Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đáng chết, khi nào cái quạt này mới dừng lại!

Phiên bản Dịch · 1965 chữ

Đám hàng xóm xem náo nhiệt không ngại phiền, thậm chí có bác gái còn xoay người đi vào phòng lấy hạt dưa ra.

“Thời tiết nóng nực, mọi người nên về nhà ngồi điều hoà thôi.”

Khương Vưu nói với mọi người, đồng thời nhanh chóng duỗi tay, kéo Lý Ánh Nguyệt bị đánh mười mấy bạt tai đang ở trong trạng thái chết lặng ném vào trong phòng.

Sau đó nhìn mặt mấy người khác: “Như thế nào, còn muốn tôi ở cửa nói tiếp sao?”

Mấy người khác thấy thế, vẻ mặt khác nhau đi vào trong nhà.

Lý Bình Minh và Cát Xuân Hoa liếc nhau, đều hiểu rõ ý tưởng trong lòng đối phương nhưng không nói ra.

Bên ngoài người nhiều, bọn họ không dễ động tay, nhưng nếu Khương Vưu muốn tìm chết, chính mình để cho bọn họ đi vào, vậy thì đừng trách bọn họ không khách khí.

Bọn họ có năm người, dù không tính Lý Hạo Thần đang bị thương và Lý Hạo Hiên còn nhỏ tuổi, thì vẫn còn có ba người trưởng thành.

Mà Khương Vưu chỉ là một cô bé mà thôi.

Ba đối một.

Nếu nó tự mình tìm đường chết, chờ đóng cửa, bọn họ có rất nhiều biện pháp để thu thập nó!

Lát nữa phải cho nó nếm trải một chút thế nào là xã hội hiểm ác.

Xem ra trước kia bản thân mình đối với nó quá tốt, nó mới vô pháp vô thiên như vậy, cho rằng dựa vào bản thân thì có thể thay đổi được gì?

Quả thực là si tâm vọng tưởng!

Chuyện cho tới bây giờ, Lý Bình Minh cũng không thèm giả vờ nữa, lạnh mặt đi ở cuối cùng, còn tri kỷ mà đóng cửa lại, khóa trái.

Sau đó một nhà năm người không vui nhìn chằm chằm Khương Vưu, chuẩn bị dùng vũ lực ép cô để cả nhà dọn vào đây ở.

Thời buổi này, muốn đối phó với một cô bé thật sự rất dễ.

Lý Bình Minh thay đổi bộ mặt hiền lành lúc trước, lạnh mặt nói.

“Khương Vưu, cho dù chúng ta dùng tiền bồi thường của cha mẹ mày thì như thế nào, mấy năm này, dù ít dù nhiều vẫn là nhà bọn tao chăm sóc mày, bằng không một đứa con gái như mày một mình ở đây, chết như thế nào cũng không biết.

Chuyện cho tới bây giờ, người làm cậu như tao đây cũng không muốn so đo với một đứa tiểu bối như mày, trước kia như thế nào, thì sau này vẫn thế.

Chuyện mày đã làm sai, chỉ cần nói lời xin lỗi, về sau vẫn là người một nhà.”

Lúc này Lý Ánh Nguyệt cũng đã phục hồi tinh thần lại, gương mặt sưng đỏ, dưới mũi còn chảy máu, cả người thoạt nhìn có chút chật vật.

Ả ta âm ngoan nhìn chằm chằm Khương Vưu: “Cái vòng tay kia tao đã đeo nhiều năm, là đồ của tao, trả lại cho tao! Con tiện nhân mày, dám cướp đồ của tao, lúc trước vì sao mày không bị nổ chết cùng ba mẹ mày đi!”

Khương Vưu xoay người chính là một chân, đạp ả ngã trên mặt đất.

“Tôi đặt chân ở địa cầu mười mấy năm cũng không dám nói đây là đồ của mình, vòng tay chị mang mấy năm thì là của chị à? Đúng là đồ xấu xí không biết xấu hổ.

Chị tưởng nó là u trên người chị à? Lớn lên ở trên người chị là của chị!”

Sau đó không đợi ả cãi lại, liền dùng tay làm đao bổ thẳng vào gáy ả.

Lý Bình Minh ôm tâm lý may mắn nắm tay xông tới, kết quả Khương Vưu phủi tay cho mấy cái bạt tai, lại cầm bình hoa ở bên cạnh bàn, nhắm ngay đầu, dùng sức nện xuống.

Trên đầu Lý Bình Minh chảy máu giàn giụa, trước mắt tối sầm, lâm vào hôn mê.

Cát Xuân Hoa: “A!!! Tao muốn giết mày!!”

Khương Vưu mặt không biểu tình cầm một chai rượu, giơ tay liền đập.

“Loảng xoảng!” Cát Xuân Hoa ngã xuống đất.

Mắt thấy ba người đều hôn mê bất tỉnh không rõ sống chết, rốt cuộc Lý Hạo Thần cũng hoảng sợ nhìn chằm chằm Khương Vưu.

“Mày mày mày! Mày đừng qua đây!!!!!”

Hắn nhấc chân xoay người muốn chạy ra ngoài cửa, ngay cả em trai cũng không rảnh để ý.

Nhưng mà đi tới cửa, mới phát hiện không biết cửa lớn bị khoá trái từ khi nào!

Con quỷ Khương Vưu thiếu đạo đức này, nó vậy mà khóa trái cửa lớn!!!

Đây là muốn đóng cửa đánh chó mà!

Khương Vưu bắt lấy một cái chảo đáy bằng hung hăng đập vào đầu hắn.

“Loảng xoảng”

“Xong rồi, hiện tại, chỉ còn lại có mày thôi nha……”

Khương Vưu nhìn Lý Hạo Hiên, ngươi duy nhất còn đứng ở đó, cô nhe hàm răng trắng, cười có chút biến thái.

“Chị chị chị, chị cái đồ tiện nhân không tim không phổi này, chị không thể đánh tôi, mẹ tôi sẽ đánh chết chị!”

“Đúng vậy, tôi không tim không phổi như vậy đó, nên ăn nhiều tim nhiều phổi chút để bồi bổ cơ thể. Nghe nói, tim của trẻ nhỏ, là non mềm nhất……”

“A a a a a a!!”

Lý Hạo Hiên trợn trắng mắt, đũng quần ướt nhẹp, mùi nước tiểu xộc lên, muốn hun người ta hôn mê.

[Chờ đến lúc mấy người tỉnh lại, đã qua hơn mười phút.

Khương Vưu đang ăn kem, thấy mấy người tỉnh, vui vẻ vặn chốt mở quạt trần trên vách tường.

Đầu tiên là mở số 1.

Lúc này mấy người mới phát hiện cơ thể mình bị treo ngược trên quạt trần trong phòng khách! Quạt điện bắt đầu xoay tròn, bọn họ cũng xoay tròn theo.

Muốn mở miệng mắng chửi người, nhưng trong miệng mỗi người đều bị nhét vớ, giẻ lau, và những đồ vật linh tinh.

Ngay cả Lý Hạo Hiên nhỏ tuổi nhất, cũng bị treo ở bên trên.

Mấy người phẫn nộ phát ra âm thanh ô ô.

Nếu như nói ánh mắt có thể giết người, thì bây giờ Khương Vưu đã bị thiên đao vạn quả.

“Thú vị không?”

Cô vặt công tác quạt trần lên số 2.

Nhìn mấy người xoay tròn, cô còn lấy di động ra mở “Vòng tròn ma lực”!

“Thú vị không? Vì sao các người không nói lời nào?”

Mấy người: Mày mẹ nó nhét rẻ vào miệng bọn tao như thế này, bảo bọn tao nói chuyện như thế nào!

Con nhóc này có phải là điên rồi hay không!!

“À~ Tôi biết rồi, xem ra là các người cảm thấy còn chưa đủ kích thích.”

Thấy cô nhếch miệng cười, mấy người liền biết chuyện lớn không hay rồi.

Tất cả đều liều mạng mà lắc đầu, nhưng cũng không thể ngăn cản bàn tay tội ác kia.

Ngay sau đó công tác được vặn đến số 3, mấy người đều bị quay vòng bay lên không trung!

Vẻ mặt mấy người đều hốt hoảng muốn lấy lòng Khương Vưu.

Phỏng chừng cảm giác này, so với trò chơi phi thuyền hải tặc trong công viên còn kích thích hơn nhiều!

Lý Hạo Hiên vừa mới mở mắt, lại bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.

Khương Vưu ngửa đầu, tâm tình sung sướng nhìn cái quạt trần đang lung lay nhưng vẫn kiên cường không rơi xuống.

Đồ cổ 20 năm trước, chất lượng thật tốt!

Một cái móc sắt bình thường có thể treo trọng lượng của 5 người, vậy mà không bị hỏng, cũng chỉ quay chậm một chút mà thôi.

Lúc này Lý Bình Minh đã hận chết người trang hoàng lúc trước.

Mẹ nó, một cái quạt trần mà thôi, cần phải làm vững chắc như vậy sao!

Bệnh tâm thần mà!!!

Mấy người bị xoay vòng vòng ở trên không trung, tiếng nhạc trong phòng khách được mở rất lớn, không ngừng hát “Yêu ma lực xoay vòng.” Hoặc là “chong chóng lớn đang xoay tròn”.

Khương Vưu cười ha hả ăn kem.

Chờ chơi đủ rồi, cô mới vặn công tác trở về số một, dù sao xoay nhanh như vậy cô cũng sợ quạt trần chịu không nổi tải trọng.

Trong mắt mấy người trên trần nhà đều là ngôi sao đang quay vòng vòng, tiếp tục xoay vòng vòng.

Giống như chong chóng vậy, căn bản không dừng lại được!

Suýt chút nữa bị sặc chết.

Khương Vưu chuẩn bị đi thuê một căn nhà mới, rốt cuộc căn phòng này cũng đã bán rồi, ngày mai sẽ có người tới thu phòng.

Khoảng cách tận thế còn có thời gian nửa tháng, cô cần phải có một nơi ở mới.

Trong miệng cô cắn cục đá phát ra tiếng vỡ giòn rụm, trước khi đi không quên tri kỷ mở miệng.

“Cữu Cữu thân yêu, các người từ từ chơi, tôi còn có việc, bây giờ phải đi ra ngoài.

À, đúng rồi, các người có thể báo cảnh sát.

Nhưng nếu như tôi bị cảnh sát bắt, như vậy tôi không thể tới tiệc cưới của con trai ông chủ Vương được.

Tiền sao, tôi nhất định sẽ không trả lại.

Hơn nữa không phải chính ông cầm một phần tiền sao, đến lúc đó cũng phải nhổ ra.

Nghe nói ông chủ Vương kia là người đã từng lăn lộn trong hắc đạo, không trả tiền, còn bị ông hố con dâu tốt mà lão nhìn trúng.

Cho nên, đến lúc đó một nhà các người có thiếu cánh tay hay gãy chân rồi bị ném trên đường xin cơm để trả tiền lễ hỏi hay không, như vậy cũng không thể nói trước được……”

Nói xong, cô vỗ vỗ tay, cầm kem nghênh ngang đi ra ngoài.

Cô cũng không sợ đám người Lý Bình Minh báo cảnh sát, loại người này, chính là ăn mềm sợ cứng sẽ vỡ trứng.

Bản thân nọn họ trêu chọc ông chủ Vương, hiện tại Khương Vưu dùng thế lực của ông chủ Vương tới bắt ép bọn họ, cho nên bọn họ cho dù khổ cũng như người câm ăn hoàng liên, đây cũng là gieo gió gặt bão.

Lý Bình Minh choáng váng nôn ra, nhưng trong miệng bị rẻ nhét chặt, vì thế nôn từ trong lỗ mũi phun ra ngoài, cả người bị nghẹn đến đỏ lên, giống như cá mắc cạn.

Chờ Khương Vưu vừa rời khỏi, lão ta vội vàng cùng Cát Xuân Hoa dùng đầu cọ xát lẫn nhau, đem đồ vật bị nhét trong miệng kéo ra ngoài.

Lão thở phì phò từng ngụm, lúc này mới thôi không bị bãi nôn của chính mình nghẹn chết.

m thanh hít thở phập phồng, âm thanh nôn mửa không dứt ở bên tai.

Sau khi thoải mái hơn một chút, Lý Bình Minh mới phục hồi tinh thần lại, dùng miệng kéo mấy thứ bị nhét trong miệng mấy người như vớ hoặc là rẻ lâu ra ngoài.

Lúc này, quạt điện vẫn còn chuyển động chậm rì rì.

Rốt cuộc chỉ bật số 1, lại treo vài người, cuối cùng cũng ngừng lại rồi.

Lý Hạo Thần ở một bên vừa bị xoay vòng vòng, vừa dùng ánh mắt oán độc trừng về phía cửa lớn.

Đầu óc không ngừng xoay vòng vòng…… Lại muốn ngất.

“Fuck!”

“Cái quạt điện đáng chết này khi nào mới có thể dừng lại!!!!!”

Bạn đang đọc Tận Thê Buông Xuống Không Cần Hoảng, Trước Độn Lương Thực Sau Độn Thương của Hắc Bạch Sắc Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhannhungoctruc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.