Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tan Trong Hư Vô

Tiểu thuyết gốc · 1583 chữ

Vào một buổi chiều tháng ba âm lịch. Từng đám mây vần vũ nối đuôi nhau kéo về che phủ hết bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang mà mới chỉ cách đó vài tiếng đồng hồ như muốn thiêu đốt hết thảy vạn vật trong cái thành phố đông đúc triệu dân này, ấy vậy mà giờ đây, gió đổi chiều, từng hạt mưa lất phất nhẹ rơi, báo hiệu cho một mùa mưa chuẩn bị tới. Vừa trở lại từ đất Kinh Bắc không lâu, hắn uể oải đứng dậy khỏi chiếc ghế trong phòng làm việc riêng của hắn sau khi hắn đã giải quyết hết một đống giấy tờ bị ùn ứ lại vì chuyến đi không báo trước cùng Đình Anh hồi tuần trước. Vừa nhìn thấy hắn trở về Tuyết Trâm đặt một đống hồ sơ trước mặt hắn và chẳng thèm hỏi han ji, liếc hắn một cái sắc lẹm và nhẹ nhàng buông lơi " xem mà giải quyết hết việc đi, bên hãng mẹ đã nhắc nhở mấy lần rồi đấy ". Thế là chẳng kịp thở hắn đã vội vàng nhảy vào bàn làm việc và khi hắn đứng lên cũng đã chiều muộn rồi. Nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ, trong đầu óc hắn bây giờ mông lung, ngổn ngang những suy nghĩ về những chuyện đã qua, về con Quỷ Kiêu Binh mạnh mẽ mà nếu không nhờ sự giúp đỡ của Đức Thánh Trần thì có lẽ giờ này hắn đã không còn đứng đây mà ngắm trời mây nữa. Rồi hắn lại nhìn thấy hình ảnh Mai Ngọc nhạt nhoà dần tan biến trong cơn mưa, khiến niềm đau chôn chặt bấy lâu nay, bắt chợt lại nhói đau trong lòng hắn.

" Có ai khi có một mình,

Mà không ghét những cơn mưa,

Lý do chia tay là gì ??

Chẳng còn ý nghĩa cho ai… "

Mọi thứ cứ nhẹ nhàng diễn ra như thế, công việc bù đầu kéo hắn vào một guồng quay cơm áo gạo tiền như kéo dài bất tận, không có hồi kết. Có lẽ nhờ có quá nhiều thứ phải lo nghĩ như vậy nên mới khiến hắn ko suy nghĩ quá nhiều về Mai Ngọc. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng, êm đềm diễn ra như thế nhưng đời không như là mơ, mà mơ cũng chẳng tồn tại giữa đời. Vốn dĩ mọi chuyện Linh Dị ở đất Kinh Bắc đã hoàn toàn kết thúc và có lẽ sẽ không một lý do ji có thể khiến hắn bỏ dở công việc đang đến giai đoạn căng thẳng nhưng hắn lại nhầm, nhầm to.

Đình Anh lại bí mật không nói cho hắn biết, bí mật bay ra thủ đô nơi có An Nhi, người yêu lâu năm của Đình Anh đang vật lộn chống chọi với căn bệnh thiếu máu Thalassemia, lẽ ra theo như sự dự đoán của bác sỹ thì An Nhi đã phải ra đi từ rất lâu trước rồi nhưng có lẽ đã có một phép nhiệm màu nào đó đã khiến cô ấy chống chọi với căn bệnh quái ác đấy và vẫn sinh hoạt, làm việc như mọi cô gái bình thường khác. Khi tình cờ biết đến số phận quá nghiệt ngã của An Nhi, thật sự hắn có một sự thương cảm và khâm phục cho cô gái có nghị lực sống phi thường ấy. Vượt qua mọi nghịch cảnh, mọi khó khăn trong cuộc sống cô ấy vẫn xây dựng được cho mình một thương hiệu tầm trung và một cửa hàng nho nhỏ cho thuê đồ chụp hình và cũng để thoả sở thích về nhiếp ảnh của An Nhi.

Nhưng cuộc sống này vốn dĩ đã không công bằng rồi, nhiều lúc hắn tự hỏi tại sao số phận lại trêu người, vùi dập người con gái đó cũng như vùi dập không thương tiếc tình yêu giữa Đình Anh và An Nhi, khiến cho đôi tình nhân phải chia đôi mỗi người một phương trời nhưng tấm lòng vẫn luôn kiên định, chung thuỷ hướng về nhau. Hắn đã từng tiếp xúc qua với An Nhi khi hắn mới về nước và có dịp ra Hà Nội để thăm ông bà ngoại cũng như thăm hỏi họ hàng, anh em nội ngoại sau nhiều năm trời làm việc không mệt mỏi nơi xứ người.

Hắn còn nhớ rõ nhờ lần gặp gỡ tình cờ ấy mà hắn đã hiểu được câu chuyện tình yêu éo le, lâm li, bi đát dâng lên tột cùng của cảm xúc xót thương khiến cho bất cứ ai tình cờ biết được câu truyện này cũng thầm cảm thấy nghiệt duyên này có lẽ đừng nên kết thì tốt hơn là dày vò những người con người trẻ tuổi, yêu thương nhau thật lòng những mãi không thể đến được bên nhau. Xót xa thay !!!

Nhưng gần đây có lẽ là bệnh tình của An Nhi đã chuyển biến đi một cách rất tệ hại. Vào một ngày đến lịch đi khám định kỳ của An Nhi và muốn hỏi bác sỹ về những triệu chứng kỳ lạ diễn ra gần đây của cô ấy như thường xuyên rơi vào trạng thái ngủ li bì, nhiều lúc tay bị liệt ko thể cử động được và lưỡi thì nhiều khi đã mất đi vị giác bình thường cần phải có. Sau khi trải qua hết các quy trình xét nghiệm, kiểm tra nghiêm ngặt của Viện Huyết Học Trung Ương, cầm tờ giấy kết quả trên tay, khẽ run lên, môi mím chặt như để cố gồng mình ngăn các giọt nước mắt có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào. An Nhi vẫn cố gắng bình thản nhất có thể để nghe bác sỹ khuyên nhủ cô nên nhập viện để các chuyên viên đặc biệt quan tâm và theo dõi tiến trình bệnh án của cô. An Nhi vẫn vâng dạ như mọi khi và chỉ như chờ đợi bác sỹ lơ là với bệnh nhân khác cô lại chuồn ra khỏi bệnh viện vì lần nào cô vào đây các bác sỹ cũng vô cùng quan ngại cho tình trạng bệnh tình của cô và luôn muốn giữ cô lại. Nhưng An Nhi đã quá quen với việc vào bệnh viện và trốn ra ngay tấp lự để tránh bị níu lại vì cô sợ mùi bệnh viện, vì cô sợ khoản viện phí khổng lồ mà chính cô phải tự gánh vác lấy, còn gia đình cô đã coi như cô đã chết từ rất nhiều năm trước rồi, cô sợ cái cửa hàng nhỏ bé xinh xinh cho thuê đồ chụp ảnh của cô sẽ ko có ai coi sóc và khách hàng sẽ đi mất và… có lẽ vì cô sợ khi Đình Anh biết cô đã nhập viện thì cậu ấy sẽ lo lắng và bất chấp hết mọi thứ đã gây dựng bấy lâu nay khi chấp nhận vào Sài Gòn sinh sống để làm hài lòng gia đình, đồng thời trợ giúp Minh Đan phát triển công ty giai đoạn đầu tiên đầy khó khăn này. Cô sợ mọi thứ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống vốn dĩ đã đầy khó khăn nhưng vẫn còn có chỗ cho cô đặt niềm tin yêu vào nơi đấy. Nhưng có lẽ bây giờ tất cả đã không còn một chút hy vọng nào nữa rồi, một chút lẻ loi, một chút có vẻ là mệt mỏi. Trời tự dưng lại mưa xuống như trút nước, dường như ông trời cũng đang xót thương cho số phận của một cô gái còn quá trẻ với bao nhiều hoài bão cùng yêu thương đong đầy vẫn chưa được trọn vẹn ấy.

Bước ra khỏi cổng bệnh viện, mặc cho nước mưa đang làm ướt hết quần áo của An Nhi, cô ấy móc chiếc điện thoại ra và nhắn tin cho Đức Anh một tin nhắn gọn gàng nhưng chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc len lỏi ở trong đó : " anh àh, mình chia tay đi anh ".

Tin nhắn vừa được gửi, cô gái ấy dường như đổ gục luôn tại chỗ vì có lẽ mọi thứ ập đến đã vượt qua sức chịu đựng của cô gái bé nhỏ nhưng có một nghị lực sống kiên cường đó. Mọi người ùa vào đỡ lấy một cô gái bị ngất ngay trước cổng bệnh viện, hồ sơ bệnh án bay tứ tung, ướt nhoè in xuống nền đất lạnh lẽo với dòng chữ thoáng qua " Ung Thư Não Đã Di Căn " nhiều người nhìn thấy chợt khẽ thở dài, lắc đầu tiếc thương cho một số kiếp con người. Mọi người dân đỡ An Nhi vào trở lại phòng cấp cứu nhưng Ngoài Kia bên cạnh đống giấy tờ bệnh án của cô ấy có một chiếc điện thoại vẫn reo chuông inh ỏi, kéo dài bất tận cho đến khi chìm vào làn nước mưa vô tình nghiệt ngã ấy.

" Đừng ai nhắc đến anh một lời

Để em bớt chơi vơi khi nghĩ tới

Anh đã xa em mà em còn lo lắng cho anh?

Nụ cười cố giấu đôi mi buồn

Nhưng mơ thấy anh nước mắt lại tuôn

Vòng tay yếu ớt này anh đã không cần... "

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.