Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu Chỉ Còn Một Ngày

Tiểu thuyết gốc · 2112 chữ

Đình Anh sau khi biết tin An Nhi đã rơi vào tình trạng nguy kịch liền bắt chuyến bay sớm nhất bay ra Thủ Đô một lần nữa dù chỉ mới quay về từ đây được mấy ngày. Mọi thứ cứ dồn dập đến với cậu ấy một cách phũ phàng, oan nghiệt nhất. Nhưng có lẽ số phận nghiệt ngã của Đình Anh là những trái đắng mà cậu ấy phải gánh chịu vì đã lỡ Khởi Nghiệp Thành Công một vài lần bởi vì những suy nghĩ non nớt, thiếu chín chắn và có lẽ cũng vì tình yêu với An Nhi quá sâu đậm đã khiến cho Đình Anh mất đi cái vẻ thâm trầm, sâu sắc thường ngày mà có những quyết định rất vội vàng và cực kỳ sai lầm trong quá khứ ấy. Sau này khi hắn hiểu được tất cả mọi căn nguyên của vấn đề thì mọi thứ đã trở nên quá muộn màng và đành để cho định mệnh nghiệt ngã này hoàn thành nốt tất cả những nhiệm vụ mà nó phải làm để duy trì luật Nhân Quả Nhãn Tiền trong trời đất.

Trở lại với Viện Huyết Học và Truyền Máu Trung Ương Dân Tộc Cổ Truyền. Đình Anh lúc này vừa thảo luận về tình trạng bệnh lý của An Nhi với bác sỹ Bá Khanh, bác sỹ Khanh vốn dĩ lại là anh họ của Minh Đan, mẹ của bác sỹ Khanh là chị ruột mẹ của Minh Đan đều thuộc gia tộc họ Phạm. Hắn đã kịp gửi gắm ông anh mình theo dõi và quan tâm đặc biệt đến trường hợp của An Nhi vì hắn cũng coi An Nhi như một người bạn của mình. Bác sỹ Khanh lúc này mới lắc đầu và đặt một tay lên vai của Đình Anh như để truyền thêm sức mạnh cho cậu ấy vì BS Khanh sợ rằng Đình Anh sẽ bị sốc và có những hành động mất kiểm soát ở trong bệnh viện thì không hay. BS Khanh nhẹ nhàng nói với ĐA với chất giọng chầm chậm, sâu lắng thường thấy của anh :

•ĐA này, a biết là chú là bạn thân của Minh Đan, nên a cũng coi chú như thằng em của a. Nên a sẽ trực tiếp nói thẳng mà khônh vòng vo như những trường hợp khác và a cần chú phải thật bình tĩnh khi nghe a nói xong đấy nhé.

Đình Anh với khuân mặt ưu tư, trầm buồn, đôi mắt sau cặp kính kia có lẽ đã đỏ hoe từ lúc nào rồi, có lẽ một phần vì thiếu ngủ và cũng một phần vì yêu thương cho AN quá nhiều và thật sự cậu ấy có chút chịu không nổi khi nhìn thấy AN như thế. Đình Anh như đang cố gắng lấy lại bình tĩnh và khẽ lên tiếng trả lời lại Bác Sỹ Khanh :

•Vâng anh cứ nói đi, e hiểu mà, e đã chuẩn bị tâm lý từ lúc chấp nhận yêu thương An Nhi rồi anh ạh nên anh không phải lo cho em đâu.

Nhìn thật lâu vào đôi mắt ĐA, bác sỹ Khanh khẽ lắc đầu thở dài và bắt đầu tiếp tục nói :

•Theo kết quả xét nghiệm cuối cùng sau khi đã thử rất nhiều lần bằng nhiều phương án khác nhau thì trong não của An Nhi đã phát hiện ra những khối u làm tắc nghẽn mạch máu cho nên máu không thể lưu thông lên não một cách dễ dàng được mà như mọi người biết thì não có chức năng đưa ra chỉ thị cho các bộ phận khác trên thân thể làm ra những hành động. Cho nên não mà không thể hoạt động được sẽ dẫn đến các bộ phận khác bị tê liệt và vì não thiếu oxy sẽ khiến cho An Nhi rơi vào trạng thái ngủ sâu, rơi vào tiềm thức. Thêm nữa An Nhi vốn dĩ đã bị căn bệnh Thiếu Máu Thelassamia được di truyền từ lúc sinh ra , điều đó có nghĩa ra An Nhi luôn luôn thiếu máu và để lấy máu ra bơm lên não thì sẽ phải trích máu ra từ tuỷ sống để duy trì cho các hoạt động của thân thể và anh nói thật rằng quá trình trích máu ra từ tuỷ sống sẽ khiến em ấy rất đau đớn và phải chịu dày vò trong những cơn đau kéo dài như bất tận ấy…

Thoáng chút ngừng lại như để quan sát nét mặt của ĐA bây giờ, bác Sỹ Khanh thấy rằng ĐA đang u sầu, thẫn thờ suy nghĩ mông lung về một điều ji đó vô định sắp ập đến trước mắt.

Bác sỹ Khanh lại tiếp tục trấn an :

•Lẽ ra theo tiền lệ về căn bệnh thiếu máu Thelassamia này thì các bệnh nhân khác đều ra đi khi còn rất trẻ nhưng AN đã duy trì và tồn tại cùng căn bệnh đó tới tận giờ phút này đã là một phép màu diệu kỳ của tạo hoá mà y học không thể giải thích nổi rồi. Anh nghĩ chắc em ấy không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu. Em nên chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra đi.

Đến lúc này thì hai dòng lệ nóng đã tuôn rơi ướt đẫm đôi mắt của ĐA rồi, đàn ông sẽ không bao giờ rơi nước mắt và họ sẽ chỉ khóc cho những điều mà họ trân trọng, yêu thương nhất cuộc đời này vô tình bị thần chết cướp đi mất.

Bác sỹ Khanh như đã có kinh nghiệm sâu sắc cho những hoàn cảnh éo le như thế này, anh ấy lặng lẽ đứng nhìn ĐA suy tư và dường như muốn để cho cậu ấy có nhiều thời gian riêng tư hơn chút với An Nhi, mặc dù lúc này cô ấy vẫn mê man chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sỹ Khanh khẽ nói với ĐA :

•Em vào trong với em ấy đi, lúc này em ấy cần em hơn bao giờ hết, em có số đt của a rồi đấy, có bất cứ việc ji cần giúp cứ đt cho a, bây giờ a phải về phòng trực để đi khám cho các bệnh nhân khác đây. Mạnh mẽ lên chàng trai, đừng để cô ấy ra đi trong đau khổ đấy nhé.

Khẽ mỉm cười nhân từ, bác sỹ Khanh quay lưng bước đi và dần tan biến vào dãy hành lang heo hút, lạnh lẽo trong Viện Huyết Học Trung Ương.

Đình Anh như bừng tỉnh sau cơn ác mộng vẫn chưa chịu đến hồi kết. Cậu ấy thầm trách vì chưa kịp nói lời cảm ơn với bác sỹ Khanh vì dù sao cũng nhờ có hắn âm thầm gửi gắm mà BS Khanh đã tận tình giúp đỡ như một người anh trai ở cái bệnh viện hiện đại nhưng lạnh lẽo đến rợn người này.

Đình Anh lặng lẽ quay lại phòng khám với một tâm trạng hết sức ngổn ngang. Vì những việc xảy ra liên tiếp gần đây đã khiến cậu ấy vô cùng mệt mỏi. Trong bệnh viện giờ đây đêm đã về khuya, những hàng phi lao vẫn rào rạc bên thềm cửa với những tán lá khẽ đung đưa, in bóng lên những cửa sổ, vẽ lên một khung cảnh hết sức dị hợm như những hình nhân nhảy múa đang trêu đùa với số phận của một con người đang nằm trong phòng điều trị cách ly ấy. Có lẽ vì đã quá mệt mỏi mà Đình Anh thiếp đi từ lúc nào không biết bên giường nằm của An Nhi. Trong cơn mơ vội vã ấy, dường như cậu ấy thấy An Nhi đứng ở nơi cuối con đường thân quen nơi mà những ngày xưa ấy Đình Anh cùng An Nhi vẫn cùng nhau sánh đôi, hò hẹn mỗi buổi chiều mưa buồn, nơi mà Đình Anh vài lần đón đưa An Nhi trên con xe đạp cào cào, cùng nhau trải qua hết thanh xuân vui buồn của một thuở yêu thương nồng thắm, trọn vẹn bấp chấp sự ngăn trở của hai bên gia đình. Nhưng giờ đây, vẫn khung cảnh đó, vẫn con đường ấy, vẫn những tàn lá vàng úa xôn xao như chẳng bao giờ rụng đi để thay màu áo mới. Và ở nơi yêu thương ấy, An Nhi lặng lẽ đứng ở nơi cuối đường nhìn Đình Anh với nụ cười trìu mến thường hiển diện trên khuân mặt của cô với bộ váy trắng thướt tha mà Đình Anh đã mua tặng cô ấy vào một ngày kỷ niệm yêu nhau của hai đứa. Đình Anh vội vã tiến tới chỗ An Nhi đứng, nhưng dường như cậu ấy càng chạy khoảng cách ấy vẫn như thế, nước mắt tuôn rơi, Đình Anh hét lên :

•An Nhi, đợi a, cả cuộc đời này a muốn đi cùng em đến cùng trời cuối đất, bất chấp hết tất cả mọi cản trở tình yêu của chúng ta.

An Nhi vẫn đứng nơi xa vắng đó, nét mặt vẫn cười như để an ủi cho Đình Anh đừng có quá lo lắng cho cô ấy nhưng trong đôi mắt đó chất chứa biết bao nhiêu nỗi buồn, những sự chịu đựng đau thương từ căn bệnh di truyền quái ác, những tổn thương mà cô ấy phải gánh chịu trong cả cuộc đời này từ lúc sinh ra cho đến tận thời điểm bây giờ. Cô ấy khẽ lên tiếng, giọng nói như xa như gần như mờ như hiện, quanh quất quanh thật gần nhưng cũng đong đầy thật xa, luẩn quẩn trong tâm trí của Đình Anh :

•Là em nhận ra phía cuối những tổn thương, Là một khoảng lặng in sâu chẳng dám hy vọng chút nào vào tình yêu. Chỉ biết lặng yên khẽ nuốt ngược bao dòng nước mắt !

Đình Anh như chợt hiểu ra được, thời gian qua mình đã không quan tâm chăm sóc An Nhi một cách chu đáo để cô ấy ngày càng đau buồn và tủi thân vì cô ấy phải gánh chịu tất cả mọi thứ một mình thế này. Đình Anh như không thể chịu đựng được nỗi đau này khi nhìn thấy người mình yêu ở ngay đây những lại chẳng thể nào lại gần để ôm lấy An Nhi vào lòng như để giữ chặt những yêu thương, giữ chặt lấy người con gái anh yêu nhất trên thế gian này. Đình Anh lại chơt khẽ run lên và nói :

•An Nhi, đừng, đừng rời xa anh mà, cùng nhau chúng ta có thể vượt qua dc hết mọi sóng gió như trước giờ, không phải vậy sao ??

An Nhi vẫn nét cười hiền dịu nhìn Đình Anh âu yếm từ nơi xa vắng đó và chợt thổn thức lên :

•Em đâu thể như người ta cố níu, cố gắng giữ chặt anh mãi… Chẳng như người ta cố chấp, mang đến những muộn phiền cho anh. Chẳng như người ta, những đớn đau em giữ chặt vào lòng chẳng để anh phải bận tâm.

•Đình Anh tiếp : không, không đừng rời xa a thêm một lần nào nữa, a ko thể chịu đựng được nếu như thiếu vắng em trong đời.

•An Nhi lại thỏ thẻ một cách yếu ớt như sức sống của cô ấy đang dần yếu đi : Em đi dưới mưa lạnh im buốt giá nhớ đến kỷ niệm hai đứa. Chứ không hề than oán trách, gieo rắc những nghĩ suy về lỗi lầm, để anh lo lắng. Sự thật em rất yếu mềm, chỉ do anh không nhận ra em che giấu đi…

Đình Anh chợt nhận thấy hình anh của An Nhi đang dần nhạt mờ đi, bằng tất cả sức lực cuối cùng của mình, cậu ấy lai tới như để nắm lấy đôi tay của người con gái cậu ấy yêu thương nhất nhưng dường như đã không kịp nữa rồi, đôi tay của Đình Anh như ôm vào trong khoảng không vô định nơi mà chỉ một tích tắc trước đó hình ảnh của An Nhi vẫn hiện hữu, vẫn nhìn cậu ấy cười âu yếm nhưng nay đã tần tan trong hư vô như chưa từng tồn tại…

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.