bé ấy cũng là một bệnh nhân của bệnh viên này vào những năm 90s ấy. Vì con bé bị bệnh Tan Máu Bẩm Sinh Thelassamia mà hồi đấy đã làm ji có thuốc thang hay kỹ thuật y tế tiên tiến như bây giờ đâu, cho nên con bé phải chịu đựng những cơn đau dai dẳng và kinh khủng khiếp lắm. Vì không thể chịu cơn đau kéo dài như liên miên bất tận ấy, con bé đã chọn một cách thật ngu ngốc, đó là nó đã nhảy lầu tự tử nhằm kết thúc đi tất cả mọi đau đớn, oan nghiệt vẫn dày vò con bé hằng ngày. Nhưng ối ông trời ơi, cứ tưởng mọi chuyện như thế là xong xuôi rồi, nhưng linh hồn con bé lại chết vào giờ tý, giờ chính âm, nên nó cứ mãi luẩn quẩn ở đây để hù doạ, xúi giục những bệnh nhân nào cùng căn bệnh và hợp giờ, hợp tuổi đi theo với nó. Thật nghiệp kiếp lắm cháu ạh.

Như để dừng lại để hồi tưởng những sự việc đã xảy ra mà bác bảo vệ uống một ngụm nước che thật sâu rồ rít một hơi thuốc dài xong thở hắt ra tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở :

•Ấy vậy mà buổi tối bệnh viện có một quy tắc dành cho tất cả các bệnh nhân là không được ra ngoài sau 10h đêm đấy cháu ạh, còn những trường hợp người nhà bệnh nhân như cháu thì cũng hiếm người gặp lắm. Hoạ lắm mới có vài người gặp phải nhưng sau đó họ chạy mất dép, thề sống thề chết ko quay lại bệnh viện này nữa, cắt cử người nhà khác lên thăm bệnh nhân thôi. Nên tin đồn mới không loan đi xa mà chỉ có những bác sỹ, y tá, nhân công, điều dưỡng, nhân viên bảo vệ trong bệnh viện ngầm biết với nhau thôi cháu ạh.

Nói đến đây Đình Anh như chợt nhận ra một vấn đề ji đó léo lên : " Chết rồi bác ơi, người yêu cháu cũng bị bệnh đó, nãy giờ cháu xuông đây không biết có vấn đề ji nữa không bác ạh ?? "

•Bạn cháu nằm ở tầng mấy ??

•Dạ tầng 3 phòng điều trị đặc biệt cơ bác ạh.

•Àh, nếu thế thật thì chắc không sao đâu, vì con bé kia chỉ lởn vởn xuất hiện ở dãy hành lành tầng 2 thôi. Chứ chưa ai thấy hình bóng của nó ở dãy tầng khác cả. Cũng khá là kỳ lạ cháu nhỉ ?? Cơ bản chắc nó chỉ lởn vởn quanh khu vực nó điều trị trước khi băng hà thôi vì vị trí mà con bé nhảy là ở ngay dãy tầng 2 chỗ gần cầu thang lên xuống đấy cháu ạh.

Đình Anh vẫn đang có chút do dự, muốn lao lên phòng của An Nhi ngay lập tức nhưng phần những hình ảnh vừa rồi quá ảm ảnh khiến cho cậu ấy có đôi chút chần chừ, quản ngại vô phần. Như thấu hiểu cho nỗi lòng của chàng trai trẻ sợ ma. Bác bảo vệ khẽ nhẹ nhàng đứng lên và nói :

•Để bác đi cùng cháu lên cho yên tâm, đằng nào cũng đến giờ bác phải đi tuần mà.

Như cởi bỏ được gánh nặng chồng chất trong lòng, Đình Anh vội vàng đứng lên và nói chân thành:

•Cháu cảm ơn bác nhiều ạh, bác quả thật là một bầu trời tư cách, chắc lúc nãy không có bác động viên, trấn tĩnh cháu thì chắc cháu sợ rằng đã chạy gấp ra khỏi đây rồi bác ạh.

Bác bảo vệ bỗng cười lên một cách hào sảng và nói rằng :

•Khửa khửa khửa, Thanh niên cứng cỏi là thế nhưng nếu như những ng khác mà gặp phải hoàn cảnh như cháu gặp phải lúc nãy thì có khi ngất bố nó rồi cũng nên không thì cũng đã phải làm ra mấy bãi ở ngay tại chỗ rồi ấy chứ không phải còn chạy ra được bên ngoài mà móc điếu thuốc ra hút như cháu đâu.

Nghe lời bác bảo vệ động viên, Đình Anh dường như lấy lại niềm tin yêu vào cuộc sống này, lại rất hùng hổ, tự tin, nâng niu bàn chân Việt, đi theo bác bảo vệ đi vào lại cái bệnh viện lạnh lẽo, u uất, sâu thăm thẳm ấy lần nữa mà không để ý rằng đồng hồ đã điểm ba giờ sáng…

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.